CHÁU KIỀM CHẾ XÍU ĐI

Ngày hôm sau chính là đêm giao thừa.

Gia đình nhà Quý Thư Ngôn rất náo nhiệt, bởi vì cả nhà bác đều tới đây cùng nhau ăn cơm tất niên, hai gia đình chen chúc trong cái sân nhỏ này, anh họ và chị dâu dẫn theo một cặp song sinh mới ba bốn tuổi ngồi trên sô pha, Quý Viên cùng thế hệ với cặp sinh đôi này, được gọi một tiếng anh lớn, vui đến mức không nhìn thấy phương bắc.

Hiện tại Quý Thư Ngôn với tư cách là chủ gia đình, đương nhiên phải chăm sóc cho mọi người, bận đến mức chân không chạm đất, tới gần giờ ăn cơm một số món ăn anh đã đặt trước không thể đưa tới tận nhà nên anh phải tự đi lấy.

Vẫn luôn lăn lộn cho đến khi bữa cơm tất niên kết thúc, một đống người ngồi vây quanh phòng khách phàn nàn về việc du xuân, lúc này anh mới có thời gian rảnh gọi điện cho Đoàn Chấp.

Cũng may Đoàn Chấp nói hắn đang ở nhà của mình.

Giọng nói của Đoàn Chấp nghe có vẻ khá thoải mái: "Xem ra nhà em cũng không nhẫn tâm quá mức, họ vẫn cho em ở lại ăn cơm tất niên, tuy có mắng vài câu nhưng vẫn để em vào cửa, chỉ là ăn cơm xong có khả năng phải nghe giáo huấn rồi."

Quý Thư Ngôn cười một tiếng.

Còn mắng là tốt.

Chỉ sợ ngay cả chửi cũng không nuốn, lạnh như băng đóng cửa đuổi người thôi.

"Dạy dỗ thì dạy dỗ đi." Anh nhẹ giọng nói, "Dù sao cũng không mất miếng thịt nào của em."

Anh quay đầu nhìn vào phòng khách, ba mẹ anh đang ngồi trên sô pha, cười tủm tỉm, sớm muộn gì cũng có ngày anh cũng giống như Đoàn Chấp phải nghe dạy bảo.

"Buổi tối hôm nay anh làm gì? Có cúng thần dâng hương không?" Đoàn Chấp ở trong điện thoại hỏi, trong giọng nói mang theo trêu chọc.

Quý Thư Ngôn là một bác sĩ theo đuổi khoa học, là người trẻ tuổi trụ cột của gia đình, đêm giao thừa vẫn phải dựa theo phong tục dâng hương bái Bồ Tát, nếu không phải hiện tại cấm nổ pháo có lẽ anh còn phải đi đốt pháo hoa nữa kìa.

Đoàn Chấp nghĩ, Quý Thư Ngôn yêu sạch sẽ như vậy, quần áo chỉnh tề thơm tho lại bị dính mùi pháo, chắc anh sẽ ghét chết đi được.

"Chờ lát nữa đi, còn chưa tới 12 giờ." Quý Thư Ngôn bất đắc dĩ nói, đây là phong tục của gia đình anh, anh cũng không có biện pháp, "Hôm nay mẹ anh còn nói cho anh biết, bà đã đến chùa Pháp Đà để dâng hương cho anh, còn có bác gái nữa, nếu không phải đám con cháu bọn anh phản đối, bác còn muốn mua cá để thả phóng sinh nữa kìa."

"Bác của anh? Gia đình họ cũng ở đây sao?"

"Ừm." Quý Thư Ngôn châm điếu thuốc, "Gia đình họ ở nước ngoài đã nhiều năm rồi, năm nay cố gắng lắm mới về được, cho nên tới đây tụ tập. À, họ còn dẫn theo một cặp song sinh gái, mới ba bốn tuổi, rất đáng yêu, ngay cả Quý Viên cũng bị thất sủng, bởi vì ba mẹ anh chỉ bận vây quanh hai đứa nhỏ kia thôi."

Đoàn Chấp cười rộ lên, nhớ tới Quý Thư Ngôn nói với hắn rằng Quý Viên vẫn luôn muốn có em gái. Suy nghĩ của hắn cứ theo đó trôi đi, nếu Quý Thư Ngôn có thể sinh, mặc kệ là trai hay gái, hắn đều thích vô cùng, đi đâu cũng ôm theo.

Hắn nghĩ như nào liền nói như vậy, thành công khiến Quý Thư Ngôn đen mặt.

"Muốn sinh thì em tự sinh đi." Quý Thư Ngôn trầm giọng nói, "Sinh cả một đội bóng đá anh đều có thể nuôi."

Đoạn Chấp cười ha hả.

Hai người nói đông nói tây, nhưng chỉ trò chuyện được mười phút.

Không bao lâu sau trong phòng khách liền có người gọi Quý Thư Ngôn, hỏi anh đang ở đâu.

Quý Thư Ngôn thở dài một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy làm chủ gia đình còn mệt hơn so với đi làm. Anh không thể không treo điện thoại, lại dỗ dành nói: "Khi nào rảnh anh sẽ gọi cho em."

Lúc này Đoàn Chấp cũng rất ngoan: "Được, anh đi làm việc của mình trước đi."

Mà chờ cúp điện thoại xong, Đoàn Chấp ngã nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong phòng vắng vẻ không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng ca hát mừng xuân phát ra từ TV.

_

Thời gian nhoáng cái đã sang ngày mùng 2 Tết.

Cả ngày mùng một Quý Thư Ngôn đều đi thăm họ hàng, những người họ hàng thân thích đều sống ở Ngô Thành, dẫn theo Quý Viên đi chúc Tết phải mất một ngày mới xong.

Nhưng Quý Viên lại rất vui bởi vì nhận được nhiều phong bao lì xì.

Vào ngày mùng 2, cuối cùng cũng không phải đi chúc Tết nữa, Thẩm Lan Tú tới nhà người chị em già của mình chơi, ba của anh cũng cùng bạn bè đi đánh bài, Quý Viên thấy vậy liền đi chơi với bạn.

Quý Thư Ngôn dành chút thời gian đến thăm thầy giáo cũ của anh.

Ông là giáo sư của trường đại học mà anh theo học trước đây, kỳ nghỉ đông này ông có đi du lịch, hiện tại đang ở Ngô Thành, xét về tình về lý anh cũng nên tới chào hỏi.

Vị giáo sư năm nay đã 58 tuổi nhưng sức khoẻ vẫn rất tốt, còn có thể đi leo núi được, nhìn thấy học trò mà mình từng đắc ý, vẻ mặt kiêu ngạo giới thiệu với con trai: "Đây là học học trò cũ của ba, tên là Quý Thư Ngôn, con nên gọi cậu ấy một tiếng anh trai."

Con trai của giáo sư trạc tuổi Đoàn Chấp, năm nay học năm thứ tư, tên Triệu Dương, lớn lên cao ráo đẹp trai, có nụ cười hiền hậu, thoạt nhìn cũng thuộc dạng người dễ được hoan nghênh.

Vị giáo sư già nhiệt tình mời Quý Thư Ngôn ở lại khách sạn ăn bữa cơm, Quý Thư Ngôn cũng không từ chối.

Trong bữa cơm, giáo sư cũng nói con mình đang theo học y khoa, sáu tháng cuối năm cũng bắt đầu đi thực tập, giáo sư nói đùa: "Cho nó tới bệnh viện của trò đi, vừa lúc ở bên đàn anh làm trợ thủ, trò cứ dậy bảo nó."

Quý Thư Ngôn cười cười: "Như này là nhân tài không được trọng dụng rồi, tới bệnh viện của trò làm đàn em, thật sự là mai một, vẫn là ở bên người ngài mới có thể rèn luyện tốt."

Tất nhiên lời nói của giáo sư cũng chỉ là nói đùa một chút.

Ăn cơm chiều xong, Quý Thư Ngôn có uống rượu nên giáo sư bảo con trai đưa Quý Thư Ngôn về, Quý Thư Ngôn từ chối, thế nhưng Triệu Dương lại đứng lên khiến anh chỉ có thể đồng ý.

"Vậy cảm ơn đàn em." Anh nói, "Tôi không uống nhiều, có thể tự đi được."

Triệu Dương cười cười, cũng không lại dìu anh, làm ra tư thế mời.

Dọc đường đi có lẽ là do chưa quen thuộc, người đàn em này cũng không nói nhiều, nhưng đi được nửa đường di động của Triệu Dương đột nhiên vang lên, cậu ta kết nối với Bluetooth nên cuộc gọi vừa mới tiếp nhận, một giọng nữ hoạt bát đáng yêu liền tràn ngập toàn bộ chiếc xe: "Anh yêu, bây giờ anh đang ở đâu vậy! Người ta rất nhớ anh đó~~"

Quý Thư Ngôn sửng sốt.

Giọng nói ở đầu bên kia rõ ràng có chút say.

Triệu Dương cũng không nghĩ tới, luống cuống tay chân ngắt kết nối Bluetooth, đeo tai nghe lên.

Tuy rằng không nghe được đối diện đang nói gì nhưng nhìn Triệu Dương cuống quýt dỗ người, cậu ta đã hoàn toàn thay đổi thành dáng vẻ đứng đắn dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng đến mức chảy ra mật, khiến người ta cũng có thể đoán ra ở đầu dây bên kia là bạn gái của cậu ta, uống say nên làm nũng.

Quý Thư Ngôn không khỏi cong khoé miệng, cảm thấy rất có ý tứ.

Triệu Dương vất vả lắm mới xoa dịu được bạn gái mình, đồng thời nhờ người bạn thân bên cạnh chiếu cố cho bạn gái rồi mới treo điện thoại.

Cậu ta nhìn Quý Thư Ngôn ngồi bên cạnh, có chút thẹn thùng, giải thích: "Đó là bạn gái của em, cùng bạn bè tụ tập nên có uống nhiều một chút, uống xong liền bắt đầu tìm em."

Quý Thư Ngôn cười cười: "Điều này cho thấy cô ấy rất nhớ cậu."

Ánh mắt Triệu Dương chứa đầy ngọt ngào, lời nói ra cũng nhiều hơn: "Bọn em là bạn học, cho nên sau khi nghỉ đông vẫn chưa gặp nhau. Thật ra ở trước mặt người ngoài cậu ấy rất trưởng thành lại lý trí, nhưng lại rất thích làm nũng với em."

Lời này nhiều ít cũng khoe ra sự vui vẻ trong đó.

Quý Thư Ngôn cúi đầu nhìn di động, nghĩ thầm chuyện này có là gì, Đoàn Chấp nhà anh lại càng đáng yêu hơn, sẽ làm nũng nhiều, anh thuận miệng đáp lại: "Ừm, bạn trai của tôi cũng vậy."

Anh vừa dứt lời, trong xe liền yên tĩnh.

Một lát sau Quý Thư Ngôn mới ý thức được mình vừa nói cái gì.

Anh ngẩng đầu, quả nhiên vẻ mặt Triệu Dương đầy khiếp sợ nhìn anh.

Quý Thư Ngôn yên lặng nhét điện thoại vào trong túi, sắc mặt bình tĩnh, cũng không có ý phủ nhận.

Triệu Dương thấy vậy liền hiểu, không phải nói sai.

Hắn cũng không quá kinh ngạc lắm.

"Đàn anh, thật sự nhìn không ra đó." Hắn vui đùa nói, "Thâm tàng bất lộ nha."

Quý Thư Ngôn cười cười, cũng không nhiều lời.

Lúc xe sắp chạy đến cửa nhà, Triệu Dương nhịn không nổi lòng hiếu kỳ, lại hỏi: "Đàn anh Quý, bạn trai anh là người thế nào? Đẹp trai, là người ưu tú có sự nghiệp thành công sao?"

Bởi vì Quý Thư Ngôn toát lên vẻ cấm dục trầm ổn lại ưu tú, cho nên cậu theo bản năng cho rằng bạn trai của Quý Thư Ngôn cũng vậy.

Nhưng Quý Thư Ngôn lại cười cười: "Đẹp trai thì đúng, người cũng thông minh, nhưng em ấy mới học năm hai đại học, vì vậy không tính là ưu tú gì."

Triệu Dương rất kính nể, sau khi dừng xe còn giơ ngón cái với anh.

Đàn anh không hổ là đàn anh, người yêu so cậu còn trẻ hơn.

Quý Thư Ngôn buồn cười mà lắc lắc đầu, mở cửa xe chuẩn bị xuống: "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về. Cậu tính về khách sạn thế nào?"

Đây là xe của anh, cho nên Triệu Dương phải tự mình đi về.

"Em bắt taxi trở về là được." Triệu Dương nói, "Nhân tiện đi dạo phố luôn."

Quý Thư Ngôn không nói gì thêm nữa, nói cảm ơn xong thì đi vào nhà.

Ba mẹ anh vẫn còn ở nhà bạn bè đánh bài cho nên trong nhà chỉ có mình Quý Viên, Quý Thư Ngôn trực tiếp trở về phòng của mình. Anh nhớ tới người bạn trai trẻ tuổi lại còn dính người kia, chuẩn bị gọi video qua. Tuy nhiên, yêu cầu video của anh phải mất một lúc lâu mới được kết nối, khuôn mặt Đoàn Chấp xuất hiện trong video, bối cảnh lại là phòng vệ sinh.

Quý Thư Ngôn quét mắt nhìn phòng vệ sinh một cái, không biết vì sao anh lại cảm thấy có điểm không đúng.

"Em chuẩn bị đi tắm à?" Anh hỏi.

"Vâng" Đoàn Chấp đứng quay lưng lại với chiếc gương, camera chỉ có thể nhìn thấy được một góc của phòng tắm, "Làm sao vậy, Thư Ngôn?"

"Không có gì, chỉ là nhớ em." Lời nói âu yếm của Quý Thư Ngôn cũng nhàn nhạt như anh, anh lại kể cho Đoàn Chấp nghe chuyện ở trên xe một lần, chê cười Đoàn Chấp: "Bạn gái của cậu ta rất dính người, nhưng còn không bằng một phần mười của em."

Đoàn Chấp không có chút xấu hổ nào mà còn rất tự hào: "Điều đó có nghĩa là bạn trai của cô gái đó không đẹp trai bằng em."

Quý Thư Ngôn bật cười.

Anh nhìn chằm chằm Đoàn Chấp trong video, thật ra  nhìn lâu người ta sẽ quen, mặt trăng dù có đẹp đến đâu, lâu dần cũng chỉ là vầng trăng lạnh lẽo trong sân mà thôi. Anh cùng Đoàn Chấp cũng đã ở bên nhau vài tháng, cũng đã nhìn em ấy như này rồi nhưng dường như anh vẫn không ngăn được trái tim rộn rạo của mình.

Rõ ràng Đoàn Chấp đã theo phía sau Quý Viên xâm nhập vào nhà anh từ lâu, lúc đó anh cũng không đánh giá cao Đoàn Chấp. Dù cho Đoàn Chấp có lớn lên đẹp đẽ, với anh mà nói cũng giống như một bức tranh phong cảnh được che bởi sương mù, nhưng bây giờ lớp sương mù đã tan, anh có thể nhìn thấy những nét vẽ bên dưới, mực vẩy tuỳ tiện.

Anh hỏi Đoàn Chấp: "Mấy ngày nay em đi chơi hay vẫn luôn ở nhà?"

Đoàn Chấp ngẩn ra một chút, sau đó mới cười nói: "Cũng ra ngoài một lần, cùng bạn bè học chung cấp ba tụ tập với nhau. Cho nên em cũng mới về đến nhà."

Quý Thư Ngôn rất hiếm khi nghe thấy Đoàn Chấp nhắc tới bạn bè thời trung học của mình, lại hỏi xem có những ai.

Đoàn Chấp liền kể cho anh nghe những chuyện hồi cấp ba của hắn.

Nói bọn họ lúc ấy còn cùng nhau tổ chức một buổi triển lãm ảnh, giúp người anh em của mình theo đuổi hoa khôi ở lớp bên cạnh, kết quả hoa khôi lại coi trọng hắn, hại hắn bị bạn thân đuổi khắp ba con phố, còn có thầy giáo dậy toán là một ông già mập mạp, tính tình ngày thường cũng rất tốt nhưng Đoàn  Chấp lại là người đầu tiên thường xuyên bị ông mắng.

"Nhưng bây giờ nghĩ lại, ông ấy là một thầy tốt, là người công chính liêm minh." Hắn nói.

Ở trong trường học của bọn họ lúc ấy có nhiều học sinh con nhà giàu, cho nên có nhiều thầy cô giáo không muốn gây chuyện với bọn họ, nhưng ông thầy béo kia lại cố tình đuổi theo mắng hắn, khiến hắn không thể không học giỏi.

"Em chuẩn bị hai ngày nữa sẽ đến thăm thầy ấy." Đoàn Chấp nói.

"Nên vậy." Quý Thư Ngôn lắng tai nghe những giai thoại thời trung học của Đoàn Chấp đến thích thú, ở tuổi này của anh, nếu năm ấy anh không học trường y mà học trường sư phạm thì giờ có lẽ anh có thể trở thành giáo viên của Đoàn Chấp, anh cười cười, đang muốn nói chuyện lại thấy camera của Đoàn Chấp lung lay một chút, chiếc khăn tắm trên kệ vô tình lọt vào trong gương.

Chỉ có vài giây ngắn ngủi như vậy nhưng cũng đủ khiến Quý Thư Ngôn ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng không nhìn được rõ ràng, nhưng trên cái khăn tắm kia hình như có thêu logo khách sạn nhìn rất quen mắt.

Lúc trước anh cùng Đoàn Chấp đi thuê phòng cũng không ít lần, cái chuỗi khách sạn 5 sao này bọn họ cũng đã thuê không ít.

Sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống.

Lại nhìn Đoàn Chấp ở trong màn hình di động vẫn có vẻ bĩnh tĩnh, thậm chí còn thản nhiên nhìn lại anh, tố chất tâm lý quả nhiên xếp hạng nhất.

Quý Thư Ngôn cắn môi dưới, hỏi: "Vừa rồi sao anh lại thấy logo kia giống của khách sạn vậy, em rốt cuộc đang ở đâu?"

Đoàn Chấp cười cười: "Anh nhìn lầm rồi, em đang ở trong phòng của mình."

Vịt chết mà vẫn còn cứng mỏ.

Quý Thư Ngôn có chút bực.

Anh từ logo của khách sạn này mà nhớ tới rất nhiều chuyện.

"Đoàn Chấp" Anh hơi nâng cao giọng, "Đừng có nói dối anh, đêm giao thừa anh quên hỏi em, tại sao em ở nhà mà lại yên tĩnh như vậy."

Ngày hôm đó anh có phát hiện ra có chỗ không đúng, nếu Đoàn Chấp ở nhà hôm giao thừa thì tại sao trong phòng chỉ có tiếng TV, mở còn đặc biệt to.

Chỉ là lúc ấy anh bận quá nên không hỏi.

Anh nắm chặt di động, giọng nói đột nhiên khàn khàn: "Em căn bản không về nhà đúng không...."

____

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi