CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG!

Ba gã đối diện nghe xong cũng không thấy được động tác nhỏ của hai người, chỉ vì sau khi nghe xong lời Hi Phù Ẩn nói, bọn họ liếc nhau, ngửa mặt lên trời cười to. Sau đó lại nhìn Hi Phù Ẩn, cười gằn nói: “Đi qua? Các ngươi muốn đi qua đâu? Hừ! Để đồ lại, hai người các ngươi đến từ nơi nào thì về nơi ấy. Nếu không đừng trách đao của ông đây không nể tỉnh.”

Khương Mạc nghe vậy thì trong nháy mắt đã biến sắc mặt, phải biết rằng để đến được nơi này, bọn họ ăn biết bao nhiêu khổ sở, bây giờ đã là lúc hết đạn cạn lương, quay đầu lại chỉ có một con đường chết mà thôi. Thế nào cũng phải chết, nghĩ vậy, Khương Mạc dằn lòng hung ác, lập tức muốn đối đầu với bọn chúng.

Hi Phù Ẩn nhận thấy tâm tư nhỏ của nàng, kéo nàng lại, lắc đầu.

Bây giờ còn không phải là thời cơ.

“Đại ca, huynh xem, nếu không thì chúng ta để con đàn bà kia ở lại?”

Lúc này, một gã cướp rừng đột nhiên chỉ vào Khương Mạc, cười đáng khinh nói với người ở giữa.

Đó chính là lão đại của ba gã.

Lão đại nghe vậy, nhìn thoáng qua Khương Mạc, quay đầu nhìn lại tên cướp rừng mới vừa đề nghị kia, trừng lớn mắt: “Người cũng đã thành cái bộ dáng quỷ quái kia, ngươi còn có thể nhìn ra ả là đàn bà sao?”

Quả thực, dáng vẻ của Khương Mạc rất là khó xem, gần như đều gầy thành một bộ xương khô, cả người dơ bẩn, căn bản không thể nhìn ra dáng hình, không khác gì mấy tên ăn mày. Cũng khó trách lão đại không nhìn ra được.

Lão tam, cũng chính là gã cướp rừng đã đề nghị, nhìn chằm chằm vào Khương Mạc mắt không chớp một cái, lộ vẻ thèm nhỏ dãi: “Đại ca, huynh lại không phải không biết ta. Chỉ cần đàn bà đi ngang qua người ta một cái, cái gì ta cũng nhìn ra được.”

“Lão tam, đệ nghĩ gì vậy? Con đàn bà này mặt mũi như quỷ, đệ cũng nuốt xuống miệng được sao?”

Lão nhị cũng mở miệng, hắn chỉ vào Khương Mạc, vẻ mặt ghét bỏ.

Lão tam cười khà khà: “Đại ca, nhị ca, huynh nói từ khi chúng ta lên cái núi này, đã bao nhiêu lâu chưa chạm vào đàn bà. Mặc kệ ả trông như thế nào, tắt đèn rồi thì cũng giống nhau thôi, thế đạo bây giờ đừng nói đến đàn bà, người sống đều khó gặp được, lần này buông tha, lần sau không biết phải chờ tới khi nào.”

Lời này vừa ra, lão đại và lão nhị đều do dự.

“Nhưng con đàn bà này thật đúng là quá khó coi.”

Lão nhị vẫn có chút ghét bỏ, lại lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Còn không đẹp bằng Vương quả phụ trong thôn lúc trước.”

“Nhị ca, có cũng đã không tệ rồi, huynh còn ngại gì nữa. Hơn nữa ta nói cho huynh biết, bây giờ huynh nhìn thấy ả ta khó coi, nhưng nuôi một lúc thì chắc chắn cũng là một mỹ nhân.”

“Thật sao?”

Lão nhị hơi hoài nghi.

“Nhị ca, huynh tin tưởng ta đi.”

Lão đại không kiên nhẫn xua tay, nói: “Được rồi được rồi, cứ theo ý lão tam đi, để đàn bà lại, nam, cứ giết.”

Chỉ hai ba câu của ba gã đã quyết định sống chết bọn họ, tâm tư mà Hi Phù Ẩn vừa nói với chúng đương nhiên cũng thành đồ bỏ.

Ba gã này đúng là tính ép bọn họ tới đường cùng.

Đối với việc này, Hi Phù Ẩn sớm đã có dự tính trong lòng, cảm thấy bình thường. Mà Khương Mạc bị bọn chúng xem như là hàng hóa, chỉ thiếu điều đặt lên trên bàn cân để cân, sắc mặt lại trở nên rất khó xem.

“Trộm cũng có lẽ riêng, ba vị tráng sĩ lật lọng như thế là tính toán giết người cướp của sao?” Hi Phù Ẩn cười lạnh nói.

“Cái đồ rắm chó không biết kêu, ông đây làm thịt mày trước.”

Dứt lời, lão nhị cầm đao tiến lên.

“Chờ đã.”

Hi Phù Ẩn thong thả ung dung nâng đồ trên tay lên: “Chúng ta vốn chỉ là đi ngang qua nơi này, cũng bằng lòng để lại tiền mua đường đi, chẳng qua ba vị lại hùng hổ dọa người. Một khi đã như vậy, trái phải cũng là chết, làm phiền ba vị theo tại hạ đi dạo điện Diêm Vương một chuyện vậy.”

Khương Mạc khiếp sợ nhìn món đồ trong tay Hi Phù Ẩn, lông tơ trên người đều dựng đứng, một cử động nhỏ cũng không dám làm, sợ người này chệch tay một cái làm rơi đồ. Mà thứ Hi Phù Ẩn cầm trong tay, chính là cái bật lửa mà Khương Mạc dùng để đốt lửa hằng đêm. Tuy rằng trông hình dạn thứ này kỳ lạ, nhưng phương pháp sử dụng đơn giản, nhìn hai ba lần là biết.

Nơi đây đâu đâu cũng là lá khô, lá vàng, chỉ cần chạm vào chút lửa là sẽ dẫn tới cháy rừng phạm vi lớn, hậu quả không dám tưởng tượng.

Từ xưa tới nay, cháy rừng là không dễ dập tắt nhất, cho dù ở là thời đại của nàng có các loại thiết bị công nghệ cao thì cũng rất khó dập tắt cháy rừng.

Khương Mạc đúng là bị dọa sợ.

Nhưng ba gã cướp rừng kia lại hoàn toàn không biết phản ứng của Khương Mạc, chỉ thấy món đồ trong tay Hi Phù Ẩn hiếm lạ, bên ngoài lại là kim loại, lóe ánh bạc dưới mặt trời, lập tức lộ ra ánh mắt tham lam, sao còn biết quan tâm Hi Phù Ẩn.

“Đại ca, đó là thứ tốt, hai người kia nhìn chẳng ra gì, không thể tưởng được trên người còn có bảo bối như vậy, xem ra hôm nay chúng ta kiếm bộn rồi.”

Lão nhị nói như là mấy thứ kia đã thành vật trong tay của bọn hắn vậy. Ánh mắt hắn nhìn Hi Phù Ẩn cũng như là đang xem một người chết.

“Vậy thì còn chờ gì nữa? Lên!” Nói xong, ba người cầm đao tiến lên phía trước.

“Chờ đã!”

Hi Phù Ẩn lạnh giọng gọi lại, đồng thời duỗi tay bật cái bật lửa lên, tuy rằng động tác của hắn có chút vụng về, nhưng bật lửa vẫn nảy lên một tia lửa: “Các ngươi còn tiến về phía trước một bước nữa, ta sẽ thiêu cháy nơi này. Ba vị tráng sĩ ở lâu trên núi, hẳn là rõ ràng lá khô cành cây đang giẫm dưới chân dễ bị dính mồi lửa hơn ta rất nhiều.”

Quả nhiên, lời này vừa ra, mặt mũi ba gã lộ vẻ chần chờ, không dám tiến về phía trước một bước.

Hi Phù Ẩn thấy ba người bị hù, trên mặt lại lộ ra một nụ cười hiền hòa, không còn vẻ lạnh lùng sắc bén vừa rồi: “Ba vị cầu tài, mà chúng ta chỉ cầu một con đường đi. Không bằng chúng ta làm một giao dịch đi, chúng ta để lại đồ trên người, các ngươi để chúng ta đi qua được không?”

Cơ thể cứng đờ của Khương Mạc không dám cử động dù chỉ một chút xíu, nhìn chằm chằm vào tình cảnh chạm vào là nổ của hai bên. Bằng sự hiểu biết sau khi ở chung với Hi Phù Ẩn nhiều ngày như vậy, nếu như đàm phàn không thành công, hắn quả thật có khả năng thiêu rụi nơi này.

Cơ bắp trên má lão đại run rẩy một chút, biểu cảm vặn vẹo, rõ ràng là biểu hiện đang giận đến mức tận cùng. Sau khi hai bên giằng co, lão đại nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, có thể, ta đồng ý.”

“Đại ca!”

“Đại ca!”

Lão nhị và lão tam cùng nhau kêu lên, rất là không phục. Kết quả ánh mắt lão đại vừa quét qua, lão nhị, lão tam lại đồng thời im lặng.

“Tráng sĩ cao thượng.”

Sau khi nói xong, cuối cùng hắn cũng tắt lửa, buông cái bật lửa khiến Khương Mạc kinh hồn táng đảm.

“Chỉ cần không bật lửa, thế nào cũng được hết.”

Hai bên tạm thời thỏa thuận xong, Hi Phù Ẩn đỡ người xoay lại cầm lấy cái ba lô vẫn luôn bị hắn gối.

Động tác của hắn có chút chậm chạp, đám cướp rừng nhìn mà có chút bực bội: “Ngươi rề rà cái gì vậy, mau lấy đồ ra ngoài.”

Mà lúc này Khương Mạc đang đứng cạnh Hi Phù Ẩn, sau khi thấy rõ động tác mập mờ sau lưng hắn thì ngẩn ra.

Hi Phù Ẩn chậm rãi lấy ba lô đưa đến đằng trước, trên mặt nở nụ cười, hơi cao giọng kêu lên: “Ba vị tráng sĩ, đồ đưa cho các ngươi.”

Nói xong, hắn ném đồ trong tay ra, đồ trong tay nháy mắt đã rơi lả tả trên đất.

Hóa ra lúc nãy Hi Phù Ẩn lén lút kéo khóa kéo ra ngoài. Ba tên cướp thấy thế, sắc mặt có chút thay đổi, bọn chúng trừng Hi Phù Ẩn như hung thần ác sát, hận không thể thiên đao vạn quả hắn.

Lão đại rống lên: “Chém đôi cẩu nam nữ này cho ông.”

Lão nhị và lão tam gật đầu một cái, bộc lộ vẻ hung ác, cầm đao cười dữ tợn xông tới hai người.

Khương Mạc nhặt lên cái xẻng công nghiệp mà Hi Phù Ẩn cố ý ném dưới chân nàng, tiến lên một bước chắn ở trước mặt Hi Phù Ẩn.

“Khương cô nương, không cần phải quan tâm ta.”

Hi Phù Ẩn ở sau lưng nàng, bình tĩnh tự nhiên nhẹ giọng nói.

Khương Mạc sửng sốt, còn chưa kịp nghĩ nhiều, cướp rừng đã vọt tới trước mặt nàng. Nàng lấy một địch hai, trường đao đồng thời bổ về phía nàng. Dáng người hai gã này cường kiện, chân cẳng có lực, tuy rằng vung đao không có kết cấu, nhưng chỉ dựa vào sức lực là có thể ngăn chặn nàng.

Nàng đặt ngang cái xẻng công nghiệp trước người, ngăn cản đao của hai gã.

Lão nhị lão tam thấy thế bèn đè đao xuống thêm, đôi tay Khương Mạc cầm xẻng, cắn răng chặn lấy, nhưng đầu gối lại không tự giác càng ngày càng cong, mà đao kia cũng cách cổ nàng càng ngày càng gần.

Khương Mạc không địch lại sức lực của hai gã, chỉ có thể dùng kỹ xảo. Nàng đột nhiên dời xẻng đi, người hạ xuống lăn sang bên cạnh.

Đao của lão nhị lão tam chém vào không khí. Hai gã thấy ngay cả một con đàn bà mà mình cũng không giải quyết được, nháy mắt thẹn quá thành giận, xuống tay càng nặng hơn.

Khương Mạc lăn vài cái rất là chật vật, nhưng mà nàng cũng mượn cơ hội này, bắt lấy thời cơ cầm xẻng chém tới chân của tên lão tam gần nàng nhất.

Lão tam đau đớn kêu một tiếng, ôm chân bắt đầu nhảy liên tục, thanh đao định chém đầu Hi Phù Ẩn trong tay rơi xuống mặt đất.

Khương Mạc thừa thắng xông lên, lại thêm một phát nữa vào đầu lão tâm, “thịch” một tiếng, lão tam ngã xuống mặt đất, đầu ứa máu, hắn giữ lại chỗ đổ máu, kêu to từng tiếng.

“Lão tam! Tiện nhân, ông chém chết mày!”

Dứt lời, lão nhị giơ đao chém lại đây, Khương Mạc không kịp né tránh, lập tức bị đao chém vào tay. Chẳng qua may là nàng phản ứng mau, chắn lại một cái, cho nên miệng vết thương cũng không sâu.

“Lão tam!”

Lão đại vốn đang nhặt đồ trên mặt đất, trong mắt hắn, Hi Phù Ẩn và Khương Mạc giống như hai con dê đang chờ làm thịt, lão nhị và lão tam thôi là đã đủ để đối phó bọn họ. Nhưng không ngờ rằng bọn họ lại xem nhẹ Khương Mạc. Lão tam vừa có chuyện, cuối cùng lão đại cũng bất chấp, không nhặt mấy món đồ có giá trị trên mặt đất nữa. Hắn nhét đống đồ vào trong ngực, lại nhét miếng khô bò không dễ dàng mới mở ra được vào trong miệng, đứng dậy cầm đao chạy sang bên này.

Hắn vừa chạy tới bên người Hi Phù Ẩn vừa quay đầu nói với lão nhị: “Lão nhị, ông giải quyết cái tên tàn phế này trước sẽ tới giúp đệ sau.”

Nhưng lời hắn vừa dứt, vừa mới vung đao lên đã run người, đao rơi xuống từ trên người hắn.

Hắn nhìn Hi Phù Ẩn với vẻ mặt không thể tin nổi, lại nhìn vào con dao dính máu hình dạng tinh xảo trong tay Hi Phù Ẩn, giữ lấy máu tươi phun trào trên cổ, từ từ ngã xuống.

Thứ Hi Phù Ẩn cầm trong tay đúng là con dao Thụy Sĩ mà lúc trước hắn dùng để rạch tay. Lưỡi dao này vô cùng lợi hại, hắn ra tay lại sạch sẽ lưu loát, một dao đã trúng, giết chết lão đại.

Lão nhị thấy thế, hét lớn một tiếng: “Đại ca.”

Cả người gã đều phẫn nộ, gã vung trường đao lung tung, xuống tay tàn nhẫn, Khương Mạc không địch lại, thiếu chút nữa đã bị một đao của hắn chém trúng lưng, tuy rằng nàng đã lăn trốn đi, nhưng trên lưng vẫn bị chém một đao hơi cạn.

Trong lòng Khương Mạc biết không thể kéo dài thêm nữa, người này đã điên rồi, lại tiếp tục, nàng hẳn phải chết không nghi ngờ. Nghĩ vậy, nàng lén duỗi tay bắt lấy một cành dây leo đứt gãy đã chết héo trên mặt đất, sau một lát, dây leo sống lại, một lần nữa quấn lên chân lão nhị như là có ý thức.

Tay Khương Mạc kéo lại, lão nhị bị nó vướng, trực tiếp té lăn trên đất, mà đao trên tay cũng không tự giác rời tay.

Không thể tưởng tượng chính là, người gã vừa mới ngã xuống đất, đao đã rời tay cắm thẳng vào giữa ngực gã.

Khương Mạc sững người nhìn cảnh tượng này, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi