CHẠY ĐÂU CHO THOÁT

Vẫn là chỗ ngồi lần trước ở quán ăn Nhật.

Mì sợi, măng tươi, đồ ăn sáng, rượu sake và trà.

Rượu Sake là Trần Nhược Vũ muốn uống, Mạnh Cổ uống trà.

"Anh không thể uống rượu, anh còn phải lái xe đưa em về." Đây là lời của Trần Nhược Vũ nói lúc cô đang gọi rượu.

"Anh không uống, em uống ít thôi."

"Em muốn uống." Cô hùng hồn tuyên bố.

Mạnh Cổ liếc nhìn cô, không thèm so đo với cô, còn tự tay lấy cho cô một cái chén nhỏ.

Trần Nhược Vũ vui sướng uống hai ngụm rượu, thông thoáng cổ họng rồi cô hỏi: "Bác sĩ Mạnh, chúng ta yêu nhau lấy điều kiện kết hôn là tiên quyết, đúng không?"

"Đúng." Mạnh Cổ hào sảng đáp lại, đầy vẻ khẳng định, điều này khiến Trần Nhược Vũ vô cùng hài lòng.

"Anh vì sao khẳng định là đã yêu em?"

"Thì khẳng định xem đó là khối u ác hay lành tính."

Trần Nhược Vũ nghẹn họng: "Kiểu khẳng định gì vậy?"

"Đó là khoa học, quá trình phúc tạp lắm."

Trần Nhược Vũ bĩu môi: "Nếu anh hỏi em, em có thể lấy ví dụ trong công việc ăn của em ra nói, ví dụ như xác định tên khách hàng bảo hiểm và trên từ đăng kí có giống nhau hay không. Anh xem, anh nói như vậy sẽ tạo ra sự chênh lệch cảm nhận về mặt tình cảm giữa hai chúng ta."

"Uhm." Anh còn dám ‘uhm’ ư?.

Mạnh Cổ loáng cái đã ăn gần hết đồ ăn trong đĩa, theo bản năng còn rót rượu định uống. Trần Nhược Vũ đánh vào tay anh một cái, vì thế anh sửa lại, cầm chén trà uống.

"Có gì mà chênh lệch? Bảo hiểm có thể trả lại, u cũng sẽ tái phát, đều có tính chất phiêu lưu như nhau. Nhưng đều có đưa ra kết luận, có gì mà không giống nhau?"

"Hình như có lý. Có điều em thích có cảm giác chính xác hơn nữa." Trần Nhược Vũ bĩu môi, có bạn trai làm bác sĩ, một đống vấn đề liền tuôn ra. Anh chẳng có chút lãng mạn gì cả. Còn nói là u ác hay lành tính, chẳng lẽ anh coi cô là u?

Mạnh Cổ cười cười, buông chén trà, bỗng nhiên nhìn xung quanh, sau đó nắm cằm của cô, đặt mộtnụ hôn.

Đang lúc thất thần suy nghĩ, Trần Nhược Vũ bị anh dọa cho giật nảy cả người: "Này" một tiếng, vội vàng đẩy anh ra. Nhìn xung quanh, may quá, may quá, hai người ngồi ở góc khuất nên không có ai chú ý đến họ.

"Anh sao vậy?"

"Anh dùng phương thức phổ thông nhất biểu đạt với em."

"Đáng ghét, em nghiêm túc đó."

"Anh cũng rất nghiêm túc."

"Anh không phải." Trần Nhược Vũ đang định nói thì nhân viên đem măng tươi tới bàn cô. Trần Nhược Vũ ngồi nghiêm chỉnh lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Mạnh Cổ nhìn thấy cô bày ra vẻ mặt như vậy không nhịn được, bật cười. Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, quyết là phải nhét căng bụng trước. Mạnh Cổ giúp cô gắp rau, còn cô gắp măng tươi cho Mạnh Cổ.

Trần Nhược Vũ hết chịu nổi, nói: "Bác sĩ Mạnh, giả thiết bây giờ đang là giai đoạn theo đuổi, chẳng lẽ anh không biết nên biểu hiện vẻ yêu chiều một chút sao?"

"Sao anh cảm thấy chúng ta đang ở trong giai đoạn yêu đương nồng nàn."

"Yêu đương nồng nàn chính là việc mời em đi ăn suốt ngày sao?"

Đây là ý gì? Biểu hiện nồng nàn là đây sao? Cô coi thường anh.

"Đây là biểu hiện của đàn ông." Lời lẽ hùng hồn tuôn ra từ miệng của Mạnh Cổ.

Cô trừng mắt nhìn anh. Anh nhìn lại cô, nở nụ cười dịu dàng, sau đó gắp lấy miếng măng cuối cùng chủ động đưa tới miệng cô.

Hành động này của anh khiến cô rất hài lòng, có mở miệng thật lớn nuốt miếng măng vào, không biết được rằng trên đó anh đã nhúng đầy mù tạt. Cái loại cay nồng này khiến cô tê rần rần cả da đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Mạnh Cổ cười haha, lấy khăn giấy cho cô, rồi đưa cô chén trà.

Trần Nhược Vũ luống cuống cả chân tay, dáng vẻ vô cùng khổ sở, ra sức quệt nước mắt. Hic, cô không muốn có một người bạn trai như này, cô muốn một người dịu dàng săn sóc cô cơ.

Mạnh Cổ vẫn còn đang cười nắc nẻ. Anh rút giấy ăn thay cô lau mặt, sau đó lại ngồi ở bên cạnh nhìn cô cười.

Trần Nhược Vũ rất vất vả mới chỉnh chu lại được bản thân, đấm hai cú vào người anh. Mạnh Cổ bị cô đánh mà vẫn nhe răng ra cười, còn hỏi cô muốn ăn thêm măng tươi nữa không.

Trần Nhược Vũ mặc kệ anh, lấy quyển sổ nhỏ ra, ghi tội ác của Mạnh Cổ hung hăng vào: Ấu trĩ ~ không biết săn sóc ~ không thay đổi.

Mạnh Cổ tò mò muốn biết cô viết gì, cô bèn lấy tay che đi, không cho anh nhìn trộm. Sau đó không để ý tới anh, một mình ăn bát mì to đùng.

Mạnh Cổ gắp thịt trong bát của mình sang bát của Trần Nhược Vũ. Cô không khách sáo mà ăn nhiệt tình. Anh cũng đem trứng trong bát của mình chuyển sang cho cô, cô nhiệt tình ăn luôn. Nhưng cô không nhìn anh, cô còn đang rất tức giận.

Chờ cô ăn mì xong, lại phát hiện Mạnh Cổ không hề nhúc nhích, ngẩng đầu lên thấy anh đang chăm chú ngắm nhìn cô.

Cái tên này lại làm cô đỏ mặt: "Anh nhìn gì vậy?" Cô tỏ ra hung hăng. Tên đàn ông xấu xa này chắc đang coi thường cô, vậy việc gì cô phải tử tế với anh.

"Nhìn bạn gái anh."

"Có ai đồng ý rồi sao?"

"Có rồi. Vừa rồi còn nói điều kiện kết hôn là tiên quyết."

"Nhưng vừa rồi anh trêu đùa em, cho nên bây giờ em muốn suy nghĩ lại một lần nữa."

Mạnh Cổ cười cười, xoa mặt cô: "Đàn ông đôi khi trêu đùa người mình yêu cũng là một cách biểu đạt tình yêu, em không hiểu điều này ư?"

"Anh với ông chủ Doãn có cách biểu đạt tình cảm rất khác người, đây là logic gì chứ?"

"Logic của đàn ông."

Trần Nhược Vũ bĩu môi, tỏ ra ghét bỏ anh: "Rõ ràng nên đối xử tốt với bạn gái, dịu dàng một chút, nhường nhịn cô ấy, nghe lời cô ấy, cô ấy muốn cái gì thì chiều cái đó,"

Mạnh Cổ không để tới mấy lời lẩm nhẩm của cô, gắp đồ ăn đưa tới miệng cô.

Trần Nhược Vũ há miệng nuốt đồ ăn vào bụng, sau đó uống một ngụm rượu sake, sau đó mở ra quyển sổ nhỏ, cô rất muốn cùng anh bàn về kế hoạch trong tương lai của hai người một chút.

Nhưng, chuyện này nên bắt đầu nói từ đâu?

Nếu tình yêu mà có kế hoạch sẵn, liệu có còn là tình yêu không?

Nên biết tiến biết lùi. Cho dù có lên kế hoạch thì vẫn là kế hoạch, nhưng vẫn không thể ngăn cản được những biến hóa trong tình yêu, đôi khi có những bước tiến triển nằm ngoài dự đoán.

Nhớ lại ngày đó, cô lên kế hoạch rất kĩ càng theo đuổi anh, kết quả không làm bạn bè được lâu đài.

Cho nên, yêu đương mà vạch ra kế hoạch đúng là cái rắm. Kế hoạch ~ chính là thứ bị tình cảm chơi đùa. Để chứng minh cho sự vô dụng.

Thế nhưng, nếu không có kế hoạch, vậy muốn xác rõ tình cảm với anh thì nên làm gì. Nếu không, đành nói chuyện với Tư Tư và Lam Lam.

Trần Nhược Vũ nhìn quyển sổ nhỏ, tiện tay viết vài chữ: Tâm sự với Lương Tư Tư và Cao Ngữ Lam.

Bây giờ hai người tin tưởng lẫn nhau nhiều đến chừng nào, có cảm nhận được sự thay đổi của đối phương hay không. Không hề miễn cưỡng, mà chỉ thuận theo tự nhiên tự thay đổi.

Hoặc là, từ lúc nào hai người cảm hóa lẫn nhau. Loại cảm gíác thôi thúc này có phát triển lâu dài hay không.

Nhưng nói ra mớ biết, hai bên có để ý đến suy nghĩ của đối phương hay không, hay chỉ biểu hiện vẻ ngoài, còn bên trong thì hoàn toàn ngược lại?

Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào quyển sổ nhỏ, ghi nhớ lại những điều này, cảm thấy hơi buồn.

"Sao em lại trưng ra vẻ mặt sầu thảm đến thế này?"

"Em đang suy nghĩ về tình yêu."

"Bộ dạng này của em khiến anh nghĩ tới em đang lo lắng xem nên chia gia tài thế nào sau khi ly hôn."

Cô suy đi nghĩ lại, được rồi, cô cất quyển sổ nhỏ đi, ngồi nghiêm chỉnh lại, sau đó rót một chén rượu, đá vấn đề này sang cho anh.

"Bác sĩ Mạnh, vậy anh cảm thấy, chúng ta nên bắt đầu như

thể nào cho tốt?"

"Chúng ta đã bắt đầu rồi." Mạnh Cổ si mê nhìn cô.

"Vậy khi nào thì tiến lên phía trước?"

"Bắt đầu như thế nào thì tiền lên phía trước cũng như vậy."

Nói cũng bằng không.

Trần Nhược Vũ đành phải uống thêm một chén rượu. Cô trầm tư suy nghĩ một hồi, sau đó lên tiếng: "Aizz, chúng ta còn chưa chụp ảnh cùng nhau."

Cô lấy di động của mình ra, nghĩ lại thấy không được hay lắm. Di động của Mạnh Cổ xịn hơn. Vì thể cô bắt Mạnh Cổ lấy di động

ra.

Mạnh Cổ cống nạp di động cho Trần Nhược Vũ, đáng tiếc là cô không biết dùng vì thế vừa mò vừa tìm chức năng chụp ảnh. Hai

người tựa đầu vào nhau chụp một bức ảnh chung.

Trần Nhược Vũ nhìn hình chụp chung của hai người, cô cảm thấy rất mãn nguyện. Sau đó, gởi ảnh sang điện thoại của cô.

Mạnh Cổ ở bên cạnh tỏ vẻ không hài lòng: "Em có thể đừng chọn vào thời điểm này để chụp ảnh được không? Ở đây bối cảnh và ánh sáng đều không đạt chuẩn, chụp người có thấy gì đâu."

Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, ảnh được gửi sang máy, cô

nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng.

"Chờ đến ngày khác có ánh sáng đạt chuẩn thì chụp cái mới. Bây giờ muốn chụp thì chụp luôn. Anh xem, anh xem, như này mới đúng, đây mới là đang yêu nhau. Có bức ảnh chụp chung ngọt ngào vô cùng, muốn nhìn là có thể lôi ra nhìn được ngay."

Mạnh Cổ nhìn bức ảnh trong di động của mình.

Mặt Trần Nhược Vũ vì chụp sát quá cho nên phóng to như cái mẹt, cô còn cười ngốc không tả được: "Xấu gần chết." Anh bình luận.

"Này, chụp rồi không được xóa, nhất định phải giữ lại. Đây là bức ảnh lần đầu chúng ta chụp chung với nhau, rất có giá trị kỉ niệm."

"Đúng là con gái." Mạnh Cổ lắc đầu: "Nhưng em đừng lấy lí do này bắt anh để làm hình nền điện thoại đấy." Có nhìn qua thôi cũng không muốn bức ảnh này làm hình nền.

"Không phép anh xóa." Trần Nhược Vũ tâm hồn đang rạo rực vì có bức ảnh chụp đẹp. "Em cũng không xóa đâu." Màn hình của cô là bức ảnh tiên sinh đào hoa, vĩnh viễn cô cũng không đổi.

Mạnh Cổ nghi ngờ, giằng lấy điện thoại của Trần Nhược Vũ ra xem: "Màn hình em để ảnh gì thế này?"

"Aiz aiz, không phải ảnh chụp đâu." Trần Nhược Vũ bị nắm

trúng tim đen, mặt hơi đỏ lên: "Trả lại cho em."

Mạnh Cổ nhìn đi nhìn lại vài lần, nhưng lại thấy cô không nói gì, đành trả lại điện thoại cho cô.

Trần Nhược Vũ cầm vội lấy di động, có chút lo lắng, sợ anh sẽ phát hiện cô đã sớm đặt anh làm hình nền điện thoại thì chết. Cô ho khan vài tiếng, cố gắng lảng sang chuyện khác, tò mò hỏi: "Hình nền của để anh ảnh gì?"

"Mặc định." Anh tỏ ra hào phóng đưa di động cho cô xem, là ảnh nền cài sẵn trong di động, rất cứng nhắc.

"Vô nghĩa. " Cô tô vẻ khinh bỉ.

Mạnh Cố không nghĩ vậy: "Dù sao em cũng đừng đổi hình nền di động của anh, đừng chụp ảnh rồi nhét vào ví tiền của anh, đừng kéo anh đi chụp ảnh sticker là được."

Trần Nhược Vũ cười hihi: "Đây là những chuyện bạn gái trước đây của anh từng làm?"

Mạnh Cổ tỏ ra cảnh giác, anh không trả lời.

Cô tiếp tục cười hihi: "Yên tâm đi, em sẽ không làm mấy chuyện đó đâu. Em cũng có sáng kiến của riêng mình."

"Là gì?". Anh càng tỏ ra cảnh giác hơn

"Uhm." Cô vừa nghĩ vừa thấy có chút ngần ngại. Tu nhanh một chén rượu: "Lúc nào đi ra ngoài em sẽ nói với anh." Bắt anh phải hát bản tình ca ấy, tìm chỗ nào không có người mới hành động được.

Mạnh Cổ nhìn chăm chú cô, thấy mặt cô đỏ bừng: "Chuyện mà có thể khiến em thẹn thùng như này, anh rất có hứng thú."

Trần Nhược Vũ bị sặc rượu, vội vàng lấy khăn lau miệng: "Có hứng thú là được rồi, có hứng thú là được rồi."

Mạnh Cổ đột nhiên giở chiêu thăm dò sâu xa, sau đó hôn nhẹ lên má cô: "Mặt đỏ bừng rồi."

Trần Nhược Vũ đẩy anh ra, liếc mắt nhìn xung quanh, giọng nói có chút hờn dỗi: "Ở đây là nơi công cộng."

Ánh mắt anh tối sầm lại, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gườn mặt cô: "Càng đỏ hơn. Qua đây nào, để anh hôn một cái."

"Anh đừng ép em." Trần Nhược Vũ dịch người ra chỗ khác, cách xa anh một chút mới được, sau đó cô uống một ngụm rượu. Còn dám đùa bỡn cô nữa, cô sẽ bắt anh hát tại chỗ luôn.

Mạnh Cổ cười thành tiếng, kéo cô sát qua bên người của mình, ngồi cạnh anh.

"Ép em gì chứ?" Giọng nói đầy vẻ mờ ám.

"Ép em." Lúc này không thể nói chuyện hát hò được, nó sẽ biến thành áp bức, không có ngạc nhiên sẽ không vui.

"Ép em, ép em đưa anh tới gặp cha mẹ em đó. Aiz." Trần

Nhược Vũ hình như nhớ tới chuyện gì đó: "Đúng rồi, bác sĩ Mạnh, chuyện gia đình, em phải giải quyết một chút."

"Những chuyện như này nên để đàn ông làm." Đưa anh tới thử xem, anh không tin cha mẹ cô không hài lòng về anh.

"Không được, anh còn chưa chinh phục hoàn toàn được em, cho nên

quá trình này vẫn còn quá sớm."

Mạnh Cổ nghiêng người nhìn cô: "Trần Nhược Vũ, sao anh cảm thấy những lời nói này của em đang sỉ nhục vẻ nam tính và sự tôn nghiêm của anh. Em nói chinh phục là có ý gì?"

"Về nam tính và sự tôn nghiêm của anh quá yếu. Bác sĩ Mạnh, chinh phục ở đây phải hiểu theo nghĩa thuẩn khiết, ý nói chúng ta chưa phát triển tới mức đưa đối phương về ra mắt cha mẹ. Còn

nữa, đến lúc đó em cũng phải chinh phục cả cha mẹ anh nữa, hiện tại bây giờ thì chưa xảy ra chuyện gì, rồi lỡ may cha mẹ anh không thích em, sau đó diễn cảnh trong phim truyền hình, tìm em nói chuyện rồi đưa chi phiếu ép em phải rời khỏi anh."

"Em muốn có chi phiếu sao?" Tình huống buồn nôn thế này mà cô còn định đóng vai chính sao?

"Muốn chứ, làm sao không muốn." Trần Nhược Vũ rất nghiêm túc: "Chúng ta có thể tích góp tỉển, sau này sống những ngày thoải mái."

"Em cầm chi phiếu rồi có phải sẽ thực hiện lời hứa rời anh mà đi

không?"

"Anh có chân mà, anh sẽ tới tìm em. Đến lúc đó em sẽ nói em phải rời khỏi anh. Liệu anh có nói nhưng anh chưa đồng hay không? Á, anh hỏi như vậy, lẽ nào cha mẹ anh làm thật sao?" Cô mở to hai mắt.

"Em nói đi đâu thế?" Mạnh Cổ tức giận.

"Nếu đúng là vậy, chúng ta hãy mau ra một con số đi, xem bao nhiêu là ổn. Nếu ít quá thì quá sỉ nhục đến giá trị con người của anh, mà cao quá cha mẹ anh lại không cho thì sao." Cô cắn môi, rất nghiêm túc suy nghĩ: "Anh nói xem, 100,000 tệ có đủ không?"

Mạnh Cổ không chịu đựng nổi nữa, đập bàn: "Trần Nhược Vũ, em đang giỡn mặt anh sao?"

"Á, anh nhận ra rồi à?" Trần Nhược Vũ cười haha, ngã lăn ra để cười: "Bác sĩ Mạnh, anh có thể đóng vai nam chính trong bộ phim buồn nôn ấy, còn chi phiếu nữa chứ, quá buồn cười."

Mạnh Cổ mím chặt môi, nhìn thấy cô cười đến lăn lộn như vậy, chẳng thể hiểu nổi: "Rốt cuộc, em buồn cười ở chỗ nào? Em tự

biên tự diễn hết mà."

"Thì thấy buồn cười thôi." Trần Nhược Vũ vẫn cười. Vừa cười vừa vẫy tay tỏ vẻ chán ghét anh: "Con trai và con gái khi cười đều có lí do khác nhau. Anh cũng đâu phải là người hài hước."

"Em nói cũng đúng." Mạnh Cổ bỗng nhiên nói: "Con trai chỉ thích điều này thôi."

Anh kéo cô sát vào người mình, ngăn chặn miệng của cô lại.

Không phải nụ hôn lướt nhẹ, không Phái nụ hôn dịu dàng.

Một nụ hôn nóng bỏng, nhiệt tình và xâm chiếm.

Cuối cùng Trần Nhược Vũ phải chạy thẳng ra ngoài. Mặt cô đỏ như gấc, cảm thấy người ở trong nhà hàng vẫn đang dõi mắt nhìn theo cô, cô lẩm nhẩm kĩ lời Bài hát "Anh muốn gặp gỡ Trần Nhược Vũ." Đợi Mạnh Cổ ra tới nơi, cô đã đọc xong hết.

Cô đứng tựa vào xe của Mạnh Cổ chờ anh, mặt nóng bừng.

Không lâu sau đó, Mạnh Cổ cũng chạy ra theo, nhìn thấy Trần Nhược Vũ đang đứng chờ ở xe, anh nắm lấy tay cô, hỏi: "Trần Nhược Vũ, em làm thế nào có thể chịu đựng được suốt một tuần không gặp anh."

Anh hỏi xong, không đợi cô trả lời. Anh lại cúi đầu, đặt nụ hôn mãnh liệt lên môi cô.

Trần Nhược Vũ rất muốn giận anh: "Anh cũng thế còn gì, cả tuần cũng không hẹn gặp em." Nhưng miệng cô còn đang bận việc khác, tạm thời không nói được, vì thể cô đành oán hận ở trong lòng.

Người đi đường huýt sáo, hẳn là chê cười đôi tình nhân này quá nóng bỏng.

Trần Nhược Vũ ngại ngùng vô cùng. Nhưng Mạnh Cổ không chịu buông Cô ra.

Thì ra, giữa nam và nữ không chỉ có tính cách hài hước khác nhau mà cả trình độ da mặt dày cũng khác nhau vô cùng.

Cô rất ghét anh lúc này, nhưng trong lòng không thể diễn tả hết được vị ngọt ngào đang xâm chiếm trái tim cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi