CHÁY BỎNG - CỦ CỦ MIÊU

Dọc đường, cùng anh yêu đương như bỏ trốn trong toa xeDù chen chúc vẫn không buông tay— “Lời Cầu Nguyện Của Thiếu Nữ” – Dương Thiên Hoa

Lúc này, Ôn Hy Thanh hoàn toàn quên mất chuyện mà cô Trương từng kể ông nghe cách đây không lâu.

Trước đó, khi Ôn Tự nói mình có bạn trai, cô Trương đã kể rõ ràng cho ông, lúc ấy đang công tác ở tỉnh ngoài: người yêu của Ôn Tự quê ở đâu, dáng vóc ra sao, làm nghề gì.

Vậy mà vừa rồi, khi báo tin cho cô Trương rằng trong nhà con gái có đàn ông, bà lại quá phấn khích, quên bẵng luôn chuyện đã nói, còn gửi tin nhắn thoại giao thêm nhiệm vụ cho ông.

“Cậu định cư ở Bắc Thành, hay đến đây làm ăn?” Ôn Hy Thanh chưa kịp đợi Chu Liệt trả lời đã tiếp tục hỏi thêm.

Hiển nhiên, ông rất để ý vấn đề có phải yêu xa hay không.

Chu Liệt bình thản đáp: “Nhà nghỉ và các cửa hàng đều đặt tại Hồng Kông. Hôm qua cháu mới từ Hồng Kông đến Bắc Thành, đây cũng là lần đầu tiên đến thành phố này.”

Bắc Thành nổi tiếng vì nhiệt độ thấp, được mệnh danh là “Tự Tựyết Hương.”

Chu Liệt vốn sợ lạnh nên trước giờ chưa từng ghé qua.

Ôn Hy Thanh nhíu mày càng sâu hơn: “Vậy hai đứa định phát triển thế nào?”

Vừa nghe xong, Ôn Tự đã nhanh miệng chen vào: “Bố à, bố hỏi gì kỳ vậy? Đương nhiên là phát triển theo hướng tốt đẹp rồi!”

Ôn Hy Thanh nghiêm mặt, liếc cô một cái: “Con yên lặng đi, lát nữa bố hỏi sau.”

Ông lộ ra một khía cạnh mà Ôn Tự chưa từng thấy bao giờ.

Cô bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Câu hỏi gì kỳ quặc, chẳng lẽ hẹn hò chỉ để chơi đùa sao?”

Tai Chu Liệt khẽ động, lời cô lẩm bẩm anh nghe rõ cả.

Ngay sau đó, anh nhìn thẳng Ôn Hy Thanh, nghiêm túc trả lời: “Thưa chú, câu hỏi của chú rất xa, nhưng cháu không muốn nói những lời hoa mỹ. Điều đó sẽ làm cháu trông giả dối. Cháu chỉ có thể nói rằng, cháu muốn phát triển lâu dài cùng Ôn Tự.”

Anh dừng lại một chút, tiếp tục: “Cháu thật sự mong rằng mỗi ngày trong tương lai đều có cô ấy bên cạnh.”

Nói câu này, trong ánh mắt anh ánh lên chút dịu dàng.

Ôn Tự nghe mà tai bắt đầu đỏ lên.

Cảm giác như đang được nghe lời tỏ tình, nhưng lại ở ngay trước mặt bố mình. Cô thấy hơi khó xử.

Ôn Hy Thanh khẽ ho một tiếng, nghĩ bụng: Thằng nhóc này mồm miệng cũng dẻo thật.

Chu Liệt nghiêng đầu nhìn Ôn Tự, mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khẽ siết rồi mới quay lại nhìn Ôn Hy Thanh.

Anh nói với giọng chân thành: “Thưa chú, nếu đứng vào vị trí của chú, cháu cũng hiểu được sự lo lắng của một người cha. Nhưng xin hãy tin cháu, và cho cháu thời gian. Cháu sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh rằng cháu có thể mang lại tương lai bền lâu cho Ôn Tự.”

Những lời này, vốn anh định nói sau khi mối quan hệ với Ôn Tự đủ vững chắc, và khi anh chính thức đến thăm gia đình. Nhưng đã gặp mặt hôm nay thì sớm hay muộn cũng phải nói.

Ôn Hy Thanh nhìn chằm chằm vào anh.

Chu Liệt không né tránh, thản nhiên đối diện ánh mắt dò xét của ông, trong đôi mắt đen ánh lên sự chân thành.

Ôn Tự len lén nhìn bố mình. Thấy ông có vẻ dịu lại, cô mới nhẹ nhàng thở phào.

Rồi cô quay đầu nhìn Chu Liệt, vẻ mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Hành động của cô lọt vào mắt Ôn Hy Thanh, khiến ông vừa giãn mày lại vừa cau mày.

Con bé này, sao không biết kiềm chế? Bố nó còn đang ngồi đây mà đã thế này.

“Cậu tên gì nhỉ?” Ôn Hy Thanh bất ngờ đổi chủ đề.

“Chu Liệt. Chu của chu toàn, Liệt của mãnh liệt.”

Ông gật gù: “Tên cũng không tệ.”

“Quen nhau thế nào?”

“Con ở nhà nghỉ của anh ấy, nhờ vậy mà quen.” Ôn Tự nhanh nhảu đáp thay Chu Liệt.

Lần này, Ôn Hy Thanh cuối cùng cũng liếc nhìn con gái: “Con đi với bố. Giờ bố nói chuyện với con.”

Ôn Tự: “…”

Ông đứng dậy, bước đến kệ sách.

Ôn Tự nhìn Chu Liệt một cái, rồi cũng đứng lên theo sau.

Ôn Hy Thanh quay lưng lại với cô, đối diện giá sách, trầm ngâm một lúc rồi nhẹ nhàng nói:

“Tự Tự, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Yêu xa là chuyện rất vất vả đấy.”

Ôn Tự gật đầu, đưa tay lướt qua một tập thơ tình của Pessoa, nghiêm túc đáp: “Con nghĩ kỹ rồi, con không ngại khổ. Hơn nữa, con thấy yêu nhau có khoảng cách cũng hay mà.”

Yêu xa.

Là chuyện mà khi nhắc đến, người ta thường nghĩ ngay đến kết cục không trọn vẹn.

Nhưng Ôn Tự tin rằng, chỉ cần hai người yêu nhau đủ nhiều, thì khoảng cách chẳng là gì cả.

Yêu xa, cô không thích. Nhưng cô thích Chu Liệt.

Chính vì thích, cô muốn bất chấp tất cả để ở bên anh.

Ôn Hy Thanh khẽ thở dài: “Thật ra, bố và cô Trương ngày xưa cũng từng yêu xa.”

“Thật hả? Bố với cô Trương cũng yêu xa ạ?”

Đây là điều Ôn Tự chưa từng biết.

Ông khẽ ừ một tiếng, quay đầu nhìn cô, ánh mắt thấp thoáng sự phức tạp.

Sau vài giây trầm mặc, ông nói: “Ngày đó, bố và cô Trương gặp nhau ở Ý. Khi ấy bố sang đó để tìm hiểu về nội thất cao cấp. Không ngờ, đi ngang một tiệm bánh lại bị cô Trương đứng trong ô cửa kính, rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Dừng lại một chút, ông liếc nhìn Chu Liệt đang ngồi trên ghế sofa, rồi tiếp tục: “Nhà bố ở Tây Thành. Trước năm con lên năm tuổi, mỗi dịp Tết cả nhà đều về đó, nhưng bố nghĩ chắc giờ con không còn nhớ rõ nữa.”

Ôn Tự đáp: “Con thực sự không nhớ, chỉ mơ hồ nhớ bà nội lúc đó rất thích bế con.”

Ôn Hy Thanh mắt đỏ hoe, giọng cũng khàn đi vài phần: “Đúng vậy, bà nội con rất thích bế con. Nhưng khi bà mất, bố lại không thể ở bên cạnh bà.”

“Hồi đó, cô Trương bị sốt cao, con thì bị chàm, bố phải vội vàng đưa hai mẹ con đến bệnh viện, bỏ lỡ cuộc gọi từ Tây Thành. Điều đó cũng khiến bà nội con mất đi cơ hội cứu chữa tốt nhất…”

Giọng ông nghẹn lại.

Ôn Tự nghe mà mắt cũng đỏ hoe.

Cô không hề biết chuyện này, cũng không ngờ vì cô và cô Trương, bố lại khiến bà nội bỏ lỡ thời gian cứu chữa quý giá nhất.

Ôn Hy Thanh chưa từng kể chuyện này với bất kỳ ai. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy cô con gái cưng cũng sắp yêu xa, ông chợt nhớ lại những ký ức cũ.

“Bắc Thành là nhà của cô Trương. Khi bố và cô Trương mới quen nhau, ông bà ngoại con một mực phản đối. Họ chỉ có mỗi cô Trương là con gái, nên rất sợ rằng cô ấy sẽ chịu khổ nếu lấy chồng xa tận Tây Thành.”

Ôn Tự mím môi, im lặng lắng nghe.

Ôn Hy Thanh tiếp lời: “Bố và cô Trương vì vậy mà suýt chút nữa không thể tiếp tục. Nếu không phải sau này bố mua nhà và định cư ở Bắc Thành vì cô Trương, thì ông bà ngoại con đã không đồng ý gả bà ấy cho bố. Nhưng cũng chính vì thế mà bố không thể chăm lo cho bà nội con.”

“Bố đã trải qua những chuyện này nên mới nói thẳng, sau này nếu con với cậu ấy tiến đến hôn nhân, mà ở Hồng Kông hai đứa cãi nhau hay con chịu ấm ức gì, thì bố mẹ không thể kịp thời bảo vệ con được.”

Ông hít sâu một hơi, đưa tay xoa sống mũi, nói tiếp: “Hơn nữa, sau này nếu cô Trương làm món gì ngon, con cũng không thể ăn được khi còn nóng sốt.”

Mắt Ôn Tự bắt đầu ngấn nước.

Những lời này của Ôn Hy Thanh khiến cô cảm động đến khó chịu, đặc biệt là câu cuối cùng như đâm thẳng vào tim cô.

Cô bất giác nhớ đến mấy túi đồ ăn vặt trên bàn ăn.

Là con gái, cô hiểu được bố lo lắng cho mình, sợ cô chịu thiệt thòi khi đi lấy chồng xa. Cô cũng hiểu ẩn ý đằng sau những lời dài dòng của bố.

Cô cố xua đi màn nước mờ trước mắt, hít sâu một hơi rồi nói với Ôn Hy Thanh: “Bố, con cảm ơn bố đã nói với con những điều này. Dù con và Chu Liệt yêu xa, gặp nhau không nhiều, nhưng con tin rằng nếu thật sự muốn lâu dài, bọn con có thể vượt qua và giải quyết được những vấn đề khó khăn.”

Ánh mắt cô nhìn Ôn Hy Thanh đầy kiên định.

Ông nhìn vào ánh mắt ấy mà bật cười.

Cô con gái của ông dường như đã trưởng thành thật rồi, không thể xem như đứa trẻ mà đối xử nữa.

Ông mỉm cười hài lòng, đưa tay xoa đầu cô: “Tự Tự, bố không nói thêm gì nữa. Chuyện tình cảm là do con tự quyết định.”

Ôn Tự gật đầu: “Vâng.”

Ôn Hy Thanh nhìn đồng hồ, nói: “Bố cũng phải đến công ty rồi, không làm phiền hai đứa nữa.”

“Để con tiễn bố.” Ôn Tự khoác tay ông.

Ông cười, không từ chối, để cô khoác tay tiễn mình ra cửa, đến trước thang máy.

Ôn Tự ấn nút thang máy, cười bảo: “Bố đi đường lái xe chậm thôi, đừng già rồi mà còn chạy nhanh.”

Ông gật đầu, bảo đã biết.

Khi cửa thang máy mở ra, ông không vội bước vào mà quay lại nói với cô: “Tối nay tan làm dẫn cậu ấy về nhà ăn cơm cùng.”

Ôn Tự hơi ngẩn ra.

Rồi cô nhanh chóng gật đầu, nghiêm người, giơ tay chào như một người lính: “Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Ông bật cười, khẽ búng trán cô một cái rồi bước vào thang máy.

Cửa thang máy khép lại, Ôn Tự vui vẻ chạy vào nhà, cả động tác đóng cửa cũng toát lên sự phấn khích.

Chu Liệt vừa đứng dậy, bỏ một viên kẹo cai thuốc vào miệng, thì thấy Ôn Tự chạy về phía mình.

Anh mỉm cười nhìn cô, dang tay chờ. Cô không chút do dự lao vào vòng tay anh.

Chu Liệt ôm lấy eo cô, cúi đầu, đặt nụ hôn mang hương bạc hà lên đôi môi đỏ nâu của cô.

“Sao tự dưng vui thế?” Anh hỏi.

Ôn Tự vòng tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân, cũng hôn anh một cái, rồi cười bảo: “Bố em bảo tối nay dẫn anh về nhà ăn cơm.”

Điều này khiến Chu Liệt có chút bất ngờ.

“Bố em coi như đồng ý cho chúng ta yêu nhau rồi à?”

Ôn Tự khẽ cắn môi anh: “Ông bảo chuyện tình cảm thì tự em quyết định.”

Chu Liệt siết chặt vòng tay ôm cô hơn.

Ôn Tự ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nghiêm túc hỏi: “Nếu bố em phản đối chuyện yêu xa của chúng ta, anh sẽ làm gì?”

Anh không ngờ cô lại hỏi như vậy.

Suy nghĩ một chút, anh bình tĩnh đáp: “Anh từng xem một buổi phỏng vấn của Trương Quốc Vinh. Ông ấy nói rằng, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, không cần ý kiến của người thứ ba.”

“Nhưng anh cũng hiểu được bố em. Nuôi con gái lớn thế này mà sau này lại phải gả đi xa, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu. Nếu là anh, có con gái đi lấy chồng xa, chắc anh cũng lo lắng, thậm chí không chừng sẽ phản đối.”

Anh dừng lại một chút, rồi tiếp: “Huống hồ, bố mẹ em chỉ có mỗi em là con gái.”

Nghe vậy, lòng Ôn Tự dâng lên một sự ấm áp.

Ngay sau đó, cô kiễng chân hôn anh lần nữa.

Nụ hôn kéo dài vài giây rồi cô khẽ rời ra, nhìn anh, cười dịu dàng: “Ở nhà ngoan ngoãn chờ em. Đợi em về rồi mình cùng về nhà ăn cơm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi