CHÁU ĐÍCH TÔN (ĐÍCH TRƯỞNG TÔN)

Nửa đêm, Tề Nhiễm nằm trên giường nhìn sắc trời bên ngoài, y thấp giọng nói: “Ta nên đi rồi.”

Y lén ra khỏi cung, nếu cả đêm mà không về thì ngày mai khi Hoàng đế cho gọi sẽ phát hiện ra bất thường, sợ rằng giải thích thế nào cũng không xong.

Lâm Duyệt nghe giọng nói của Tề Nhiễm mà lòng tê dại, thanh âm của Tề Nhiễm lúc này hơi khàn sau cuộc vui, vang lên lại như đang ám chỉ hắn tiếp tục. Lâm Duyệt cố nén rung động trong lòng, nắm lấy tay Tề Nhiễm đùa nghịch, nói: “Trời tối thế này rồi, thật muốn giữ em ở lại.”

Tề Nhiễm nghe hắn trêu đùa cũng động lòng, y rất muốn ở lại như lời Lâm Duyệt nói, nhưng lý trí nói rằng không thể, không thể chìm đắm trong giây phút này. Tề Nhiễm chậm rãi ngồi dậy, nói: “Bây giờ không phải lúc.”

Lâm Duyệt nghe hiểu nỗi buồn trong giọng điệu của y, cũng ngồi dậy theo, nói: “Ta hiểu.”

Hiện giờ Tề Nhiễm là Thái tử chứ không phải là Hoàng đế, rất nhiều việc không thể làm theo ý mình. Thật ra, dù y trở thành Hoàng đế, nếu muốn làm một Hoàng đế tốt thì cũng bị ràng buộc rất nhiều. Có lúc Lâm Duyệt từng nghĩ, nếu Tề Nhiễm không sinh ra trong nhà đế vương thì thật tốt, vậy thì bọn họ sẽ tự do ở bên nhau hơn bây giờ rất nhiều.

Nhưng Lâm Duyệt sẽ không mở miệng nói những lời đau buồn trong lúc này, hắn giúp Tề Nhiễm mặc lại quần áo. Bọn họ vừa mới làm bừa một trận, nhưng Lâm Duyệt không tiện gọi nước trong lúc này để y tẩy rửa rồi mới về cung. Nếu làm vậy thì dù ngoài miệng nhóm người Bán Hạ không nói, trong lòng cũng sẽ tò mò hắn và Thái tử ở trong phòng lâu như vậy, rồi cuối cùng lại gọi một thùng nước vào, bọn họ chắc chắn sẽ không tin là không có chuyện mờ ám gì. Quan hệ giữa Lâm Duyệt và Tề Nhiễm không thể bại lộ trong lúc này, cho nên mọi việc đều cần phải cẩn trọng hơn nữa.

Nói ra thì bọn họ cũng chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng những gì nên làm cũng đã làm rồi, trên người Tề Nhiễm vẫn còn vương lại một chút dấu vết. Lâm Duyệt vừa nghĩ đến hình ảnh đó là lại ho khan, nói: “À thì, em về cung thế này không sao chứ.”

Tề Nhiễm thong thả liếc hắn một cái, thầm nhủ vừa rồi làm bừa thì sao không nghĩ đến việc này, nhưng y cũng không nói thẳng ra, chỉ đáp nhàn nhạt: “Không sao.”

Đông cung là địa bàn của y, người hầu hạ thân cận nhất cũng chỉ có Cát Tường. Y ra khỏi cung nửa đêm, khi trở về cần dùng nước cũng không có gì đáng nói.

Tề Nhiễm nói không sao thì Lâm Duyệt đã yên tâm. Hắn giúp Tề Nhiễm chỉnh lại cổ áo, cũng may khi kéo Tề Nhiễm lên giường hắn vẫn còn giữ được lý trí, không làm hỏng quần áo của Tề Nhiễm.

Sau khi chỉnh trang lại xong, Lâm Duyệt mới nói: “Ta đưa em về.”

Tề Nhiễm vốn định nói không cần, vì y rất quen đường về cung, hơn nữa một người đi thì thuận tiện hơn hai người nhiều, không dễ bị lính đi tuần bắt được. Nhưng lời đến miệng rồi, Tề Nhiễm lại chỉ nói một câu, mặc quần áo lại tử tế. Khi dời mắt đi, Tề Nhiễm nhìn thấy nụ cười không nén được trên mặt Lâm Duyệt.

“Được được, chờ ta hai phút.” Lâm Duyệt vừa cười vừa đáp, nhưng bản thân lại không chú ý mình vừa dùng từ ngữ thông thường của thời hiện đại. Cũng may là Tề Nhiễm đang bận xấu hổ nên không chú ý đến.

Khi cùng Lâm Duyệt rời đi, Tề Nhiễm mới phát hiện ra trong lòng mình thật ra không hề muốn tự trở về chút nào.

Kinh thành lúc này chìm trong thinh lặng, trên đường không một bóng người. Lâm Duyệt và Tề Nhiễm không nói gì, nếu nói chuyện ở một không gian rộng lớn trống trải thế này thì âm thanh sẽ truyền đi rất xa, dễ dẫn lính đi tuần đến đây. Lâm Duyệt nắm tay Tề Nhiễm, Tề Nhiễm chỉ nhìn lại hắn một cái rồi cũng siết chặt tay. Tề Nhiễm phát hiện khi mình cạnh Lâm Duyệt, hành vi cử chỉ to gan hơn bình thường rất nhiều. Trước kia, thậm chí y còn không hề nghĩ đến hành động này, chứ đừng nói là nắm tay một người đàn ông giữa đêm đông như thế này.

Nhưng cảm giác này thật mới lạ, cũng rất tuyệt vời, giữa ngày đông giá rét, Tề Nhiễm không hề cảm thấy mình lạnh chút nào.

Hai người khá là may mắn, khi đi đến tận một góc khuất ở tường ngoài hoàng cung vẫn không bị ai phát hiện ra. Tề Nhiễm thấp giọng nói: “Ta trở về đây.”

Lâm Duyệt đáp lời, lại nắm chặt tay Tề Nhiễm một lát mới buông ra.

Hắn nhìn theo Tề Nhiễm trở vào hoàng cung, lại đứng bên tường lắng nghe một lát, xác định bên trong không còn động tĩnh gì mới dám thở phào, sau đó nhân trời khuya lặng lẽ trở về.

Tề Nhiễm thuận lợi về đến Đông cung, Cát Tường nhìn thấy y thì suýt nữa đã òa khóc, hắn khàn giọng thì thào: “Thái tử điện hạ, cuối cùng ngài cũng về rồi.”

Thời gian Tề Nhiễm ra ngoài không ngắn, Cát Tường vẫn rất lo sợ, cứ mãi đi loanh quanh trong tẩm cung của Tề Nhiễm mà lại không có cách nào khác.

Nếu Hoàng đế đột nhiên cho gọi Tề Nhiễm, mà y lại không có mặt, vậy thì Cát Tường là kẻ thay Tề Nhiễm giấu giếm sẽ lập tức bị Hoàng đế lôi ra xử lý trước tiên, Cát Tường hiển nhiên là sợ hãi. Nhưng hắn sợ nhất là Tề Nhiễm xảy ra chuyện bên ngoài, vậy thì đó là tội diệt tộc. Cũng may trời cao có mắt, Hoàng đế không truyền gọi Tề Nhiễm, mà bây giờ Tề Nhiễm đã thuận lợi trở lại rồi.

Tề Nhiễm thản nhiên đáp lại, nói: “Khi ta không có mặt, trong cung không sao chứ.”

Cát Tường đáp: “Trong cung vẫn bình thường, nhưng mà sau khi Thái tử điện hạ đi không lâu, người bên Cửu hoàng tử truyền tin nói Cửu hoàng tử dường như không ở trong cung.”

Tề Nhiễm nhướn mày hỏi: “Có thăm dò được gã đã đi đâu không?”

Cát Tường lắc đầu đáp: “Người của chúng ta không dám hỏi thêm, sợ sẽ thu hút sự chú ý của Cửu hoàng tử. Nô tài nghĩ, phải chăng Cửu hoàng tử đi lãnh cung thăm An quý phi.”

Tề Nhiễm lắc đầu nói: “Không, nếu gã muốn thăm An quý phi, tuyệt đối sẽ không chọn lúc canh ba nửa đêm thế này……”

Nói đến đây, Tề Nhiễm dừng lại. Muốn lập bẫy hãm hại một người, thì cần có thiên thời địa lợi nhân hòa. Việc này không lớn cũng chẳng nhỏ, nếu lợi dụng thích đáng thì chỉ có lợi chứ không có hại với kế hoạch của y.

Cát Tường không biết Tề Nhiễm đang nghĩ gì, hắn tưởng rằng Tề Nhiễm đang trách bọn họ làm việc không tốt, thế là nhỏ giọng hỏi: “Vậy nô tài căn dặn bọn họ thăm dò nơi Cửu hoàng tử đã đi?”

Tề Nhiễm định thần lại, bình thản nói: “Không cần đâu, gã không đi lãnh cung, vậy thì tức là ra ngoài cung rồi. Việc này không cần phải hỏi thêm nữa, sai người quan sát là chủ yếu.”

Cát Tường lập tức vâng dạ.

Tề Nhiễm nhìn sắc trời rồi nói: “Cho người chuẩn bị nước, Cô muốn tắm rửa.”

Cát Tường lập tức đi chuẩn bị.

Sau khi tắm nước nóng, Tề Nhiễm mới lên giường nghỉ ngơi. Cơ thể y đã hơi mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, một lát lại nghĩ đến việc xử lý Tề Tĩnh thế nào, một lát lại nghĩ đến Lâm Duyệt thật sự là mặt dày trong một vài trường hợp.

Đủ mọi suy nghĩ không ngừng vụt qua trong đầu y, đến khi mơ màng sắp ngủ thì Tề Nhiễm mới đột nhiên nghĩ đến y đã quên không nói cho Lâm Duyệt biết chuyện Hoàng đế đã đồng ý điều hắn ra khỏi Chiêm Sĩ Phủ.

Khi đó Tề Nhiễm lấy cớ Việt Tú không chịu để Lâm Duyệt đi Nam Chiếu, nhắc đến với Hoàng đế rằng Lâm Duyệt nói hắn ở Chiêm Sĩ Phủ không có quan hàm, thường vào Đông cung, mà sức khỏe thì kém hơn người khác, y thật lòng rất lo lắng.

Lúc này, Thống lĩnh Ngự Lâm quân Tiêu Thiện cũng có mặt, Hoàng đế nghe Tề Nhiễm chê sức khỏe Lâm Duyệt kém, lại nhìn sang thấy ngay Tiêu Thiện, bèn nói: “Sức khỏe kém, vậy thì bảo hắn đến chỗ Tiêu Thiện rèn luyện một chút đi.”

Tề Nhiễm nhắc việc này ngay vào lúc đó, hiển nhiên là vì hiểu rõ tính tình của Hoàng đế, y tỏ ra khó xử nói, dù sao thì Lâm Duyệt cũng là quan văn, vào Ngự lâm quân chắc là không hợp lắm.

Hoàng đế vốn chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng thấy Tề Nhiễm nghiêm túc như vậy, lại thấy gương mặt đen nhẻm của Tiêu Thiện bên cạnh tỏ rõ ý khẩn cầu và cự tuyệt. Hoàng đế liền đột nhiên thấy hứng thú, bèn nói: “Có gì đâu, chỉ bảo hắn theo Tiêu Thiện rèn luyện sức khỏe, chứ có phải là cho hắn gia nhập Ngự Lâm quân đâu. Tiêu Thiện, việc này giao cho ngươi.”

Tiêu Thiện vẫn phải đồng ý dù cả ngoài mặt lẫn trong lời nói đều không hề muốn nhận chút nào, Hoàng đế thấy vậy thì thầm buồn cười, ngài cười cười mấy tiếng, rồi việc này cứ thế được quyết định như vậy.

Bây giờ Tề Nhiễm đột nhiên nhớ đến việc này, lòng thầm nghĩ, thôi bỏ qua vậy, không nói thì thôi, dù sao ngày mai Lâm Duyệt vào cung chắc cũng sẽ tự biết thôi. Tề Nhiễm nghĩ vậy, thế là ngủ một giấc thẳng đến sáng.

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, sắc trời vẫn còn hơi tối, Tề Nhiễm nhìn đồng hồ cát, nhận ra đã đến giờ thức dậy rồi. Y ngồi dậy, kéo chuông gọi Cát Tường vào hầu hạ mình thay quần áo.

Cát Tường tiến vào, vừa giúp y chỉnh trang áo quần, vừa nhẹ giọng nói: “Bẩm Thái tử điện hạ, ngoài trời đã có tuyết rơi rồi, năm sau chắc chắn sẽ có thu hoạch tốt.”

Tề Nhiễm ừ một tiếng: “Than trong cung có đủ dùng không?”

Cát Tường cười đáp: “Tất nhiên là đủ, Phủ Nội Vụ làm sao dám đưa thiếu than trong cung chúng ta chứ.”

Tề Nhiễm vốn định nói là đưa một ít cho Lâm Duyệt. Than sưởi trong cung là loại tốt nhất, đốt không có khói, không làm người ta bị sặc, nhưng y cũng biết nếu làm vậy thì quả thực là hơi bắt mắt, cũng đành thôi.

Cát Tường chỉnh lại cổ áo sau lưng cho Tề Nhiễm, vô tình chạm phải áo trong, hắn mơ hồ nhìn thấy trên làn da trắng nõn của Tề Nhiễm có hai vệt hồng hồng. Tay Cát Tường run lên, không kìm được hít ngược vào một hơi. Cát Tường dù sao cũng là người có kiến thức, dù không được thực hành, hiển nhiên là đoán ra được đó là gì, nhưng hắn không dám nhìn kỹ, vội vàng chỉnh cho xong quần áo của Tề Nhiễm.

Tề Nhiễm nhíu mày hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Sao hôm nay lại vụng về như thế?”

Cát Tường cười gượng, đáp: “Thái tử điện hạ thứ tội, hôm nay trời lạnh, tay của nô tài chắc là bị cứng, không được linh hoạt.”

Tề Nhiễm rũ mắt, lơ đãng nói: “Nếu đã lạnh thì cầm lò sưởi đi. Cũng đến thời gian rồi, ta đi gặp phụ hoàng.”

Cát Tường miễn cưỡng vâng dạ, sau đó lui ra.

Chờ Cát Tường đi rồi, Tề Nhiễm mới sờ lên vùng cổ mình, nơi đó có dấu vết mà Lâm Duyệt để lại được che giấu bên dưới lớp áo trong. Cát Tường vừa rồi đã phát hiện cái gì, y biết rất rõ. Nếu thật sự không muốn để ai phát hiện, tất nhiên y sẽ có cách. Nhưng quan hệ của y và Lâm Duyệt dù có thể che giấu tất cả mọi người, nhưng ít nhất thì người hầu hạ thân cận của y cũng sẽ biết.

Kiếp trước, Cát Tường đã theo chân y đến tận khi hắn chết, kiếp này y cũng tin tưởng Cát Tường hơn người khác vài phần, Tề Nhiễm hy vọng Cát Tường đừng để y thất vọng. Hy vọng là Cát Tường có thể đối xử với Lâm Duyệt như với chính y, có rất nhiều việc dù không nói ra, nhưng y biết rất rõ. Trong mối quan hệ này, y đang chiếm điều kiện có lợi nhất. Bây giờ y là Thái tử, tương lai sẽ trở thành Hoàng đế, Lâm Duyệt lại vẫn chỉ là thần tử. Nếu y không muốn tiếp tục duy trì tình cảm này, thì Lâm Duyệt sẽ không còn gì cả.

Lâm Duyệt tất hiên cũng hiểu rõ, nhưng hắn chưa từng lo lắng về việc này, Lâm Duyệt tin y, nên tất nhiên y cũng phải xứng đáng với niềm tin của hắn. Có rất nhiều việc mà y sẽ không nói ra, mà chỉ thực hiện nó, để Lâm Duyệt có thể hoàn toàn yên tâm.

Hôm nay Tề Nhiễm đi gặp Hoàng đế, nhưng lại không dẫn theo Cát Tường. Y cố ý cho Cát Tường thời gian, để hắn suy nghĩ rõ ràng mọi việc.

Thời tiết quá lạnh, lại đã gần đến lúc phong ấn, Hoàng đế lên triều cũng không tích cực như thường ngày, may mắn rằng các triều thần cũng khá là nhạy bén, không có việc lớn để bẩm báo.

Hoàng đế ngồi một lát trên đại điện rồi cho thoái triều.

Tề Nhiễm cùng Hoàng đế đánh cờ trong tẩm cung một lúc, chỉ có điều là y đang không tập trung, liên tục phạm sai lầm. Hoàng đế thắng rất dễ dàng, ngài nhận ra Tề Nhiễm không để tâm đến bàn cờ, còn tưởng là do trời quá lạnh, bèn nói: “Thôi, trời quá lạnh, con cũng không có tâm tư chơi cờ. Trẫm không còn việc gì nữa, con về trước đi.”

Tề Nhiễm có hơi khó xử, cười cười rồi cũng theo lời Hoàng đế mà trở về.

Tề Nhiễm vội vàng về cung thì nhìn thấy Cát Tường đứng ngoài cửa thư phòng, bên trong hiển nhiên là có người. Tề Nhiễm nhìn Cát Tường một cái, thấy hắn đã khôi phục như bình thường, y cũng không nói gì, chỉ đẩy cửa bước vào.

Nhưng người trong phòng lại không phải là Lâm Duyệt, mà là Phỉ Thanh đã lâu không xuất hiện. Tề Nhiễm nhìn Phỉ Thanh, hỏi: “Sao lại là ngươi?”

Phỉ Thanh đang uống trà, nghe vậy thì nhăn mặt nói: “Thái tử điện hạ nói vậy thật sự khiến thần vi thần tổn thương, Thái tử điện hạ cho rằng không phải ta thì còn là ai? Lâm Duyệt? Xem ra trong lòng Thái tử điện hạ, Lâm Duyệt quan trọng hơn vi thần nhiều lắm, trái tim vi thần vỡ tan rồi.”

Lâm Duyệt thường vào cung, hắn cũng biết chuyện, lúc này chẳng qua là trêu chọc mà thôi.

Đằng sau Tề Nhiễm, Cát Tường nghe Phỉ Thanh nói vậy thì không khỏi lảo đảo. Hắn nhìn Phỉ Thanh bằng ánh mắt thật khó tả, cứ như là trên đầu Phỉ Thanh mọc lên hai cái sừng không phải của con người vậy.

Phỉ Thanh không chú ý đến vẻ mặt của Cát Tường, hắn cứ buồn bã nhìn Tề Nhiễm. Tề Nhiễm không biến sắc, vén vạt áo ngồi xuống, bình thản nói: “Cô không có ý này, chỉ cảm thấy đã quá lâu rồi không gặp Tiểu hầu gia, nay đột nhiên trông thấy, thật là xa lạ, không phải là nên tỏ ra kinh ngạc đó sao?”

Nếu muốn đấu võ mồm, Phỉ Thanh biết mình không thể thắng được Tề Nhiễm, hắn vội vàng nói: “Thái tử điện hạ tha cho ta đi, gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều việc, hôm nay ta mới có thời gian vào cung.”

Tề Nhiễm thấy hắn đã thôi tự xưng vi thần, trong lòng thầm buồn cười: “Nếu đã vào cung thì sao không đi gặp phụ hoàng.”

Phỉ Thanh vội phẩy tay nói: “Hoàng thượng mà thấy ta thì lại không vui, ta cũng không muốn đi cho bị chán ghét thêm đâu.”

Tề Nhiễm ngước lên, Phỉ Thanh thấy đôi mắt y tựa như không gì không biết, mới ủ rũ nằm nhoài ra bàn, nói: “Ta cũng sợ gặp phải cha ta ở chỗ Hoàng thượng mà.”

Trong nhà gần đây đang nhắc đến việc hôn nhân của hắn, trong lòng hắn thì chẳng muốn, nhưng lại bị cha mình đánh cho một trận, phải nằm mất hai ngày không dậy được. Hắn đành tranh thủ vừa khỏe lại thì vào cung ngay, lúc này chắc chắn Phỉ Hạ đã đi tìm Hoàng đế mà khóc lóc than van rằng hắn hoang đường.

Việc này Phỉ Thanh cũng không tiện nói với Tề Nhiễm, bèn đổi đề tài: “Khi ta vừa đến thì có thấy Lâm Duyệt, bị Tiêu Thiện dẫn đi rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi