CHÁY BỎNG - CỦ CỦ MIÊU

Yêu em nhiều hơn, chẳng hề vơi đi chút nào

Thích nhất là nghe giọng nói của em.

— “Lời Thì Thầm Của Tình Yêu” – Dear Jane

“Em không đến, thì chỉ còn anh đi tìm em thôi.”

Câu nói ấy khiến lòng Ôn Tự khẽ rung động.

Cô chợt nhận ra gần đây mình mải bận với công việc, ban ngày trả lời tin nhắn cũng rất chậm. Có vài đêm vì quá mệt, cô thậm chí quên cả việc gọi video, chỉ kịp rửa mặt rồi ngã lưng ngủ thiếp đi.

Từ khi chính thức yêu nhau, cô chưa từng chủ động đề nghị gặp mặt lần nào.

Nếu không phải lần này anh đến tìm, có lẽ cô chỉ đợi đến khi rảnh rỗi mới nghĩ đến chuyện gặp gỡ.

Thật đáng trách.

Nhìn Chu Liệt một lúc lâu, bàn tay đang ôm cổ anh của Ôn Tự siết chặt hơn, cô dịu dàng nói: “Xin lỗi anh, gần đây công việc nhiều quá, dạo trước ban ngày em không cố ý ngâm tin nhắn đâu.”

Trong giọng cô thấp thoáng chút áy náy.

“Anh có trách gì em đâu.” Chu Liệt nhìn cô, ánh mắt thấp thoáng ý cười. “Nhưng giờ thì anh đã hiểu cảm giác của A Hào rồi.”

“Ý anh là gì?” Ôn Tự không hiểu ngay.

Chu Liệt cúi xuống chạm nhẹ môi cô, “Ý anh là, cuối cùng anh cũng vượt qua khung trò chuyện mà ôm được em rồi.”

Tim Ôn Tự lại khẽ rung lên. Cô hiểu rồi.

Anh đang nói về tình yêu xa, cùng những nỗi khổ của yêu xa.

Cô cúi xuống hôn lên giữa chân mày anh, hỏi: “Yêu xa vất vả thế này, anh có bao giờ hối hận không?”

Chu Liệt đáp lại nụ hôn của cô: “Chưa từng.” Đây là lời thật lòng.

“Anh chịu được cô đơn sao?”

“Chẳng lẽ mới thế này mà em đã mất lòng tin rồi?”

“Không phải, chỉ là bên ngoài lắm cám dỗ, đàn ông mà, đôi khi khó tránh khỏi.” Ôn Tự nói rất nghiêm túc.

Chu Liệt bật cười.

Chưa yêu được bao lâu đã lo lắng mất lòng tin rồi sao?

Anh thu lại nụ cười, ánh mắt lướt qua vết đỏ trên cổ cô. Bàn tay đang đặt ở eo cô cố ý véo nhẹ, giọng nửa đùa nửa thật hỏi: “Cô bé này, là em không tin chính mình sao?”

Lại là “Cô bé”.

Ôn Tự bỗng cảm thấy căng thẳng, vội vàng xuống khỏi người anh, ngồi sang một bên, chậm rãi nói:

“Em thấy từ ‘cô bé’ nghe từ miệng anh có chút kỳ quặc.”

“Kỳ quặc chỗ nào?” Anh hỏi.

Ôn Tự làm một vẻ mặt khó tả, sau đó nói, điều này khiến cô có cảm giác như mối quan hệ giữa chú và trẻ vị thành niên.

Chu Liệt: “……”

Im lặng hai giây, anh bật cười, nói: “Em đúng là nghĩ nhiều.”

Ôn Tự cười, không nói gì thêm, đứng dậy đi về phía tủ giày lấy túi. Điện thoại của cô ở trong đó.

Khi cầm điện thoại lên, cô chợt nhớ ra điều gì đó.

Cô nhanh chân trở lại phòng khách rồi nói với Chu Liệt: “Em vừa nhớ ra chúng ta còn chưa ăn tối. Anh có đói không?”

Không nhắc thì thôi.

Nhắc đến, Chu Liệt mới cảm thấy hơi đói thật.

Anh gật đầu.

Thấy vậy, Ôn Tự cầm điện thoại ngồi lại sofa, mở ứng dụng đặt đồ ăn, vừa lướt vừa hỏi anh muốn ăn gì và có kiêng món nào không.

Ánh mắt Chu Liệt dừng lại một lát trên màn hình điện thoại của cô, sau đó nhìn sang nơi khác, nói: “Nhà có nguyên liệu nấu ăn không? Có thì để anh nấu, ăn ngoài không tốt.”

Giọng anh như một người lớn trong nhà vậy.

Ôn Tự nghiêng đầu nhìn anh: “Anh ngồi máy bay gần năm tiếng, chưa kể vừa rồi còn hao sức. Giờ còn sức sao?”

Nhận ra ánh mắt hoài nghi của cô, Chu Liệt nhướng mày, “Sao? Nghi ngờ anh à?”

Ôn Tự, “…Cũng không phải, em chỉ sợ anh mệt thôi. Em đang quan tâm anh mà.”

Chu Liệt lại hơi thèm thuốc.

Anh không trả lời ngay, đưa tay lấy hộp kẹo cai thuốc trên ghế sofa, mở ra, bốc một viên cho vào miệng.

Vị bạc hà lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Anh khẽ thở ra một hơi, nói: “Nếu còn nguyên liệu thì đừng gọi ngoài nữa. Để anh nấu cho.”

“…Chỉ còn chút há cảo đông lạnh.” Ôn Tự liếc tủ lạnh, rồi quay sang anh, “Anh chắc muốn tạm bợ vậy sao?”

Chu Liệt: “……Thôi, gọi ngoài đi.”

Há cảo, một người miền Nam như anh không thích.

Nghe anh đồng ý gọi ngoài, Ôn Tự bật cười.

Sau khi hỏi đi hỏi lại khẩu vị của Chu Liệt, cuối cùng cô chọn một quán chuyên đồ Quảng Đông để đặt.

Đặt xong, cô mới nhìn giờ.

Đã mười giờ tối rồi.

Quả nhiên, khi ở bên người mình thích, thời gian luôn trôi nhanh hơn.

“Em đi lấy ít chocolate ăn lót dạ trước.”

Nói rồi, Ôn Tự đặt điện thoại xuống bàn trà, đứng dậy đi về phía bếp.

Chu Liệt nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt ngày càng dịu dàng.

Viên kẹo trong miệng anh lại bị cắn nát.

Anh bắt đầu quan sát đồ đạc trong nhà cô.

Thiết kế tối giản hiện đại, phòng khách bao quanh chỉ có bộ sofa hình chữ L và một chiếc bàn trà. Phòng ăn có một bàn dài, bếp mở và bàn đảo, ngoài ra còn có một tủ sách lớn hình chữ L kéo dài từ sàn đến trần.

Tính cách cô trông chẳng giống người tĩnh lặng chút nào.

Thật khó tưởng tượng cô có thể ngồi yên đọc sách.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng thấy có gì đó rất đối lập thú vị.

Đang nghĩ thì anh đứng dậy, bước đến bên tủ sách.

Khi Ôn Tự cầm chocolate trở lại, liền thấy anh đứng trước tủ sách, trên tay cầm một cuốn sách.

Cô liếc bìa sách, nhận ra ngay đó là cuốn “Trái tim em đến muộn” của Pessoa. Một tập thơ tình.

Vừa cho một viên chocolate rượu vào miệng, cô bước tới, cười hỏi: “Không ngờ ông chủ Chu cũng lãng mạn vậy, còn đọc cả thơ tình.”

Nói rồi, cô đưa một viên chocolate đến trước môi anh.

Chu Liệt cúi nhìn ngón tay cô.

Móng tay cô được sơn đỏ rực, đính đá lấp lánh dưới ánh đèn.

Đến cả móng tay cũng khiến anh xao xuyến.

Yết hầu anh khẽ động, “Kẹo cai thuốc còn chưa xong.”

Ôn Tự bĩu môi, tự cho viên chocolate vào miệng.

Hai viên một lúc, hơi ngọt quá.

Cô nhíu mày  liếc cuốn sách trên tay anh, trêu chọc: “Thế nào? Đọc thơ tình là muốn học cách nói lời ngọt ngào để làm em vui à?”

Chu Liệt bật cười, giơ tay búng nhẹ lên trán cô.

Ôn Tự hơi đau, theo phản xạ đưa tay lên ôm trán.

Chu Liệt gấp sách lại, trả về kệ.

“Chỉ là tiện tay lật xem thôi.” Anh quay sang nhìn cô, “Anh phát hiện em nghĩ nhiều thật.”

Ôn Tự bĩu môi, “Chưa chắc, em thấy anh nghĩ nhiều hơn em ấy.”

Chu Liệt mỉm cười, “Thật sao?”

Ôn Tự hừ nhẹ, không đáp.

Trong lòng thầm nghĩ, ai biết được chứ.

Chu Liệt lại liếc qua tủ sách, tiện tay rút thêm một cuốn khác, cúi đầu lật xem.

Ôn Tự nhìn thấy đó là cuốn “Tình yêu là một ánh mắt” của Duffy, bất giác có dự cảm không lành.

Chỉ thấy Chu Liệt khẽ nhếch môi, nhìn tập thơ rồi đọc lên: “Anh sẽ tặng em một củ hành, gói trong lớp giấy như mặt trăng, nó chắc chắn sẽ phát sáng, giống như tình yêu, hãy cẩn thận mở ra.”

Ôn Tự: “……” Đọc ra là để làm gì cơ chứ?

Khi đọc xong đoạn đó, Chu Liệt khép quyển sách thơ lại, nhưng lần này không vội đặt nó về kệ.

Anh ngước mắt nhìn Ôn Tự, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, “Luật sư Ôn, tại sao em lại đọc những tập thơ như thế này? Là để học cách nói lời ngọt ngào lấy lòng anh à?”

Anh phản ngược lại.

Ôn Tự: “???” Gì cơ?

Học nói lời ngọt ngào để lấy lòng anh?

“Không đời nào! Tập thơ này chỉ là lúc trước em mua để giết thời gian khi ngồi trên máy bay thôi. Sao em lại cần học cách nói lời ngọt ngào chứ?” Ôn Tự phản bác rất nhanh.

“Buồn cười thật, em mà cần học nói lời ngọt ngào sao?”

Chu Liệt: “Ồ?” Anh kéo dài âm cuối, “Phủ nhận nhanh như vậy, làm anh thấy khó tin lời biện bạch của em đấy.”

Ôn Tự: “……”

Chuyện là tập thơ này thật sự chỉ để giết thời gian thôi.

Nhưng phản ứng vừa rồi của cô đúng là khiến người ta cảm giác giống như đang chối quanh. Không trách được Chu Liệt nói thế.

Sau khi nuốt xong miếng chocolate, cô nhanh chóng cầm lấy quyển thơ trong tay Chu Liệt, đặt lại kệ sách, rồi đẩy anh về phía sofa.

Bị đẩy ngã xuống sofa, Chu Liệt thuận tay kéo Ôn Tự ngồi lên đùi mình, đồng thời vòng tay ôm lấy eo cô.

Ôn Tự: “A!”

Áo choàng ngủ của cô bị động tác này của anh làm cho lỏng ra, phần cổ áo cũng trễ xuống một chút, để lộ làn da trắng ngần. Chu Liệt nhìn thoáng qua làn da trắng nõn của cô, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn. Anh nhanh chóng nhìn thẳng vào mắt cô, khóe môi nở nụ cười đầy ám muội, “Em không cần che giấu. Anh sẽ không cười nhạo em đâu.”

Ôn Tự: “Em che giấu gì cơ?”

Không lẽ anh thực sự tin rằng cô đọc thơ để học cách nói lời ngọt ngào lấy lòng anh sao?

Chu Liệt không trả lời, chỉ cười.

Thực ra, anh không quan tâm cô đọc thơ vì lý do gì. Điều anh chú ý hơn là việc chọc ghẹo cô, thích ngắm nhìn biểu cảm vừa xấu hổ vừa bối rối của cô khi bị trêu.

Nhìn ngốc ngốc thế thôi, nhưng lại rất thú vị.

Ôn Tự chẳng biết anh đang nghĩ gì. Cô chỉ biết là tư thế của hai người hiện tại trông không được đứng đắn cho lắm.

Thêm nữa, cô nhận ra cổ áo mình bị hở nhiều quá.

Theo phản xạ, cô định giơ tay kéo lại, nhưng bị Chu Liệt giữ lấy. Rồi môi anh áp nhẹ lên nốt ruồi son nhỏ trên da cô.

Bầu không khí ngập tràn tín hiệu ám muội.

Môi anh di chuyển từ dưới lên.

Lướt qua xương quai xanh, qua cổ, đến vành tai cô, cuối cùng dừng lại trên môi cô.

Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên.

Không ai lên tiếng trả lời.

Bên ngoài, cậu nhân viên giao đồ ăn của ứng dụng giao hàng cầm túi đồ đứng đợi một lát, không thấy ai ra mở cửa liền gọi điện.

Điện thoại reo được một lúc thì có người nhấc máy, giọng nam khàn khàn trầm thấp vang lên trong điện thoại, “Để đồ ăn trước cửa.”

Nhân viên giao hàng còn chưa kịp đáp, cuộc gọi đã bị ngắt.

Khách đã yêu cầu để trước cửa, nhân viên giao hàng cũng từng gặp tình huống này vài lần, bèn đặt túi đồ ăn xuống, chụp ảnh làm bằng chứng rồi nhanh chóng rời đi giao đơn hàng tiếp theo.

Hơi nước bốc lên trong phòng tắm.

Gương bị phủ một lớp sương mỏng, bóng dáng cao lớn của người đàn ông trong gương trở nên mờ ảo.

Ôn Tự ngồi xổm xuống.

Chu Liệt khẽ run rẩy, chỉ vài giây sau, anh đã kéo Ôn Tự ướt sũng đứng dậy.

Kiềm chế nói, “Quay người lại.”

Hơi nước càng thêm dày đặc.

Ôn Tự cười, hai mắt cong như trăng non, bước đến gần rồi hôn lên anh một cái. Kết quả là bị anh xoay người, ép xuống bồn rửa mặt.

Đúng lúc căng thẳng, Ôn Tự ngẩng đầu lên, tay bám vào bồn rửa, giọng khẽ gọi tên anh.

Chu Liệt: “Sao thế?”

Ôn Tự: “Anh biết món quà tuyệt nhất em nhận được năm nay là gì không?”

Chu Liệt: “Là gì?”

Ôn Tự cười, quay đầu lại, tay vươn ra nắm lấy cằm anh, mỉm cười nói, “Là anh, người không ngại mưa tuyết mà đến bên em.”

Buổi sáng sớm.

Tuyết rơi suốt hai ngày cuối cùng đã ngừng.

Nhà cửa và cây cối đều phủ đầy tuyết, cả thành phố khoác lên mình tấm áo bạc. Từ trên cao nhìn xuống, quang cảnh đẹp đến nao lòng.

Ôn Tự thức dậy theo đồng hồ sinh học, bên giường đã không thấy bóng dáng Chu Liệt. Cô đưa tay chạm vào chỗ anh nằm, đã lạnh ngắt từ lâu.

Dậy sớm thế?

Tập thể dục buổi sáng sao?

Chăm chỉ vậy à?

Làm thế này chẳng phải càng khiến cô trông lười biếng hơn sao?

Ôn Tự theo thói quen nằm ngẩn người nhìn trần nhà năm phút, rồi mới chậm rãi ngồi dậy, bước xuống giường, lấy chiếc áo khoác từ ghế lười ở góc phòng khoác lên mình.

Lúc cầm lấy áo khoác, cô vô tình liếc nhìn chiếc ghế lười.

Trong đầu thoáng hiện hình ảnh “khá gì đó” của tối qua.

Cô lắc lắc đầu, tự vỗ nhẹ lên trán mình, lẩm bẩm nhỏ, “Quên đi, mau quên đi.”

Rời khỏi phòng ngủ, cô đi về phía phòng tắm.

Không ngờ, ngay ở cửa phòng tắm cô gặp Chu Liệt.

Anh vừa mới rửa mặt xong, nhìn thấy Ôn Tự vẫn còn chút mơ màng ngái ngủ, anh liền bước đến, chạm tay lên khuôn mặt trắng mịn không tì vết của cô.

Tay anh lạnh ngắt.

Ôn Tự bị lạnh đến rùng mình một cái.

“Anh thật sự là đồ xấu xa!” Cô trừng mắt nhìn anh.

Chu Liệt rất hài lòng với phản ứng của cô, thản nhiên bật cười, nói, “Anh đang giúp em tỉnh táo mà.”

Ôn Tự hừ một tiếng, cố ý đẩy anh ra rồi bước vào phòng tắm.

Cánh cửa phòng tắm khép lại, Chu Liệt vui vẻ đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Một giờ trước, anh đã gọi đồ ăn qua ứng dụng giao hàng, đặt vài nguyên liệu.

Ôn Tự rửa mặt xong, theo thói quen bôi chút kem dưỡng, rồi bắt đầu trang điểm nhẹ.

Cô thay đồ công sở xong, từ phòng ngủ bước ra liền thấy Chu Liệt đang ngồi trước bàn ăn, ung dung thưởng thức bữa sáng.

Cô đi đến gần, nhìn bữa sáng đặt trên bàn, hỏi, “Anh mua nguyên liệu lúc nào vậy?”

Chu Liệt ngước mắt nhìn cô một cái, nói, “Gọi ship.”

Anh ăn thêm một miếng bún, rồi nói tiếp, “Gần đây có chợ nào không? Tí nữa anh ra ngoài mua thêm ít đồ.”

Lúc này, anh ngước mắt quan sát bộ đồ công sở hôm nay của Ôn Tự. Cô mặc một chiếc blazer đen, bên trong là áo len trắng và chân váy dài cùng tông.

Kiểu phối đồ vừa dịu dàng vừa có chút cá tính.

Ôn Tự kéo ghế ngồi xuống, kéo bát cháo lại gần, thứ một ngụm nhỏ rồi mới nói, “Anh định nấu cơm cho em sao?”

“Không thì nấu cho ai?” Chu Liệt hỏi lại.

Ôn Tự bật cười, “Cũng đúng.”

Cháo vừa đủ ấm, không nóng, nên Ôn Tự ăn rất nhanh.

Đến muỗng cuối cùng, điện thoại để ở phòng khách reo lên.

Nghe tiếng chuông, Ôn Tự không vội vã, chậm rãi lấy khăn giấy lau miệng, sau đó đứng dậy bỏ khăn giấy vào thùng rác, rồi quay lại nói với Chu Liệt rằng bát đĩa có thể để vào máy rửa chén, sau đó đi ra lấy điện thoại.

Cầm máy lên, màn hình hiện hai  chữ “Cô Trương”. Ôn Tự thở dài, có chút bất lực.

Cô bắt máy.

“Alô, cô Trương.”

Từ đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng của cô Trương vang lên, “Ôn Tự, mấy hôm nay trời lạnh hơn, tối qua mẹ làm ít đồ ăn vặt cho mùa đông. Bố con tiện đường đi qua công ty, mẹ nhờ ông ấy mang đến cho con rồi, chắc sắp tới nơi rồi.”

Cứ tưởng chỉ là một cuộc gọi thăm hỏi thông thường, không ngờ cô Trương lại nói rằng Ôn Hy Thanh sắp đến.

Ôn Tự nghe xong thì sững người, “Hả?”

Cô Trương nói, “Hả cái gì? Giờ này con vẫn chưa ra ngoài, mẹ biết mà. Nhớ ra lấy nhé.”

Nói xong, cô Trương cúp máy.

Ôn Tự: “……”

Không đùa chứ?

Cô hạ tay xuống, nhìn về phía bếp, thấy Chu Liệt đang bỏ bát đĩa vào máy rửa chén.

Dáng vẻ cao ráo đang bận rộn kia, nói thật, quả nhiên có chút phong thái của một người đàn ông của gia đình.

Nhưng lúc này, cô không còn tâm trí mà thưởng thức nữa.

Vừa định mở miệng báo cho Chu Liệt biết chuyện Ôn Hy Thanh sắp đến, đúng lúc chuông cửa vang lên.

Giọng nói của Ôn Hy Thanh cũng vang lên theo, “Ôn Tự, mở cửa đi, bố đến gửi chút hơi ấm cho con đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi