CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG!

Xây mộ xong, không có tiền giấy và hương nến, bọn họ chỉ quỳ gối trên mặt đất bái mộ, dập đầu mấy cái.

Yến Bình rất thành kính, nhóc bái tế một phen, đầu dập đến đỏ lên, nhưng vẫn cứ lưu luyến không rời, không muốn đứng lên.

Mắt thấy trời sắp tối rồi, Khương Mạc quyết tâm kéo nhóc đứng dậy rời đi.

Yến Bình đỏ mắt, lưu luyến mỗi bước đi, nhưng vẫn cố nén không khóc ra.

Khương Mạc dọn dẹp xung quanh một chút, mới mang theo hai người xuống núi. Đồ cần mang theo có chút nhiều, hai chân của một lớn một nhỏ đều không tiện đi lại, Khương Mạc không còn cách nào, chỉ có thể đặt hai người lên trên xe đẩy, đẩy bọn họ xuống dưới.

Cũng may cái xe đẩy kia đủ lớn, Khương Mạc bưng Hi Phù Ẩn lên xe trước, lại thả chiếc xe lăn bốn bánh kia lên trên. Sau đó cũng bỏ đống tạp vật như chổi, xẻng lên trên, cuối cùng mới bế Yến Bình dậy, nhét nhóc vào trong lòng ngực Hi Phù Ẩn.

Không giống với nàng và Yến Bình, bình thường đã quen một mình, nhưng bây giờ trong ngực đột nhiên có thêm một đứa bé, cơ thể Hi Phù Ẩn cứng đờ, một lát sau mới thả lỏng lại. Ngay cả Yến Bình cũng có chút không được  tự nhiên.

Chằng qua bây giờ Khương Mạc không rảnh để bận tâm hai người nghĩ gì, nhìn đống đồ chồng chất trên xe đẩy, nàng đúng là hơi đau đầu.

Nàng xoa xoa răng hàm, hít sâu một hơi, cơ thể hơi dùng sức, hai tay dùng sức đẩy xe về phía trước. Kết quả lại thiếu chút nữa là đã ngã cả xe lẫn người, chiếc xe này quá nặng.

“Tỷ tỷ, đệ có thể tự đi.”

Trong giọng Yến Bình còn mang theo chút nghèn nghẹn.

“Không sao, đệ ngồi xuống.”

Yến Bình không mang giày, đi đường xa như vậy, trên đôi chân toàn là miệng vết thương, đã sớm không thể nhìn nữa, lại đi tiếp nữa sợ là phải phế đi.

Khương Mạc dồn khí đan điền, lại thử thêm một lần, lần này nàng dùng hết sức lực toàn thân, mặt cũng biến sắc. Gân xanh trên mu bàn tay hằn lên, cuối cùng cũng đẩy được xe đi. Chỉ là xe vẫn có chút không ổn.

Chẳng qua, có chuyện nàng cũng không biết là nên vui vẻ hay thế nào, bây giờ sức nàng trở nên rất lớn, có thể xem như đàn ông. Cũng may mắn con đường này cũng không phải quá khó đi, tuy rằng xe đi lung lay, nhưng cũng không bị lật xe, vẫn an toàn trở về.

Gập ghềnh một đường, đi gần một canh giờ rưỡi mới tới nơi, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen.

Vừa vào viện, sau khi Khương Mạc kéo Hi Phù Ẩn xuống xe, lúc này nàng không muốn nhúc nhích nữa. Tay nàng run rẩy, ngồi liệt lên trên ghế, chỉ cảm thấy cả người nhũn ra.

Thật sự quá mệt mỏi.

Khương Mạc bi ai nhận ra, từ lúc nàng tới đây không có ngày nào là ngày lành cả. Ngày nào cũng mệt đến chết đi sống lại, cũng không biết là vì sao.

Nghĩ vậy, nàng liếc mắt nhìn Hi Phù Ẩn một cái, nhắm mắt lại một cái, được rồi, vẫn là phiền toái mà tự nàng tìm cho mình, nếu không phải đã cứu một người như vậy, một mình nàng không biết sẽ tiêu dao bao nhiêu. Nói trắng ra là, còn không phải tự tìm hay sao.

Yến Bình giữ xe, bước xuống mặt đất, đi đến bên người Khương Mạc, cẩn thận nói: “Tỷ tỷ, đệ đi nấu cháo.”

Khương Mạc nghe vậy lập tức duỗi tay túm lấy, lại không bắt được gì. Yến Bình biết rằng nàng muốn làm gì, cho nên vừa nói xong thì cả người đã chạy vào phòng bếp.

Nhóc vừa chạy, vừa quay đầu lại nói: “Tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt.”

Khương Mạc đỡ ghế muốn ngồi dậy nhưng tay mềm nhũn, chỉ có thể ngồi xuống. Thôi vậy, dù sao cũng không thể không ăn cơm, bây giờ ngay cả nhúc nhích một ngón tay nàng cũng thấy khó khăn, thật sự không nấu cơm được.

Khương Mạc ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, chỉ chốc lát sau đầu đã rũ xuống, ngủ thiếp đi. Nàng ngủ một giấc ngon chưa từng thấy, chỉ là nhắm mắt một cái đã thiếp đi, lúc mở mắt lần nữa là bị Yến Bình lay tỉnh.

Nàng ngủ tới mức mơ màng, lúc tỉnh dậy, nàng gần như không biết đêm nay là đêm nào.

Mơ mơ màng màng nhìn thấy khuôn mặt của Yến Bình, người mới tỉnh táo hẳn lại.

“Tỷ tỷ, ăn cơm.”

Khương Mạc vừa nhúc nhích, cả người vừa tê vừa cứng, động tác nàng hơi tạm dừng, chờ cảm giác này giảm đi mới đứng dậy.

“Tỷ tỷ, có phải tỷ không thoải mái hay không?”

Yến Bình nhìn nàng lo lắng.

“Không sao.”

Khương Mạc gượng nở nụ cười, lắc đầu.

“Đi thôi.”

Khương Mạc nắm lấy tay Yến Bình, đi đến bàn cơm.

Ánh nến tối tăm, Hi Phù Ẩn đã vững vàng ngồi ở một bên, Khương Mạc nắm tay Yến Bình, ngồi ở hai bên.

Đồ trên bàn rất đơn giản, chỉ là một chén cháo trứng. Đây vẫn là cách làm mà Yến Bình phỏng theo bữa hôm đó Khương Mạc nấu.

Sau khi cơm nước xong, mấy người rửa mặt đơn giản một chút thì lên giường ngủ. Cũng không biết có phải là vì vừa rồi mới ngủ một giấc hay không, nằm ở trên giường, Khương Mạc lăn qua lộn lại, vẫn cứ ngủ không được. Xương nằm đến phát đau, đêm dần dần đen đặc.

Đầu óc Khương Mạc càng thêm tỉnh táo, không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên nghe thấy một vài tiếng vang rất nhỏ. Khương Mạc vụt một cái ngồi dậy, đáy lòng đột nhiên có chút bất an.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa bên ngoài, Khương Mạc bò dậy khỏi giường, tròng một lớp áo ở bên ngoài, tay chân nhẹ nhàng ra cửa. Nàng đi theo bóng người nhỏ con ở phía xa xa, không làm nhóc giật mình. Người phía trước càng đi càng xa, đường cũng càng lúc càng hoang vắng, Khương Mạc nhìn con đường này, lại thấy rất quen thuộc.

Thình lình nhận ra, đây chính là con đường mà ngày đó Khương Mạc bước đến bờ hồ.

Khương Mạc lập tức phản ứng lại.

Nàng bước nhanh hơn đuổi theo, nhưng lúc trước nàng đúng là cách quá xa, trong thời gian ngắn nên không đuổi theo kịp. Khi xuyên qua rừng cây, tầm mắt lập tức trở nên trống trải.

Lúc Khương Mạc nhìn rõ chuyện xảy ra ở phía trước, con ngươi nàng co rụt lại, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, nàng lớn tiếng quát: “Yến Bình, dừng tay!”

Nói xong, nàng vọt ngay qua đó.

Yến Bình cầm một con dao phay đứng ở dưới ánh trăng, trên khuôn mặt nhỏ không thể nhìn thấy được vẻ ngoan ngoãn ngày thường, đôi mắt ngập tràn hận ý khắc cốt và sự độc ác không hợp với tuổi.

Mà dưới chân nhóc, chính là thi thể của huynh đệ Chu gia mà ngày ấy Khương Mạc giết chết.

Nhóc nghe thấy tiếng của Khương Mạc, động tác cứng đờ, biểu cảm cũng cứng lại.

“Yến Bình, dừng tay.”

Khương Mạc bước từng bước tới gần, mặt đầy lo lắng.

“Đứng lại!”

Giọng Yến Bình có chút sắc nhọn: “Tỷ tỷ đừng tới đây.”

Nhóc căng thẳng cả người, đầu gục xuống, trừng thi thể dưới chân đăm đăm.

“Tỷ tỷ, đừng tới đây.”

Nhóc nhỏ giọng lặp lại.

Bước chân Khương Mạc dừng lại, nàng nhìn Yến Bình: “Yến Bình, đệ muốn làm gì?”

“Đệ muốn ngũ mã phanh thây chúng, nghiền chúng thành tro.”

Sắc mặt Yến Bình bình tĩnh, nói từng câu từng chữ như câu nói này chỉ là một câu nói bình thường.

Khương Mạc thấy thế, không khỏi có chút sợ hãi. Nếu như hôm nay nàng không theo tới, Yến Bình làm xong mọi chuyện trong âm thầm, thì nhóc sẽ như thế nào?

Với mọi cảnh ngộ mà Yến Bình gặp được, báo thù vốn là chuyện không có gì đáng trách. Ngay cả khi Khương Mạc biết được hết thảy chân tướng, nàng cũng có chút hối hận vì lúc trước đã để bọn chúng chết quá dễ dàng, hận không thể để chúng chết đi khi đã nhận hết tra tấn.

Nhưng Yến Bình không giống nàng, nhóc chỉ mới mười tuổi, nhóc vẫn là một đứa trẻ, nếu nhóc làm hết mọi chuyện này, sự độc ác trên người nhóc chỉ có thể tăng lên chứ không giảm, nhóc sẽ càng tiến xa hơn trên con đường này, không còn đường lui nữa, cả cuộc đời nhóc sẽ bị hủy hoại.

“Yến Bình, bỏ dao xuống, đừng làm như vậy.” Khương Mạc cẩn thận bước tới gần nhóc, khuyên can nhóc.

“Không, tỷ tỷ, đệ muốn báo thù. Đệ đã không có cơ hội tận tay giết chúng, cho nên để đệ làm có được không?”

Nhóc nhìn Khương Mạc cầu xin, dao trong tay vẫn rất vững vàng.

“Nhưng bọn chúng đã chết rồi, đệ làm mấy thứ này thì chúng cũng không có chút cảm giác nào. Ngoại trừ có thể hả giận ra, đệ còn có ích lợi gì.”

“Coi như là đệ đang hả giận đi!”

Yến Bình cao giọng gầm lên, tiếp theo, biểu cảm trên khuôn mặt nhóc lại nhanh chóng trở về bình tĩnh, nhóc nhìn Khương Mạc, âm u nói: “Tỷ tỷ, đệ không phải trẻ con ba tuổi, đệ biết chúng làm gì với mẹ đệ.”

Bỗng dưng, câu miêu tả lúc trước Yến Bình nói lần cuối cùng mà nhóc thấy được mẹ nhóc hiện lên trong đầu Khương Mạc, mẹ nhóc bị kéo ra ngoài khi quần áo còn đang xộc xệch.

Trái tim Khương Mạc đau nhói.

Lúc này, nàng mới nhận ra một chuyện rằng, cái gì Yến Bình cũng hiểu, cái gì Yến Bình cũng biết. Mọi sự ngoan ngoãn của nhóc đều chỉ là ngụy trang, nhóc đã giấu kín mọi đau đớn vào tận đáy lòng, đè nén nó đến tận hôm nay.

Cho nên, khi nhóc nhìn thấy núi thây kia, nhóc mới có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy. Không khóc trời trách đất, tan nát cõi lòng, chỉ ngoan ngoãn dựng mồ giúp nàng. Hóa ra bắt đầu từ khi đó, nhóc cũng đã lên kế hoạch cho mọi thứ, nhóc muốn báo thù.

Nhưng mà nghĩ lại, Khương Mạc lại cũng có thể lí giải, mọi thứ mà Yến Bình phải trải qua, dù là một người trưởng thành cũng không thể thừa nhận, huống chi Yến Bình chỉ là một đứa bé.

Yến Bình biết tất cả, trái tim mẫn cảm mà cứng cỏi.

Yến Bình thấy Khương Mạc không nói gì, bèn cười quay đầu đi, nhóc giơ con dao phay trên tay lên cao, khuôn mặt non nớt được tắm gội dưới ánh trăng trở nên cực kỳ vặn vẹo.

“Vậy đệ có nghĩ đến mẹ đệ không?”

Khương Mạc nhẹ nhàng mở miệng nói.

Con dao phay kia dừng lại khi chỉ cách thi thể một gang tấc.

“Mẹ đệ?” Yến Bình có chút mờ mịt.

“Đúng vậy, mẹ đệ nhìn thấy đệ như vậy, bà ấy sẽ yên tâm sao? Dưới chín suối bà ấy còn có thể nhắm mắt sao?”

Yến Bình càng thêm mơ hồ, trong ý thức của nhóc, mọi thứ nhóc làm đều là vì báo thù, vì mẹ. Vì sao mẹ lại đau lòng chứ?

Khương Mạc thừa cơ hội này tiến lên cầm lấy con dao trong tay Yến Bình, sau đó ngồi xổm xuống nắm lấy hai tay Yến Bình, tiếp tục nói: “Mọi thứ mà mẹ đệ làm đều là vì muốn đệ có thể tiếp tục sống thật tốt, sống một cuộc sống an bình. Bà ấy dùng mạng sống của mình để thay đổi đệ, không phải là vì để đệ hủy hoại bản thân vì báo thù.”

“Hủy hoại đệ?” Yến Bình nhìn Khương Mạc ngơ ngác.

“Thế đạo gian nan, có người lựa chọn làm người tốt, có người lựa chọn làm người xấu. Huynh đệ Chu gia đưa ra lựa chọn này, chúng cùng hung cực ác, hại chết mẹ đệ, hủy hoại đệ, giết chết vô số người. Nhưng mà Thiên Đạo luân hồi, cuối cùng thì bọn chúng cũng không được chết già, mà chết trong tay chúng ta. Không ai liệm thi, dãi nắng dầm mưa, mặc cho rắn trùng chuột kiến gặm cắn thi thể. Đây là báo ứng! Nhưng mà Yến Bình, đệ không thể chọn như vậy, lựa chọn của đệ có khác gì huynh đệ Chu gia đâu. Đệ tất nhiên sẽ hả giận nhất thời, nhưng đệ cũng sẽ trở thành người mà mẹ đệ hận nhất.”

Trong cả câu nói này, Yến Bình nghe mà cái hiểu cái không, chỉ là câu nói cuối cùng, nhóc nghe hiểu được.

Nhóc sẽ trở thành người mà mẹ hận nhất!

Những lời này như một lời nguyền rủa, mạnh mẽ đập vào đầu Yến Bình, hình dáng mẹ dịu dàng cười may áo, dạy nhóc đọc sách ùa lên đầu nhóc. Trái tim Yến Bình bị một thứ gì đó lấp đầy, nỗi bi thương tuyệt vọng đến muộn bủa vây lấy nhóc. Nhóc không thể chịu nổi, cơ thể run rẩy từng đợt.

Nước mắt đột nhiên ào ào rơi xuống, làm đẫm khuôn mặt nhóc.

Yến Bình chậm rãi vươn đôi tay ra ôm chặt lấy Khương Mạc, khóc đến xé lòng.

Nhóc liên tiếp gào một tiếng mẹ, sóng lưng thẳng tắp trước giờ ngay lập tức sụp đổ.

Khương Mạc nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nhóc.

Đáy lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, có thể khóc ra là tốt rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi