CHÁU ĐÍCH TÔN (ĐÍCH TRƯỞNG TÔN)

Lâm Duyệt về đến nhà của mình với bộ dạng không chút vui vẻ nào, nhóm người Bán Hạ và Đinh Hương thấy vậy thì quay ra nhìn nhau, sau đó chuẩn bị im lặng lùi ra. Các nàng vẫn khá hiểu tính Lâm Duyệt, nếu Lâm Duyệt không vui thì sẽ thích ở một mình, mà bây giờ sắc mặt hắn lại âm u, rõ ràng là tâm trạng không tốt, các nàng tất nhiên sẽ không luẩn quẩn trước mặt khiến hắn khó chịu thêm.

Nhưng lần này lại khác trước, Bán Hạ vừa đi được vài bước thì Lâm Duyệt đột nhiên mở miệng: “Bán Hạ, chờ một chút.”

Lần đầu tiên Bán Hạ được Lâm Duyệt gọi bằng giọng điệu ôn hòa như vậy, phản ứng đầu tiên không phải vui mừng mà là kinh sợ. Nàng còn tưởng rằng mình đã làm sai cái gì đó chọc giận Lâm Duyệt. Thấy Bán Hạ sắp khóc đến nơi, Đinh Hương vốn định đi cũng dừng bước, nàng cắn răng đứng lại, nhìn xem Lâm Duyệt định làm gì.

Bán Hạ cũng cảm kích trước phản ứng của Đinh Hương, nàng cười khẽ với Đinh Hương rồi mới cung kính gọi Lâm Duyệt: “Đại nhân?”

Thật ra vốn nên gọi Lâm Duyệt là lão gia, nhưng hắn không thích cách xưng hô này, cảm thấy quá già nua, thế là quyết bắt các nàng đổi cách gọi.

Lâm Duyệt không biết Bán Hạ đang âm thầm rối rắm và tưởng tượng phong phú, hắn chỉ hỏi: “Ngươi có từng thích ai chưa?”

Đây là lần đầu tiên Lâm Duyệt yêu đương tính từ khi ra đời, đối tượng lại đặc biệt đến vậy, thỉnh thoảng hắn cũng có cảm giác không biết nên làm gì. Có điều đến khi hỏi xong thì hắn lại thấy mình chắc là bị Tề Nhiễm chọc giận đến điên rồi mới nghĩ đến việc hỏi Bán Hạ cái này.

Bán Hạ là nữ, còn Tề Nhiễm là nam, không phải cùng loại người thì làm sao mà so sánh được. Khi Lâm Duyệt còn đang suy nghĩ thì Bán Hạ đã giật bắn mình, nàng quỳ sụp xuống, kinh hãi nói: “Đại nhân, nô tỳ không có. Nô tỳ vẫn luôn một lòng hầu hạ đại nhân, tuyệt đối không có hai lòng, càng không dám làm ra những việc như vậy.”

Lâm Duyệt sửng sốt một lát trước phản ứng của Bán Hạ, cũng may là hắn kịp lúc nhớ ra nơi này là thời cổ đại, có những việc hắn cho rằng bình thường, nhưng nói ra thì người khác lại cảm thấy quá tùy tiện.

Tất nhiên, Lâm Duyệt làm sao biết Bán Hạ nghĩ gì, Bán Hạ là người tận mắt chứng kiến kết cục của Uyển Nhi, nàng biết Lâm Duyệt ghét nhất loại người hầu như vậy, nếu Lâm Duyệt cho rằng nàng cũng như thế, thì nàng cách cái chết không còn xa nữa, hoảng sợ là khó tránh.

Lâm Duyệt nói: “Ta không có ý khác, chỉ cảm thấy các ngươi cũng đến tuổi rồi, nếu có nugời thích hợp thì có thể trực tiếp nói với ta, dù gì ta vẫn có thể trả lại tự do, để các ngươi gả đi với thân phận thường dân.”

Bán Hạ nghe vậy mới yên tâm, nàng thở phào nói: “Đa tạ đại nhân.”

Lâm Duyệt ừ một tiếng đáp lời, cho nàng đứng dậy lui ra ngoài. Trước khi đi, Bán Hạ quay lại thấy sắc mặt hắn buồn rầu, bèn không nhịn được nói: “Thưa đại nhân, nô tỳ tuy rằng chưa từng thích ai, nhưng nếu thật sự có người như vậy, nô tỳ chắc chắn sẽ chủ động lên tiếng xin đại nhân làm chủ.” Nói xong, Bán Hạ còn tự trách mình lắm lời.

Lâm Duyệt cũng vì vậy mà bật cười, tâm trạng dường như khá hơn một chút, hắn phất tay cho Bán Hạ đi.

Chờ đến khi chỉ còn một mình trong phòng, Lâm Duyệt cân nhắc lời nói của Bán Hạ, thì thầm: “Tề Nhiễm ơi Tề Nhiễm, kiếp này xem như ta thua em thật rồi.”

Bán Hạ chỉ là một người hầu thời cổ đại, nhưng cũng đã có dũng khí giành lấy hạnh phúc cho mình, hắn tất nhiên cũng nên có. Bây giờ hắn chỉ hy vọng Tề Nhiễm đừng quá cố chấp, một lòng nghĩ rằng muốn tốt cho hắn rồi che giấu hắn mọi việc. Tuy rằng trước trạng thái của hắn thì biết đâu chừng vẫn sẽ phát hiện ra thôi. Nhưng bị người yêu che giấu với danh nghĩa là muốn tốt cho mình, Lâm Duyệt thật sự cảm thấy đây là một việc rất đáng giận.

Lâm Duyệt nghĩ, hôm nay dọa Tề Nhiễm một phen, ngày mai lại thẳng thắn trao đổi với nhau là xong, Tề Nhiễm cần phải biết được giói hạn của hắn.

Lâm Duyệt nghĩ hết mọi việc, nhưng hắn lại không nghĩ đến Tề Nhiễm hoàn toàn không chờ đến khi hai người gặp nhau vào ngày hôm sau mới thảo luận vấn đề này. Khi Lâm Duyệt rời khỏi hoàng cung với nét mặt sa sầm, tỏ rõ giận dữ, bóng lưng thể hiện sự thất vọng, trong đầu Tề Nhiễm chỉ còn lại bóng dáng đó của hắn. Y rối rắm muôn phần trong Đông cung, vừa giận lại vừa hoang mang. Tuy biết rõ Lâm Duyệt sẽ không chia tay với mình chỉ vì việc này, nhưng trong lòng vẫn không kìm được sự hoảng loạn.

Lần đầu tiên Tề Nhiễm có cảm giác như vậy với một người, y thật sự không biết phải làm sao. Khoảng thời gian ở một mình trong cung mà suy nghĩ về những vấn đề này thật sự khó chịu. Có vài lần Tề Nhiễm cảm thấy đã đến lúc đốt đèn rồi, nhưng ngẩng lên nhìn trời lại thấy sắc trời vẫn còn sớm.

Tề Nhiễm thất thần đến nỗi Cát Tường cũng nhận ra, Cát Tường còn tưởng rằng Tề Nhiễm gặp phải chuyện phiền lòng, cũng không dám lên tiếng hỏi, chỉ có thể đứng bên cạnh, lo lắng nhìn y.

Cuối cùng đến lúc trời tối, Tề Nhiễm gần như không do dự, trực tiếp mặc quần áo của Cát Tường chạy ra khỏi cung. Y đoán là cái lỗ chó lần trước mình dùng đã bị lấp rồi, nhưng Tề Nhiễm hiểu khá rõ bố trí trong hoàng cung, cộng thêm y có mang theo lệnh bài của Đông cung, muốn ra ngoài cũng khá dễ dàng.

Tề Nhiễm ra khỏi cung rồi lập tức đến chỗ Lâm Duyệt, y cảm thấy hôm nay mà không nói rõ ràng mọi chuyện với Lâm Duyệt thì sẽ mất ngủ cả đêm.

Lâm Duyệt không ngờ y lại xuất hiện vào lúc này, hắn nghe nói người trong cung đến thì còn tưởng Tề Nhiễm sai Cát Tường mang lời nhắn đến, chứ không nghĩ đến việc Tề Nhiễm tự mình đến. Lâm Duyệt kéo y vào phòng, cho mấy người Bán Hạ ra ngoài hết rồi mới hỏi: “Sao em lại ra ngoài lúc này? Bị người ta nhìn thấy thì làm sao?”

“Thấy thì thấy thôi.” Tề Nhiễm thản nhiên đáp: “Cô có việc cần tìm Duyệt, chẳng lẽ người khác còn dám thắc mắc sao?”

Lâm Duyệt thấy y bướng bỉnh thì vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng. Nếu Tề Nhiễm ra khỏi cung vào buổi sáng rồi đến đây thì ánh mắt người ngoài sẽ tập trung hết vào hắn. Nhưng y lại đến lúc trời tối, rồi còn trốn tránh người hầu, chẳng qua chỉ vì muốn hắn được bình yên dù chỉ tạm thời. Đến lúc này rồi mà y vẫn còn nghĩ cho mình, Lâm Duyệt cảm thấy trái tim cứng rắn của mình đột nhiên phải tan chảy.

Tề Nhiễm nhìn Lâm Duyệt, mím môi siết chặt nắm tay, khẽ nói: “Hôm nay ta……”

Lâm Duyệt bước lên nắm lấy tay y, nhỏ giọng nói: “Không cần nói, ta hiểu hết.”

“Duyệt không hiểu, ta……” Tề Nhiễm muốn nói gì đó, nhưng Lâm Duyệt lại không để y nói hết, hắn dùng môi mình chặn hết toàn bộ lời nói của Tề Nhiễm.

Mà trong khi Lâm Duyệt và Tề Nhiễm đang thân thiết bên nhau, nhà họ Lâm lại đón một vị khách, người này chính là Tề Tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi