CHÂU VỀ HỢP PHỐ - HOA SINH TƯỚC BẤT ĐỘNG

- Edit: Yu Xin -
*. truyện đam mỹ
Cố Hoài Châu chưa từng theo đuổi ai nên không biết phải thổ lộ như thế nào, chẳng là anh không kìm lòng được mà muốn đối tốt với Vu Dao hơn, ước gì có thể móc cả trái tim ra cho cậu, không chỉ vô cùng săn sóc cho Vu Dao trong công việc, bảng đánh giá kỳ thực tập còn cho cậu đạt điểm tối đa, trong học viện có phúc lợi nào anh cũng tranh thủ cho cậu, có những khi tan làm Vu Dao không bắt được xe, anh sẽ đi cùng cậu đến đón Vu Tinh, còn mua cho Vu Tinh rất nhiều đồ chơi và sách truyện cổ tích.
Lúc cuối tuần không bận rộn sẽ cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại, nhân viên bán hàng luôn khách sáo khen mấy câu như tình cảm gia đình của họ thật tốt, còn nói đôi mắt Vu Tinh rất giống với Cố Hoài Châu, Vu Dao thì luôn vội vàng giải thích nói họ không phải người một nhà, nhưng Cố Hoài Châu thì chỉ đứng một bên mỉm cười, không chỉ không cảm thấy ngại, thậm chí còn có chút đắc ý.
Vu Dao rất dễ xấu hổ, vừa giải thích vừa đỏ mặt, trong lúc lỡ đãng thoáng thấy ý cười trên mặt giáo sư Cố, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn.
Sự chăm sóc của Cố Hoài Châu đã hoàn toàn vượt qua khỏi giới hạn quan tâm giữa đồng nghiệp với nhau, đối với chuyện này, tuy trong lòng Vu Dao hiểu rõ nhưng cậu lại không biết đáp lại như thế nào.
Các đồng nghiệp cũng nhìn ra chuyện này, đôi lúc cậu đi cùng nhóm giảng viên ra ngoài ăn liên hoan, mọi người cũng hay trêu ghẹo hỏi cậu và giáo sư Cố đã phát triển đến bước nào rồi. Vu Dao cúi đầu không nói gì, nhưng trên thực tế thì vào lúc này Cố Hoài Châu đang giúp cậu trông con, còn gửi tin nhắn cho cậu, nói Tinh Tinh rất ngoan, để cậu có thể đi chơi thoải mái.
Dù cho Vu Dao có trì độn đến mức nào thì cậu cũng phát hiện ra điều không thích hợp.
Trước kia khi còn học ở nước ngoài cũng từng có người theo đuổi Vu Dao, nhưng chỉ vừa nghe nói cậu có một đứa con thì không còn chuyện sau đó nữa, trải qua nhiều lần như vậy, Vu Dao đã không còn ôm ảo tưởng gì nữa, thậm chí cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ cùng Vu Tinh cứ sống nương tựa lẫn nhau thế này. Dẫu sao bây giờ thuốc ức chế đã rất tiên tiến rồi, dù không có alpha trấn an thì omega cũng có thể sinh hoạt như bình thường.
Cho nên lúc mới đầu khi tiếp xúc với Cố Hoài Châu, cậu thật sự không hề nghĩ nhiều, chỉ cho rằng sự quan tâm chu đáo của Cố Hoài Châu với mình, là vì giáo sư bình dị gần gũi, nhưng tốt đến mức này thì...
Vu Dao cũng không biết phải làm cái gì bây giờ, cậu cũng không thể chạy đến trước mặt hỏi Cố Hoài Châu có phải thích mình hay không, lỡ như anh nói không thích, vậy chẳng phải là xấu hổ chết luôn sao, hơn nữa tuổi tác và thân phận của cả hai chênh lệch quá nhiều, nếu thật sự thích, thì phải làm sao đây...
Lúc mới nhậm chức trưởng khoa cũng đã nói, cả nửa đời của giáo sư Cố đều trong sạch, không có khả năng trộn lẫn cũng đám người trẻ tuổi làm lẫn lộn quan hệ AO, cũng không thể bởi vì cậu mà để Cố Hoài Châu phải nhận sự chỉ trích được.
Nhưng Vu Dao lại bỏ qua một chi tiết, lúc cậu đang suy nghĩ phải xử lý mọi chuyện trong tương lai như thế nào, cũng đủ để nói rõ, cậu đã động lòng trước Cố Hoài Châu.
Cố Hoài Châu đối xử với sự nghiệp thì nghiêm túc cẩn thận, đối xử với sinh viên và đồng nghiệp lại hiền hòa dễ gần, anh thiên vị cậu lộ liễu đến thế, sao có thể không động lòng được đây.
Biết bao nhiêu lần hai người đắn đo không biết phải chọc thủng tầng giấy mỏng giữa mối quan hệ của cả hai như thế nào, rồi để mãi lẩn quẩn trong sự mập mờ ấy, thậm chí Cố Hoài Châu còn lén hỏi Vu Tinh, bé có đồng ý để anh làm cha mình hay không, nào ngờ Vu Tinh luôn luôn hiểu chuyện đó giờ bỗng nhiên xụ mặt nói: "Chuyện này con nói thì không tính, chú phải đi hỏi ba con mới được, chỉ cần ba con đồng ý thì con cũng đồng ý."
Vu Tinh rất thích Cố Hoài Châu, nhưng trong lòng bé, vị trí của Vu Dao vẫn là quan trọng nhất.
Ngày Vu Dao được chuyển lên làm chính thức, cũng là lần đầu tiên cậu mời Cố Hoài Châu ăn cơm.
Trước đây toàn là Cố Hoài Châu mời khách, hôm nay nói mình vừa nhận được lương, ngày mai lại bảo là anh mời Vu Tinh, nói chung là thay đổi đủ mọi cách không cho Vu Dao trả tiền. Vu Dao không cướp lại anh, có một lần vì giành lấy hóa đơn mà thiếu chút nữa đã quẳng luôn điện thoại anh vào thùng rác, cậu sợ người ngoài nhìn vào sẽ chê cười nên cuối cùng vẫn phải nhượng bộ, sau đó suốt cả chặng đưởng về nhà cứ luôn nhắc mãi như vậy không tốt, chỉ có thể đợi hôm sau mang đến cho người ta ít trái cây tươi mới.
Khi thông báo đỏ thẩm chính thức được công bố, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Vu Dao chính là, rốt cuộc lần này cậu cũng có lý do chính đáng để mời giáo sư ăn cơm.
"Thầy Cố, tôi đã đặt bàn trước rồi, hôm nay nhất định phải để tôi trả tiền, nếu không tôi thật sự không thể ăn cơm cùng thầy được nữa."
Từ lâu cậu đã cảm thấy rất ngại, nhưng hết lần này đến lần khác Vu Tinh lại cứ là một nhóc phản đồ, vừa nhìn thấy Cố Hoài Châu là dính luôn lên người người ta, đôi mắt cả hai thật sự rất giống nhau, đều là kiểu mắt hai mí đen láy, hệt như mắt cún con, lúc hai người họ dùng ánh mắt trông mong nhìn cậu nói muốn đi ăn đồ ăn ngon, Vu Dao sẽ không thể nói nổi câu từ chối.
"Sao phải phân chia rạch ròi như vậy làm gì?" Cố Hoài Châu không hề có suy nghĩ chủ nghĩa đàn ông gì đó, anh chỉ đơn thuần cảm thấy tiền lương của mình cao hơn so với cậu, lại không có gánh nặng chi tiêu gì cả, theo lý thì anh nên trả tiền mới phải, nào ngờ những việc nhỏ nhặt thế này lại khiến Vu Dao bận lòng.
Nhưng anh lại rất thích một Vu Dao thế này, khắc kỷ phục lễ[1], chưa từng đi quá giới hạn.
[1] Khắc kỷ phục lễ là thành ngữ tiếng Hàn: 극기복례(theo tiếng Hán là 克己復禮 - khắc kỷ phục lễ). Ở đây, khắc - loại bỏ, kỷ - bản thân, phục - quay về, lễ - lễ nghĩa. Câu này có nghĩa là quên bản thân, quay về với lễ nghĩa, hàm ý từ bỏ tư lợi, đi theo nhân nghĩa.
Thật sự rất mâu thuẫn.
Vu Dao biết mình nói không lại anh, dứt khoát không nói lời nào nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn anh. Thời gian tan làm đã trôi qua mười lăm phút, hai người vẫn còn ở trong văn phòng giằng co bởi vì chuyện này, hơn nữa còn rất có tư thế nếu đối phương không lên tiếng thì sẽ không để người đi.
"Được rồi được rồi, hôm nay là ngày vui của cậu, chuyện gì cũng nghe cậu hết có được chưa." Nhớ đến Vu Tinh còn đang ở nhà trẻ chờ phụ huynh đến đón, rốt cuộc vẫn là Cố Hoài Châu nhượng bộ trước.
Vu Dao cuối cùng cũng nở nụ cười, cậu xoay người tắt máy tính, chuẩn bị tan làm.
"Thầy Cố đã nói thì phải giữ lời đấy nhé!"
Sống chung với Vu Tinh lâu ngày, tâm tính cũng bất giác trở nên trẻ con, suýt chút nữa Vu Dao đã đưa tay lên ngoắc ngoắc với anh, cũng may vừa vươn tay đã kịp thời rút về. Cố Hoài Châu nhìn ngón út khẽ động đậy của cậu, anh cười lấy điện thoại của mình ra, sau đó bước đến sau lưng Vu Dao, buông tay, điện thoại chuẩn xác rơi thẳng túi áo khoác của cậu.
Sức nặng của điện thoại hơi kéo cổ áo trễ xuống, Vu Dao theo phản xạ nghiêng người, không cẩn thận đụng trúng cánh tay còn chưa kịp rút lại của Cố Hoài Châu.
Tư thế này giống như Cố Hoài Châu đang ôm cậu từ phía sau vậy.
Bàn máy tính đằng trước chặn lại cơ thể Vu Dao, cậu muốn lùi về sau cũng không có chỗ để lùi, vậy mà Cố Hoài Châu còn tiến đến gần hơn, đến nỗi cậu còn nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của bản thân hiện rõ trong mắt anh.
Trong đầu Vu Dao hoàn toàn trống rỗng, cậu thậm chí nghĩ rằng giây tiếp theo thôi Cố Hoài Châu sẽ cúi xuống hôn mình.
Nhưng anh không có hôn, chỉ đè giọng nói một câu: "Đưa di động cho cậu rồi, tôi có muốn đổi ý cũng không làm gì được."
Rất muốn hôn em ấy, nhưng nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cậu, Cố Hoài Châu lại thấy sợ.
Anh không nỡ, không nỡ mạo phạm Vu Dao.
Nhưng anh lại không nhịn được suy nghĩ muốn sờ lông mèo con, nên mới cố ý đè giọng xuống, âm cuối kéo dài trầm bổng, khiến cho lỗ tai Vu Dao như nhũn ra.
Suốt đường đi Vu Dao luôn cảm thấy bản thân lâng lâng như ở trên mây, cậu ngồi ở ghế lái phụ không dám nói bất cứ câu nào, may mắn đường đi thông thuận không kẹt xe, thuận lợi đón được Vu Tinh, có bé con ở đây, bầu không khí ở trên xe mới không còn xấu hổ như mới nãy nữa.
Trẻ nhỏ luôn có mong muốn kể chuyện vô tận, trưa nay mình đã ăn gì, bánh quy được phát trong buổi xế chiều có vị xoài, bạn nữ ngồi ở phía trước không thích ăn, nhưng cô giáo bảo rằng không được kén ăn.
Chỉ là những chuyện vụn vặt giống nhau, nhưng bé lại kể không biết chán.
Thỉnh thoảng Vu Dao cũng sẽ đáp lại một hai câu, còn Cố Hoài Châu chỉ im lặng lắng nghe, tuy anh không thể tiếp lời bé con nhưng anh vẫn rất thích khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi này.
Chỗ Vu Dao đặt bàn là một nhà hàng Nga, đây là nhà hàng nổi tiếng nằm gần đại sứ quán, trong các ngày làm việc nếu muốn có chỗ phải đặt bàn từ mấy ngày trước, các món đề cử trong nhà hàng đều ăn rất ngon, đặc biệt là món thịt bò hầm kia, bình luận đánh giá luôn đứng ở vị trí đầu tiên.
"Món này ăn rất ngon, chúng ta gọi hai phần đi." Vu Dao chỉ vào menu nói, thật ra cậu không kén ăn, cũng không đặc biệt yêu thích thứ gì, chẳng là cậu phát hiện Cố Hoài Châu tương đối thích những món xốp mềm hơn, trong lúc vô tình cậu đã ghi nhớ tất cả sở thích của anh vào trong đầu.
Những tâm tư nhỏ nhặt này, nếu cậu không chủ động nói ra, Cố Hoài Châu sẽ không thể biết được, song Vu Dao lại cam tâm tình nguyện.
Cố Hoài Châu còn đang bận giúp Vu Tinh điều chỉnh ghế ngồi dành cho trẻ em, cho dù là ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng đây là một gia đình ba người hạnh phúc.
Sau khi ăn cơm xong còn gọi thêm một cái bánh kem làm món tráng miệng cho Vu Tinh, trời đã sắp vào đông, Vu Dao sợ bé bị cảm lạnh nên không muốn cho bé ăn, mèo tham ăn lại lôi kéo Cố Hoài Châu làm nũng, nói mình rất muốn ăn kem.
Làm sao Cố Hoài Châu có thể chịu nổi cục bột này làm nũng với mình chứ, đừng nói chỉ là một ly kem, cho dù mua cho bé đầy cả tủ lạnh cũng còn được nữa ấy.
"Thầy Cố, thầy đừng nuông chiều bé..."
Cố Hoài Châu cũng không thể chịu nổi Vu Dao nhíu mày nhìn anh.
Thôi xong, bên nào cũng không thể đắc tội được.
Cuối cùng Cố Hoài Châu vẫn kiên trì gọi một phần, gọi xong rồi lại cảm thấy vi phạm lời Vu Dao, trong lòng lập tức thấy hối hận không thôi, anh vội vàng thương lượng với Vu Tinh, bé chỉ có thể ăn một muỗng mà thôi, phần còn lại anh sẽ ăn.
Có điều đến cuối cùng mèo tham ăn vẫn không thể ăn được một miếng kem nào, ly kem kia vừa được bưng lên bàn, bé còn chưa kịp với lấy cái muỗng nhỏ đặt trong ly kem đế cao thì đã bị Vu Dao nhanh tay cướp mất.
"Bên trên có rắc vụn đậu phộng rồi, hôm nay đã được định rằng con không thể ăn kem nha!"
Rốt cuộc đã có lý do chính đáng để ngăn nhóc mèo tham ăn ăn kem, Vu Dao giữ chặt lấy ly kem trong tay, mỉm cười như một chú cáo nhỏ thực hiện được ý đồ, cậu thoáng nhìn Vu Tinh đang oan ức ngồi một bên, rồi quay đầu giải thích với Cố Hoài Châu.
"Bé con dị ứng với đậu phộng, không thể ăn cái này được." Cậu vừa nói vừa đưa ly kem sang.
Cố Hoài Châu cứ như vừa được xem một màn trình diễn thay đổi sắc mặt chớp nhoáng, cũng không nhắc lại chuyện cho Vu Tinh ăn kem nữa, anh chỉ yên lặng đẩy ly kem về.
"Tôi cũng vậy."
"Hả?"
"Tôi cũng bị dị ứng với đậu phộng, xem ra ly kem hôm nay chỉ có thể thuộc về cậu rồi. Tôi còn bị dị ứng với phấn hoa, vậy nên từ trước đến giờ tôi không đi du xuân."
Bàn tay cầm đũa của Vu Dao trở nên cứng đờ, nghe thế nào cũng thấy giống như cậu đang tranh kem với hai người vậy, hơn nữa cậu cũng không nghĩ tới, Cố Hoài Châu cũng bị dị ứng với đậu phộng.
Lúc cậu mang thai vì không được đánh dấu hoàn toàn nên chất dẫn dụ khá hỗn loạn, sau khi mang thai vẫn luôn sử dụng chất dẫn dụ nhân tạo, nhưng đến cuối cùng Vu Tinh vẫn sinh non trước ba tuần. Khi chưa tròn một tuổi thì hay bị các bệnh vặt như cảm sốt, toàn bộ tiền làm thêm Vu Dao kiếm ra đều đổ vào tiền thuốc khám bệnh cho bé, rốt cuộc cũng miễn cưỡng nuôi ra được bộ dáng trắng trẻo mập mạp như hiện nay.
Nhưng vào lúc thời tiết giao mùa bé vẫn rất dễ bị cảm mạo, khi xuân đến nếu không đeo khẩu trăng thì luôn hắt xì liên tục, hơi ăn cay một chút cũng sẽ bị tiêu chảy, tối nào Vu Dao cũng ép bé phải uống một cốc sữa bò, còn bị bé ghét bỏ nói sữa bò nguyên chất không ngọt tẹo nào.
Thật sự là đứa trẻ khó nuôi nhất trên đời.
Đứa bé dạng này, chỉ nuôi một đứa đã đủ đau đầu, Vu Dao cảm thấy mình không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi.
Thế nhưng thầy Cố lại nói, anh cũng như vậy.
Hình như, cũng không khó nuôi đến thế.
Cậu còn có thể lại kiên nhẫn thêm chút nữa.
"Tôi... Hay chúng ta lại gọi thêm một phần đi, gọi một phần không bỏ đậu phộng..."
"Không sao, tôi cũng không phải là trẻ con mà."
"Chú ơi, con là trẻ con..." Vu Tinh tủi thân gần chết giơ tay kéo ống tay áo Cố Hoài Châu, bé vẫn còn thèm ăn kem lắm mà.
Cố Hoài Châu đã ăn xong, anh dứt khoát ôm Vu Tinh đến trước mặt mình, tiếp đó múc một muỗng khoai tây nghiền đút cho bé: "Trẻ con thì phải nghe lời của ba, ba con nói không được ăn, vậy thì không được ăn..."
- ------------------
Yu Xin: Gia đình ba người hạnh phúc, mèo Vu Tinh tham ăn, Vu Dao tiêu chuẩn kép vì chồng, thầy Cố ba phải sợ vợ 😌👌
Đăng chương mới lúc 2h sáng chắc không còn ai thức đâu nhỉ =))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi