CHÂU QUANG BẢO GIÁM


Tần Thăng vừa nói ra những lời này, sắc mặt mấy người ở đây đều thay đổi.

Cố Minh và lão Lý đều là khách nhân đến Cổ Hoằng trai bán gối gốm sứ, nhưng Tần Thăng lại không kiêng nể gì hỏi nhận định của Cố Minh về gối sứ của lão Lý.

Cho dù Cố Minh nói hay không, lúc này bọn họ đã cùng làm mếch lòng lão Lý.

Lão Từ không biết vì sao Tần Thăng đột nhiên nói ra lời này, vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Thăng và Cố Minh một chút, trong ấn tượng của ông, Tần Thăng chưa bao giờ làm chuyện lỗ m ãng như vậy.

“Tần tiên sinh nói đùa, tôi chỉ tùy tiện nhìn mà thôi, cũng không phải là người thông thạo, đâu có nhận định gì, câu này anh phải hỏi chuyên gia rồi.

” Tần Thăng hỏi như vậy, nhưng Cố Minh không thể tùy tiện lỗ m ãng mở miệng nói lung tung đắc tội người khác được.

Cô cũng không phải là ông chủ Cổ Hoằng trai, cũng không phải người được Tần Thăng mời tới giám định, gối sứ kia của lão Lý rốt cuộc là thật hay giả cũng không tới lượt cô nói.

“Các người không muốn thu gối sứ của tôi thì thôi, hà tất phải làm thế này, chẳng lẽ coi tôi là nông dân, nghĩ có thể tùy ý ức hiếp?” Lão Lý đập bàn, vẻ mặt giận dữ nhìn Tần Thăng.

“Lý tiên sinh không nên hiểu lầm, tôi cũng không có ý không thu, chỉ là trong tay Cố tiểu thư cũng có gối sứ Định diêu thời nhà Tống, nghĩ rằng ít nhiều cũng có chút am hiểu, cho nên mới hỏi như vậy, là tôi quá mạo muội rồi.

” Đối với cơn giận đùng đùng của lão Lý, Tần Thăng không kinh hoảng chút nào, để biểu thị sự áy náy của mình, còn chủ động mời ông ta một chén nước.


“Hừ!” Lão Lý hừ lạnh một tiếng, ôm gối sứ vào trong lòng, cũng không kêu gào phải đi, rầu rĩ ngồi một bên.

Lão Từ bên cạnh thấy bầu không khí có chút xấu hổ, liền chủ động đứng ra dàn hòa, liên tục nói về sự hứng thú đối với đồ cổ, mới khiến bầu không khí hơi hòa hoãn một chút.

Trong lúc này, Cố Minh âm thầm chuyển sự chú ý từ việc tiếp tục thận trọng nghiên cứu chiếc gối sứ Định diêu sang Tần Thăng.

Trực giác của nữ giới nói cho cô biết, Tần Thăng này tựa như biết điều gì đó, nếu không sẽ không chú ý tới mặt mũi của lão Lý mà hỏi ra cái câu khiến người ta xấu hổ thế này.

Lần trước ở trấn Cảnh Đức cũng vậy, vốn dĩ Tần Thăng đã biểu hiện thành ý rất lớn phải thu bát sứ men màu kia, nhưng cuối cùng lại bỏ qua ngoài dự đoán của mọi người.

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Minh khó tránh khỏi có chút bồn chồn, tay phải bất giác xoa xoa chiếc vòng ngọc trên tay trái, càng cảm thấy lần trước Tần Thăng đột nhiên bỏ qua bát sứ men màu và biểu hiện ngày đó của cô có quan hệ dính dáng tới nhau.

Lẽ nào Tần Thăng phát hiện ra điều gì?Tần Thăng nhạy cảm đã nhận ra có người len lén quan sát anh ta, mà anh ta cũng biết người kia là ai, chỉ có điều anh không nói gì, làm bộ một dáng vẻ không biết, chỉ cẩn thận nhìn gối sứ trước mắt.

Đại khái qua chừng mười phút, cầu thang lên lầu truyền đến tiếng có người đi lên.

Người đang ngồi nghe thấy tiếng động, theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông tóc hoa râm chậm rãi bước tới.

Trong nháy mắt nhìn rõ người đàn ông kia, Cố Minh nhận thấy lão Lý ngồi bên cạnh hơi giật mình.

“Kiều tiên sinh, làm phiền ông rồi.

” Tần Thăng lập tức bước đến, bắt tay rất thân quen.

Rất rõ ràng, Kiều tiên sinh này chính là chuyên gia được mời tới giám định gối gốm sứ của bọn họ trong miệng Tần Thăng.

Vị Kiều tiên sinh kia cười gật đầu, đưa tầm mắt chuyển về phía Cố Minh và lão Lý, mở miệng nói: “Đây chính là hai vị khách nhân?”“Đúng vậy.

” Tần Thăng dẫn Kiều tiên sinh tới bên bàn, giới thiệu với Cố Minh và lão Lý: “Vị này chính là Kiều tiên sinh, rất am hiểu đối với phương diện đồ gốm sứ.

”“Xin chào Kiều tiên sinh.

” Cố Minh đứng lên, lễ phép bắt tay Kiều tiên sinh.

Cô chú ý tới tuy rằng vị Kiều tiên sinh này tóc có chút hoa râm, nhưng khi nhìn gần không già đến vậy, da không tính là quá nhăn nheo, dáng vẻ cùng lắm cũng chỉ năm mươi tuổi.


Lão Lý không bắt tay Kiều tiên sinh, chỉ ngồi đó gật đầu, tựa như còn đang tức giận về chuyện vừa xảy ra.

“Tôi thấy vẫn nên xem theo trình tự trước sau, xin hỏi cái nào là gối sứ của Cố tiểu thư?” Sau khi Kiều tiên sinh tới cũng không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp dùng ngữ khí ôn hòa đi vào vấn đề chính.

“Đây là cái của tôi.

” Cố Minh chỉ vào gối gốm sứ của mình.

“Cố tiểu thư, mời qua bên này.

” Kiều tiên sinh hơi gật đầu, chỉ vào bàn gỗ cách đó không xa, bên cạnh có một tấm bình phong bằng gỗ tạo ra một không gian nhỏ.

Cố Minh gật đầu, cẩn thận ôm gối sứ của mình đi theo sau Kiều tiên sinh.

Tần Thăng đương nhiên cũng đi theo bọn họ, lão Lý và lão Từ tạm thời ở lại tại chỗ.

Đợi sau khi Cố Minh đi tới bình phong, cô đặt gối sứ lên bàn gỗ bên trong, điều khiến cô cảm thấy kinh ngạc chính là, bàn gỗ ở trước mắt lại có thể là bằng gỗ tử đàn.

Kiều tiên sinh rất tự nhiên cầm gối gốm sứ của Cố Minh trong tay, lẳng lặng quan sát, còn Tần Thăng và Cố Minh đứng một bên chờ đợi, không ai mở miệng nói gì.

Nhìn động tác thành thạo kiểm tra khắp mọi nơi của Kiều tiên sinh, Cố Minh vẫn cảm thấy đối phương trông rất quen, hình như trước đây đã gặp ở đâu đó, nhưng mà trong chốc lát này cô lại không nghĩ ra rốt cuộc là gặp ở đâu.

Điều khiến Cố Minh bất ngờ là, Kiều tiên sinh không quan sát lâu đã đặt gối sứ xuống, đi tới bên Tần Thăng thì thầm vài câu, sau đó mỉm cười với Cố Minh rồi đi ra khỏi không gian nhỏ này.

“Cố tiểu thư, gối sứ này của cô chúng tôi thu nhận, cô ra giá đi.


” Tần Thăng cũng không dong dài, trước hết mời Cố Minh ngồi xuống, sau đó chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh.

Trong lòng Cố Minh vui vẻ, nét mặt cố sức tỏ vẻ thản nhiên nói: “Gối sứ Định diêu thời nhà Tống này, chính là tinh phẩm khó có được, tuy nói có vài chỗ có khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng không thể phủ nhận giá trị của nó.

Nếu Tần tiên sinh làm nghề này, so sánh với giá thị trường cũng có sự hiểu biết rõ ràng, vẫn cứ nên là Tần tiên sinh ra một cái giá trước là được.

”Tần Thăng suy nghĩ một chút, thấp giọng nói với Cố Minh: “Cố tiểu thư và tôi coi như là có duyên, tôi cũng biết Cố tiểu thư không phải là người không hiểu biết, như vậy được rồi, tôi ra giá một trăm vạn.

”Một trăm vạn?Cố Minh chỉ thấy trái tim mình đập điên cuồng, cô biết gối sứ Định diêu thời nhà Tống này khẳng định là không rẻ, nhưng nghe thấy Tần Thăng báo giá, vẫn khó tránh khiến cô có chút kích động.

Một trăm vạn, cũng đủ để cô trả phí chữa bệnh cho ông nội, cộng thêm mua bảo hiểm lần nữa cho mẹ.

“Tần tiên sinh, giá này của anh…” Cố Minh kìm nén sự xúc động trong lòng, cô biết giá một trăm vạn Tần Thăng đưa ra này chỉ là một phép thử, giá trị chân chính của gối sứ tuyệt đối không dừng ở mức này.

“Cố tiểu thư không hài lòng?” Tần Thăng chắp hai tay lại, dùng con mắt thâm thúy như đêm tối nhìn Cố Minh.

Cố Minh hít một hơi thật sâu, giơ hai ngón tay với Tần Thăng: “Ra giá, hai trăm vạn.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi