CHÁU KIỀM CHẾ XÍU ĐI

Quý Thư Ngôn xách theo vali nhanh chóng rời đi, nhưng anh không bốc đồng giống như người khác nghĩ, thậm chí khi anh lái xe trên đường cao tốc trong lòng vẫn rất bình tĩnh, cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.

Đoàn Chấp gọi điện thoại cho anh hết lần này đến lần khác, anh vốn dĩ không muốn nghe nhưng lại cảm thấy quá ồn áo, nên đành nhận.

Anh hỏi Đoàn Chấp: "Em gọi nhiều như vậy làm gì? Định vị của em đâu."

Đoàn Chấp đứng ở trước cửa sổ của khách sạn, con đường phía dưới vắng tanh, đèn đường chiếu rọi xung quanh nhưng lại không có lấy một bóng người, thế nhưng hắn lại bất giác nhìn xuống.

"Anh sẽ không thật sự ở trên đường cao tốc đúng không?" Hắn nghe được đầu bên kia của Quý Thư Ngôn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió từ xa thổi tới.

Quý Thư Ngôn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Đường cao tốc trong dịp Tết Âm Lịch còn chưa có người qua lại, còn là nửa đêm nữa, trên đường tối om lạnh lẽo, đèn pha của ô tô chỉ có thể chiếu sáng ra phía xa được mấy mét, một người yên lặng lái xe trên con đường im ắng sẽ rất dễ sinh ra cảm giác hoảng hốt.

Nhưng Quý Thư Ngôn lại không sợ gì cả, anh vốn dĩ không tin vào quỷ thần, trong khe lõm ngay tầm tay còn đặt cà phê và thuốc lá, đều là đồ dùng để nâng cao tinh thần.

Đoàn Chấp nắm chặt di động đứng ở bên cửa sổ, thật lâu không lên tiếng. Hắn đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn hỏi Quý Thư Ngôn.

Chạy xe mấy trăm cây số trong mùa đông khắc nghiệt này, để qua hai ngày nữa bọn họ cũng có thể gặp nhau rồi, hà cớ gì phải gấp gáp đuổi tới đây. Thế nhưng trong lòng hắn biết rất rõ Quý Thư Ngôn là vì cái gì.

Đèn trong phòng khách sáng chói, bóng người cao lớn của Đoàn Chấp phản chiếu qua kính cửa sổ, tay hắn đặt trên bệ cửa, không ý thức được mà dùng sức khiến cho gân xanh nổi lên. Khi bị đuổi ra khỏi nhà hắn chỉ cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, cũng không uỷ khuất. Nhưng hiện tại nghe được tiếng "Ừ" trong trẻo lành lạnh của Quý Thư Ngôn, trái tim hắn như bị nhúng vào nước chanh, tràn đầy chua xót.

Có một người vì hắn mà lên đường vào đêm khuya, bỏ lại gia đình hoà thuận vui vẻ, chịu sự trách cứ của cha mẹ, đi hàng trăm cây số chỉ để gặp mặt hắn.

Đoàn Chấp thở dài: "Quý Thư Ngôn.... Em phát hiện từ trong xương cốt của anh cũng có chút điên rồi." Hắn nghĩ một lát, lại nói thêm, "Còn có chút ngốc nữa."

Hắn hiểu rất rõ Quý Thư Ngôn, rõ ràng là người bình tĩnh biết kiềm chế, mọi lời nói và hành động của anh đều được cân đong đo đếm, chưa bao giờ mất kiểm soát mà làm càn cả. Nhưng hiện tại, hành vi này của Quý Thư Ngôn dường như đã đập tan lý trí của anh suốt ba mươi năm qua.

Quý Thư Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Từ bao giờ em lại nhiều lời như vậy."

Anh đương nhiên biết mình đang làm cái gì, nếu anh thật sự có thể kiềm chế bản thân thì ngay từ đầu anh đã không cùng Đoàn Chấp ở bên nhau.

Anh nói với Đoàn Chấp: "Em còn có việc gì phải làm không? Nếu không thì anh cúp máy trước, nhớ gửi số phòng khách sạn cho anh. Khoảng 2 giờ anh sẽ tới nơi, nếu em mệt thì cứ ngủ trước đi."

Này ai còn có thể ngủ được.

Đoàn Chấp quay lưng lại dựa người vào tường, hắn nhìn chằm chằm bước tranh treo tường ở phía đối diện, vẽ bầu trời trong đêm và những bông tuyết đang rơi.

Hắn không yêu cầu Quý Thư Ngôn trở về.

Bởi vì Quý Thư Ngôn đang ở trên đường cao tốc, đó là con đường không thể quay đầu.

"Em ở đây chờ anh, anh lái xe cẩn thận, đừng ngủ gật." Hắn nói, "Nếu không đừng cúp máy, để em nói chuyện phiếm với anh."

Nhưng Quý Thư Ngôn lại từ chối: "Vẫn không nên, ngược lại em lại khiến anh phân tâm, anh có mang theo cà phê, sẽ không ngủ gật."

Đoàn Chấp do dự nhưng không cúp máy.

Hắn nửa ngồi tựa lưng vào tường, thật ra hắn còn rất nhiều lời muốn nói với Quý Thư Ngôn, nhưng không vội, hắn quyết định chờ khi Quý Thư Ngôn tới rồi mới nói.

"Em ở đây chờ anh." Hắn nói lại một lần nữa.

"Ừ." Quý Thư Ngôn ngắt cuộc gọi và chuyên tâm lái xe, khoảng cách từ nhà anh tới thành phố Ung nơi Đoàn Chấp đang ở tổng cộng 290km, nếu lái nhanh một chút cũng mất 3 tiếng rưỡi.

Anh bật nhạc lên, cửa sổ cũng hé mở ra một cái khe, rồi mới châm điếu thuốc.

Trên xa lộ vắng lặng này, anh nhớ tới có một năm anh đưa chị gái tới nơi anh rể đang công tác. Khi đó anh mới học năm nhất, nhìn chị gái dứt khoát phải đi gặp chồng mình, lòng anh tràn đầy buồn bực, tuy nói anh rể phát sốt nhưng dù sao cũng là bác sĩ, chị gái anh qua đó cũng không cần vội như vậy.

Nhưng chị gái lại nhướng mày nói với anh ba chữ: "Chị thấy vui."

Lúc ấy anh không hiểu.

Nhưng hiện tại anh đã hiểu rõ.

Thật sự cũng chỉ là tôi thấy vui, tôi nguyện ý làm như vậy, không có nguyên nhân khác.

Cũng không biết do tác dụng của cà phê hay là bản thân anh hôm nay không thấy mệt, lái xe hơn ba giờ đồng hồ, sau khi tới nơi Quý Thư Ngôn cũng không mệt mỏi nhiều.

Anh đứng trước quầy lễ tân đăng ký thông tin, dựa theo số phòng mà Đoàn Chấp gửi tìm được phòng 1510.

Trước khi ấn chuông cửa, anh đột nhiên nghĩ không biết Đoàn Chấp đã ngủ hay chưa, lúc gần tới nơi anh cũng quên mất không gửi tin nhắn cho Đoàn Chấp. Cầm di động trên tay, anh đang phân vân không biết nên gọi điện hay gửi tin nhắn WeChat thì cánh cửa trước mặt anh đột nhiên được mở. Ánh đèn từ bên trong hắt ra ngoài chiếu lên trên người anh, ánh sáng vàng ấm áp xua đi sương đêm, như muốn xua đi cái giá lạnh đang bao trùm xung quanh anh.

Anh ngơ ngẩn ngẩng đầu lên.

Đoàn Chấp đã đứng ở trước mặt anh, mặc áo len màu đen và quần dài ở nhà, hoàn toàn không có dáng vẻ muốn ngủ chút nào. Rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp, nhưng người đứng bên trong người đứng bên ngoài cánh cửa lại giống như cách cả một thể kỷ.

Dường như Đoàn Chấp cũng không nghĩ tới anh đang ở ngoài cửa, chỉ ngơ ngẩn nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn xinh đẹp tuyệt trần, giống như đá quý vậy.

Quý Thư Ngôn đặt di động xuống, bối rối hỏi: "Sao em lại biết mà mở cửa?"

Đoàn Chấp nói: "Em không biết, chỉ đột nhiên cảm thấy anh đã đến rồi."

Hắn ngồi bên trong cánh cửa chờ đợi, trong đêm khuya tĩnh lặng dường như hắn nghe thấy được một vài tiếng động nhỏ, có gì đó không thể giải thích được, hắn cảm thấy Quý Thư Ngôn đã tới.

Sau đó hắn mở cửa ra, và phát hiện đó không phải ảo giác của mình.

Quý Thư Ngôn thật sự tới rồi.

Hắn nhìn Quý Thư Ngôn, hắn quá cao khiến Quý Thư Ngôn trước mặt càng thêm mảnh khảnh, anh mặc một chiếc áo khoác đen, khuôn mặt trắng trẻo, cằm nhọn, đôi mắt phượng đen nhánh trong veo lạnh nhạt như nước, mặc cho ai nhìn vào đều cảm thấy cao ngạo tự phụ.

Nhưng đây cũng là người đã nói cùng hắn ở bên nhau mà chưa từng dao động, rõ ràng biết hắn không phải là lựa chọn tốt nhưng vẫn từ bỏ con đường ba mươi năm đầu. Lái xe gần bốn giờ đêm chỉ để gặp hắn.

Quá ngốc.

Hắn vươn tay nắm lấy khuỷu tay của Quý Thư Ngôn, chậm rãi chui vào trong lòng anh. Cơ thể ấm áp của hắn bị khoá chặt trong vòng tay mang theo hơi lạnh kia, ngay cả trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay cũng rơi về vị trí cũ.

Hắn ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Quý Thư Ngôn, nhớ tới ngôi biệt thự nhỏ, ao cá và hoa mai trong sân, bữa cơm đoàn viên ngày hôm đó, còn có bọn họ cùng nhau đốt pháo hoa.

"Em rất nhớ anh."

Nỗi buồn ngày đêm giấu kín, nỗi tủi hờn và chua xót che giấu bấy lâu nay đều dồn nén vào trong câu nói này.

Quý Thư Ngôn ngẩn ra.

Suốt đường đi anh đều rất bình tĩnh, thậm chí khi cửa mở nhìn thấy Đoàn Chấp hô hấp của anh cũng chỉ rối loạn trong chớp mắt. Nhưng khi nghe thấy Đoàn Chấp nói nhớ mình, sự bình tĩnh của anh dường bị một cây búa nhỏ gõ thủng.

Anh cảm giác được sức nặng đè lên vai mình, nhanh chóng trở tay cố hết sức ôm lấy Đoàn Chấp.

"Cho nên không phải anh đã tới rồi sao." Anh nói.

Dù xa cách nhau đến mấy, chỉ cần em cần anh sẽ đến.

Đoàn Chấp nghe hiểu.

Hắn ôm chặt Quý Thư Ngôn, cười nhẹ một tiếng, khoé miệng cong lên, nhưng một giọt nước mắt lại lăn dài trên cổ Quý Thư Ngôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi