CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG!

Lòng Lý Minh Chu rối bời, tin tức trong câu nói của Khương Mạc lộ ra dù là bất cứ điểm nào cũng khiến hắn đứng ngồi không yên. Người của Hi gia vì sao lại xuất hiện ở Bình Giang? Chuyện dân chạy nạn sao lại truyền đến lỗ tai bọn họ được? Bây giờ Hi Phù Ẩn không phải đang đấu đá với người của Triệu Túc trong kinh đến mức khó phân sao, sao lại đột nhiên chạy tới Bình Giang nhúng tay vào chuyện bệnh dịch.

Im lặng một hồi, trên mặt Lý Minh Chu khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn về phía Khương Mạc hỏi: “Cô nương có chứng cứ gì chứng minh các ngươi là người của Hầu phủ Hành Dương? Theo bản quan biết, Hành Dương hầu tổng cộng chỉ có hai vị chủ tử thôi, không biết sau lưng cô nương là vị chủ tử nào?”

Nói thật, Khương Mạc không có nhiều kiên nhẫn để giở giọng quan lại đưa đẩy với Lý Minh Chu. Lúc này, chỉ cần cửa thành đóng muộn một khắc thì sẽ thêm một phần nguy hiểm. Nàng giơ tay lên, Nguyệt Đang đưa cái hộp đang cầm trong tay vào tay Khương Mạc.

Khương Mạc không nhiều lời, trực tiếp lấy ấn Hầu phủ trong hộp ra ngoài đặt ở trước mặt Lý Minh Chu: “Đây là ấn Hầu phủ của Hầu phủ Hành Dương, có thể chứng minh bản thân.”

Lúc này Lý Minh Chu hoàn toàn kinh ngạc, Khương Mạc thế mà lại mang cả ấn Hầu phủ tới!

Lý Minh Chu nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt đóng đinh trên hộp gỗ kia, rút cũng không rút được: “Cô nương, không biết, bản quan có thể nào…”

Hắn chỉ chỉ đại ấn kia, muốn nói lại thôi.

“Nguyệt Đang!”

“Vâng.”

Nguyệt Đang lại cầm đại ấn đưa tới trước mặt Lý Minh Chu.

Lý Minh Chu nhìn Khương Mạc, lại nhìn đại ấn không chớp mắt, sau đó hắn lau mồ hôi lạnh chảy ra từ lòng bàn tay, mới cẩn thận lấy đại ấn tới.

Đại ấn này được chế tạo từ lúc Đại Khánh mới lập nước, được hoàng đế Nguyên Chiêu ban cho tổ tiên Hi gia, Hành Dương hầu đời thứ nhất lúc đó.

Lý Minh Chu nhớ tới giới thiệu về đại ấn nảy trong sách, cẩn thận quan sát, đại ấn thật giả không khó để nhận biết, chỉ cần xem tinh thạch khó tìm để chế tạo ấn này ra sao là được.

Không bao lâu sau, Lý Minh Chu đã xác nhận thật giả, hắn cung kính đặt đại ấn trở về.

Lúc này, sống lưng thẳng của Lý Minh Chu hơi sụp xuống, hắn nói: “Không biết cô nương tới tìm bản quan rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Khương Mạc nói thẳng: “Lý đại nhân, chuyện bệnh dịch cấp bách, hôm nay tới tìm ngài là vì muốn bảo ngài phong thành!”

Lý Minh Chu chỉ cảm thấy đầu ong ong, hồi lâu cũng không thấy đầu lưỡi mình ở đâu. Mặt hắn không thể tin tưởng, lắp bắp hỏi: “Cô cô nương, cô, cô nói cái gì?”

“Đóng Bình Giang, ngay trong ngày mai không cho bất cứ kẻ nào ra vào!”

“Làm càn, hoang đường, hoang đường, hoang đường!”

Lúc này Lý Minh Chu đã hoàn toàn nghe rõ, nhưng đồng thời cũng hận như chưa từng nghe thấy những lời này. Hắn không nén nổi cơn giận, đứng lên vung tay áo, đi tới đi lui, tức muốn hộc máu, nói liền ba chữ hoang đường cũng không thể ngừng lại cảm xúc như sông cuộn biển gầm trong lòng. Hắn thở hổn hển bước tới trước mặt Khương Mạc, hỏi: “Cô nương có biết mình đang nói điều gì hay không?”

Nói xong, hắn lại trở về đặt mông ngồi xuống, dần thở đều lại: “Không có ý chỉ, tự mình phong thành đồng nghĩa với mưu phản, mưu phản đấy!”

“Ta biết,” Khương Mạc điềm đạm nói.

Lý Minh Chu tức giận đến bật cười: “Cô biết? Mưu phản là sẽ liên lụy đến chín tộc!”

Hắn vỗ vỗ tay, ý muốn Khương Mạc rõ ràng rằng nàng rốt cuộc đang nói điều gì.

“Đây không phải là mưu phản, đây là trảm tiền hậu tấu, sự cấp tòng quyền. Nếu ngài không phong thành, mặc kệ bá tánh ra vào như thế, đến lúc đó bệnh dịch tàn sát bừa bãi thì cũng đã muộn rồi.”

“Ta mặc kệ bệnh dịch khi nào vậy? Những người bị lây bệnh kia ta đã bảo người đưa bọn họ đến nghĩa trang, đám dân chạy nạn kia ta cũng đã cản hết ngoài thành. Bây giờ Bình Giang rất an toàn, cô nương xin nói cẩn thận!”

Bấy giờ sắc mặt của Lý Minh Chu rất khó nhìn, nếu không phải hắn tự nhận là rất biết kiềm chế, giờ phút này đã hận không thể trực tiếp ném người ra ngoài.

Khương Mạc không nhượng bộ chút nào, nàng đứng dậy: “Lý đại nhân, chờ bệnh dịch phát bệnh mới áp dụng biện pháp thì đã muộn rồi! Bệnh dịch có bao nhiêu loại, cách lây bệnh của mỗi loại đều khác nhau, có thể lây bệnh qua tiếp xúc cơ thể, hoặc cũng có thể trực tiếp lây truyền qua không khí. Nói một câu quá lời là, không chừng bây giờ trong không khí của cả cái Bình Giang này đều có độc, cũng chính là mỗi một giây chúng ta hít thở, là bệnh dịch đã tiến vào cơ thể chúng ta rồi!”

Những lời cuối cùng có thể nói là đáng sợ, chân Lý Minh Chu mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống mặt đất. Lúc này hắn mới phát hiện, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Khương Mạc và người phía sau nàng đều không lấy khăn che mặt xuống. Mồ hôi lạnh của Lý Minh Chu lập tức xông ra, hắn luống cuống tay chân vội vàng dùng tay áo che miệng mũi mình lại, phô trương thanh thế quát: “Cô, cô đừng có mà tản lời đồn đãi, nếu không, bản quan lập tức bắt cô vào ngục!”

“Lý đại nhân!” Giọng của Khương Mạc còn to hơn cả hắn.

“Ngài muốn chết, chúng ta lại không muốn chết. Có lẽ ngài không biết người bị chết bởi bệnh dịch thảm bao nhiêu, nghe nói rằng người đã chết đều bị đốt sạch, ngay cả cái toàn thây cũng không có!”

“Ngươi, ngươi…!”

Mắt Lý Minh Chu trừng to giận dữ, một tay hắn che lại miệng mũi, một bàn tay chỉ vào Khương Mạc muốn nói, nhưng ngay cả một câu hắn cũng không nói nên lời, lúc này trong lòng hắn cũng không chắc chắn.

“Đại nhân, Lỗ tướng quân tới!”

Đúng lúc này, có nha dịch nhanh chân tới thông báo, nhưng hắn vừa mới dứt lời, một người đã ngẩng đầu bước tới, dáng người hắn cường tráng, mặc khôi giáp, ngũ quan tục tằng.

“Lý đại nhân!” Người đến chính là tướng thủ thành Bình Giang, Lỗ Mông, quan hàng tam phẩm.

Lý Minh Chu là Tri phủ Bình Giang, quan hàng tứ phẩm.

Tính lên thì Lý Minh Chu còn thấp hơn Lỗ Mông một bậc, chỉ là bọn họ một người là quan văn, một người võ tướng, trước giờ nước giếng không phạm nước sông. Hôm nay Lỗ Mông tới đây, Lý Minh Chu rất là giật mình, hắn cũng mặc kệ đám Khương Mạc, đứng dậy nói: “Lỗ tướng quân hôm nay đại giá quang lâm không biết là vì chuyện gì?”

Lỗ Mông nói năng thường trực tiếp thẳng thắn, không toan tính mưu mô nhiều như quan văn, lập tức bước tới ghế bên quyết đoán ngồi xuống, nói: “Ta nghe nói Bình Giang xuất hiện bệnh dịch, đặc biệt tới hỏi Lý đại nhân có tính toán gì không?”

Mặt Lý Minh Chu cứng đờ.

Hắn rõ ràng đã nói chuyện bệnh dịch không được truyền ra ngoài, sao bây giờ ai cũng biết hết, còn tìm tới hắn một đống.

“Hạ quan đã sai người đưa bá tánh bị lây bệnh dịch đến nghĩa trang, phái người đóng giữ rồi.”

Lỗ Mông nhướng mày, lại hỏi: “Còn gì nữa?”

“Còn có cái gì à?” Lý Minh Chu bị hỏi mà sững sờ.

Lỗ Mông lại tức giận, lông mày hắn dựng lên, rầm một tiếng đập bàn vang rung trời, khiến Lý Minh Chu sợ tới mức run run: “Lý Minh Chu ơi Lý Minh Chu, ta thấy đầu của ngươi chắc là bị phân nhét vào rồi, bên ngoài tình hình thế nào, ngươi mở mắt ra mà xem xem. Ngươi chỉ bắt mấy tên bị nhiễm bệnh dịch nhét vào trong nghĩa trang rồi là không quản nữa sao? Ngươi nói xem, có phải là ngươi chán sống rồi không?”

Khí thế của võ quan không bình thường, Lý Minh Chu bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch. Hắn hốt hoảng hồi lâu, mới ấp úng hỏi: “Vậy Lỗ tướng quân nói xem, phải làm sao bây giờ?”

“Ta đã đóng cửa thành, cũng đã phái người trông coi. Từ hôm nay trở đi, bất cứ kẻ nào cũng không được tùy ý ra vào. Chuyện còn lại thì để Lý đại nhân làm chủ vậy.”

Khương Mạc kinh ngạc nhìn về phía Lỗ Mông, ngay sau đó im lặng, trong lòng có một suy đoán.

Nhắc đến Lý Minh Chu, việc đến nước này hắn còn có thể nói gì thêm được nữa, hồi lâu sau, hắn mới suy sút tựa người vào ghế, lẩm bẩm tự nói: “Các ngươi thế là hại chết ta!”

Khương Mạc mỉm cười, bây giờ đã phong thành, trái tim lơ lửng của nàng cuối cùng cũng thoáng thả lỏng. Nàng nói: “Lý đại nhân, qua cửa ải này trước rồi tính sau.”

Lý Minh Chu gượng cười nói: “Làm sao mà qua đây?”

“Đương nhiên là để người chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp rồi, Lý đại nhân vẫn nên nhanh chóng đi mời đi đại phu đi. Đại phu có kinh nghiệm dày dặn sẽ hiểu rõ cách phòng chống bệnh dịch nhất. Và cả chuyện bệnh dịch nữa, đại nhân vẫn nên thông báo cho bá tánh trong thành một chút, phải ăn ngay nói thật, để mọi người chuẩn bị cho tốt công tác phòng chống dịch. Thời kỳ đặc thù, lòng người hoảng sợ sẽ rất dễ xảy ra bạo động, chuyện này đại nhân cũng phải chú ý.”

Lời Khương Mạc vừa dứt, đã nghe thấy Lỗ Mông đối diện nói: “Chuyện này cô nương giao cho ta đi, ta sẽ phái quân đóng giữ trong thành.”

Thái độ khi Lỗ Mông nói chuyện với Khương Mạc rõ ràng tốt hơn với Lý Minh Chu rất nhiều, còn có thêm vài phần cung kính.

Suy đoán trong lòng Khương Mạc được chứng thực với thái độ của Lỗ Mông.

“Vậy thì phiền tướng quân.”

“Cô nương khách sáo rồi!”

Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Lý Minh Chu một cái, nói: “Ta đi sắp xếp trước đây.”

“Làm phiền tướng quân rồi.”

Lỗ Mông đi rồi, trong phủ nha chỉ còn Khương Mạc và Lý Minh Chu.

“Lý đại nhân, trong nhà ta còn có việc. Chuyện bệnh dịch xin đại nhân hãy quan tâm.”

Lý Minh Chu vô lực xua tay.

Khương Mạc đứng dậy, đội mũ rộng vành lên lần nữa rồi rời đi.

Mắt thấy Khương Mạc sắp bước ra bậc cửa, Lý Minh Chu không biết đã nghĩ tới điều gì, duỗi cổ kêu lên: “Cô nương!”

Chân Khương Mạc tạm dừng, quay đầu lại, mắt lộ vẻ ngờ vực.

“Không, không có gì.”

Đôi mắt Lý Minh Chu đảo qua Chiến Võ đằng đằng sát khí một bên, rụt cổ lại, chẳng nói thêm gì cả.

Hồi lâu sau khi Khương Mạc rời đi, Lý Minh Chu vẫn luôn sững sờ ngồi trên ghế, nhúc nhích cũng không thèm nhúc nhích một chút. Đột nhiên, hắn giật mình một cái, ngồi ngay ngắn lại. Hắn cuối cùng cũng nhớ tới người hộ vệ quen mắt bên người Khương Mạc kia là ai. Đó chính là hộ vệ nhiều năm trước đi theo bên người Hi Phù Ẩn.

Lý Minh Chu nhớ rằng hắn tên là Chiến Võ, người là một kẻ hỗn hào không sợ ai, một lời không hợp thì sẽ động thủ. Năm đó ở kinh thành, Chiến Võ rất là có tiếng, lúc trước Hi Phù Ẩn còn chưa bước tới vị trí bây giờ, nhưng thân là hậu nhân của cửa nhà tướng nghèo túng, lại thi đậu Trạng Nguyên. Cộng thêm năm đó chuyện lão Hành Dương hầu năm đó chết rất kỳ lạ, cũng có người từng đồn rằng là ông ấy thông đồng với địch bán nước. Tóm lại, tình cảnh của Hi Phù Ẩn khi đó rất khó khăn, không ít người châm biếm hắn trong tối ngoài sáng. Nhưng phàm là có người làm nhục Hi Phù Ẩn, Chiến Võ đều sẽ bắt lại hung hăng đập cho một trận, bởi vì chuyện này, trong kinh có không ít người vô cùng hận Chiến Võ. Nhưng khi đó muội muội của Hi Phù Ẩn đã gả vào trong cung, rất được thánh sủng, cho nên những người đó cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Mãi đến sau này, Chiến Võ ngự tiền thất nghi, thiếu chút nữa bị Nguyên Đức đế chém đầu tại chỗ. Hi Phù Ẩn mới bảo vệ người, chẳng qua bọn họ cũng chẳng còn được gặp lại Chiến Võ ở chốn kinh thành nữa.

Thời gian trôi qua lâu rồi, ai cũng tưởng rằng hắn đã bị Hi gia bí mật xử tử, không ngờ hôm nay hắn thế mà lại xuất hiện ở đây.

Sau khi rõ ràng thân phận của Chiến Võ, Lý Minh Chu càng thêm ngờ vực thân phận của Khương Mạc. Người có thể khiến người như Chiến Võ cung kính hầu hạ như vậy, Khương Mạc này rốt cuộc là ai?

Không nhắc đến chuyện Lý Minh Chu đang suy đoán thân phận của Khương Mạc nữa, khi đám Khương Mạc vừa mới bước ra khỏi phủ nha, đang chuẩn bị lên xe thì nghe thấy Lỗ Mông gọi bọn họ một tiếng.

Khương Mạc sửng sốt một lát, mới mím môi bước sang chỗ Lỗ Mông.

“Lỗ tướng quân!” Khương Mạc hành lễ.

“Không dám nhận, không dám nhận, vẫn nên để thuộc hạ hành lễ với cô nương.” Lỗ Mông xoa trán cười xấu hổ, trên mặt hoàn toàn không có chút vẻ uy phong như khi ở trước mặt Lý Minh Chu.

“Thuộc hạ trước kia vốn là người hầu bên người Hầu gia, sau này được Hầu gia đề bạt lên chiến trường lập công, lại không nghĩ rằng, trời xui đất khiến làm thuộc hạ phải rời xa biên cảnh. Đáng giận là năm đó khi Hầu gia xảy ra chuyện, thuộc hạ lại không ở bên người ngài ấy, cô nương và lão phu nhân tới Bình Giang, thuộc hạ cũng không thể quang minh chính đại tiến đến hỏi thăm.”

Trên khuôn mặt Lỗ Mông hiện vẻ ân hận, xem ra cái chết của Hành Dương hầu khiến hắn cứ mãi canh cánh trong lòng, không thể tiêu tan.

Trong lúc nhất thời, Khương Mạc cũng không biết nên phản ứng lại ra sau, chỉ có thể nói: “Lỗ tướng quân quá lời rồi.”

“Đúng rồi, cô nương, sức khỏe lão phu nhân thế nào rồi? Chu ma ma qua lại vội vàng, thuộc hạ còn chưa kịp hỏi thêm hai câu thì người đã đi mất. Thuộc hạ cũng sợ chậm trễ chuyện của cô nương, bèn vội vàng tới đây. Thuộc hạ đã nhiều năm rồi chưa gặp lão phu nhân.”

Khương Mạc gật đầu: “Sức khỏe tổ mẫu rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Chờ chuyện ở đây xong rồi, thuộc hạ nhất định sẽ tới cửa bái kiến lão phu nhân.”

“Ta sẽ chuyển lời cho tổ mẫu thay tướng quân.”

“Vậy là được rồi, cô nương cứ làm việc trước đi, thuộc hạ bây giờ sẽ trở về sắp xếp.”

Nói xong, Lỗ Mông muốn cáo lui rời đi.

Khương Mạc gọi hắn lại: “Chờ một chút.”

“Cô nương có việc muốn căn dặn sao?”

Khương Mạc lắc đầu: “Căn dặn thì không dám nhận, chỉ là sau này tướng quân ra cửa cũng phải bảo vệ cho tốt, cẩn thận bị lây bệnh.”

Dứt lời, Khương Mạc tạm dừng một chút: “Trước kia ta từng xem qua mấy quyển tạp thư, bên trong nói hùng hoàng, ngải cứu, thù du và rượu mạnh đều có thể phòng chống bệnh dịch. Tướng quân có thể đưa tới chỗ đại phu hỏi một chút, nếu là có tác dụng, tướng quân có thể để tướng sĩ dưới tay và người trong nhà dùng nó. Còn nữa, sông Liêu đã chết không ít người rồi, chỉ sợ nguồn nước cũng sẽ mang theo vài phần vi khuẩn, cho nên cũng không thể uống nước lã được, đun sôi rồi hẵng dùng.”

Khương Mạc mỉm cười: “Đây đều là những thứ ta đọc được từ sách, cũng không biết là có tác dụng hay không, tướng quân cứ đi hỏi thăm đại phu một chút đi.”

Lỗ Mông gật đầu, tay ôm quyền khom lưng, nói cực kỳ chân thành: “Thuộc hạ đa tạ cô nương.”

“Tướng quân đa lễ, còn phải đa tạ sự tương trợ hôm nay của tướng quân.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi