CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG!

Sau khi Khương Mạc trở về, mới vừa ngồi xuống cất thư xong, đang cầm bút muốn trả lời Hi Phù Ẩn thì bên ngoài lại có tin tức truyền tới.

Người tới là Chiến Võ, Nguyệt Linh thông báo thay.

Sau khi nha môn Tri phủ bị vây quanh, bách tính kích động, đợi hồi lâu cũng không thấy Tri phủ Lý Minh Chu ra ngoài, họ giận đến mức suýt nữa đã xông vào. May là bây giờ trong nội thành, Lỗ Mông đã phái người đóng giữ, lúc này mới không để cho người ta xốc cả nha môn Tri phủ lên.

Sau đó, Lý Minh Chu vẫn phải tự mình ra ngoài giải thích cho mọi người, lý do hắn nói cũng gần giống với lời mà lúc trước Khương Mạc nói với hắn. Chỉ là người nhiều thì miệng nhiều, nhiều cặp mắt như vậy, nước miếng Lý Minh Chu nói đến khô cạn, hứa hẹn bao nhiêu điều, vừa dỗ vừa dọa mới miễn cưỡng khuyên bảo mấy người đó được.

Bá tánh vây quanh ở cửa nha môn bấy giờ mới bán tín bán nghi trở về nhà.

“Hắn nói như thế nào?” Khương Mạc tò mò hỏi.

“Hắn nói, nếu hắn mở cửa thành ra thì chính là hắn đưa bá tánh thành Bình Giang chịu chết. Hắn nói bên ngoài đều là dân chạy nạn, ai cũng không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người bị lây bệnh rồi, nếu tùy tiện ra ngoài chính là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.”

Nghĩ đến lời sau đó, ngay cả Nguyệt Linh trước giờ mặt không biểu cảm cũng trở nên hơi cứng đờ: “Hắn còn nói, tuy rằng phong thành là tội chết, nhưng vì thành Bình Giang, hắn cam nguyện tự gánh vác, sau này có vấn đề gì cũng sẽ tự gánh chịu một mình!”

Rõ ràng hôm nay khi Khương Mạc đến nha môn Tri phủ, bộ dáng Lý Minh Chu không bằng lòng, mặt mũi vừa sợ vừa giận kia còn đang chợt lóe trước mắt, nhưng sau lưng lại bày bộ mặt đạo đức tốt kia nói mấy lời đó.

Sau khi Nguyệt Linh nói xong, nghẹn hồi lâu trong miệng mới phun ra một câu: “Cái tên Lý Minh Chu này không biết xấu hổ!”

Khương Mạc lại không ngại: “Hắn cũng là người thông minh. Còn có tin tức gì khác nữa không?”

“Bên chỗ nghĩa trang cũng phái đại phu đi rồi.”

“Vậy là tốt rồi, ngươi nói cho Mẫn Kiên, nếu bên chỗ nghĩa trang có tin tức gì thì đều phải truyền lại đây trước, dù là tốt hay xấu ta cũng phải biết.”

“Vâng.”

Tháng ngày cứ thế trôi qua trong sự giày vò, không ngoài dự đoán, không lâu sau trong thành lại có người bị đưa vào nghĩa trang. Ngoại trừ nội thành, dân chạy nạn vốn tụ tập bên ngoài thành thấy không có hy vọng vào thành rồi, không ít người đã lục tục rời đi, người còn lại hoặc là già rồi đi không nổi nữa, hoặc là đã bị nhiễm bệnh.

Ngày đó sau khi biết được tin tức này, Khương Mạc lại đi tìm Lỗ Mông và Lý Minh Chu, thuyết phục bọn họ đưa người bị lây bệnh bên ngoài vào nghĩa trang. Đương nhiên, người cần thuyết phục chính là Lý Minh Chu, Lỗ Mông thì hoàn toàn đồng ý với nàng.

Lúc đầu Lý Minh Chu sống chết không đồng ý, người bị bệnh trong thành còn quản không nổi, sao hắn có thể bỏ người ngoài thành vào trong được. Nếu làm theo lời Khương Mạc, vậy thì lúc trước hắn mạo hiểm phong thành không sợ bị chém đầu có tác dụng gì?

Đương nhiên, hắn cũng từ chối Khương Mạc bằng lý lẽ đó.

Khương Mạc không còn cách nào, chỉ có thể phân tích cái lợi cái hại cho hắn, nói chuyện rõ ràng với hắn.

Nếu mặc kệ người bị bệnh ngoài thành thì tình huống cũng sẽ nguy hiểm như nhau thôi, đến lúc đó bệnh dịch trong thành được khống chế, nhưng ngoài thành bị lây lan không thể cứu chữa được, đám người kia vây quanh cả Bình Giang, hắn cũng không thể nào ra lệnh xử tử mọi người.

Đương nhiên rằng những lý do này không đủ để kích động Lý Minh Chu, điều thật sự khiến hắn động lòng là câu Khương Mạc nói rằng những người này có thể sử dụng để thử thuốc.

Cuối cùng Lý Minh Chu cũng đồng ý.

Người là Lỗ Mông phái người tiếp, trước khi Lỗ Mông đi, Khương Mạc còn đặc biệt kéo hắn sang một bên để nhắc nhở, đến lúc đó nhất định phải nói chuyện rõ ràng với những người đó, sau khi về thành sẽ lấy bọn họ để thử thuốc, nếu bằng lòng thì vào thành, không muốn thì thôi, nhất định không được ép bọn họ.

Ngoại trừ chuyện ôn dịch ra, mấy trận bạo động mà Khương Mạc lo lắng cũng xảy ra vài lần. Chủ yếu chính là trong thành có mấy tên du côn lưu manh muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Nội thành Bình Giang phồn hoa, cửa hàng lớn bé không mấy ngàn thì cũng mấy trăm, đám du côn lưu manh kia đi cướp cửa hàng trang sức và tiệm cơm, vào cửa là cướp đồ, còn đánh tiểu nhị trong quán không nhẹ, may là người của Lỗ Mông vẫn luôn đi tuần phố, gặp phải chúng thì lập tức bắt người đi ngay.

Vì giết gà dọa khỉ, thậm chí Lỗ Mông còn đánh mấy người này mấy chục trượng ngay trước mặt bá tánh. Sau khi đánh xong thì ném mấy kẻ đã nửa sống nửa chết này vào nhà lao, mặc bọn chúng tự sinh tự diệt. Sau đó còn buông lời tàn nhẫn, nói rằng nếu ai gây hấn gây chuyện nữa thì bắt toàn bộ đến nghĩa trang thử thuốc, làm bạn với người bị bệnh.

Lời này vừa ra đã dọa người ta không nhẹ, dù ai có dự định cướp đồ cũng chỉ có thể héo úa trong lòng.

Lúc này, tuy rằng không khí trong thành bắt đầu trở nên áp lực, nhưng cũng đúng là không còn ai dám gây chuyện nữa.

Vài ngày sau, bên chỗ nghĩa trang lại truyền đến tin tức, là về tình trạng phát bệnh của ôn dịch, gồm có sốt, đổ mồ hôi, ho khan, hít thở khó khăn, toàn thân rét run, khớp xương đau đớn và còn có dấu hiệu xuất huyết.

Khương Mạc ôm đầu nghĩ, phát hiện dấu hiệu bệnh này giống với ‘Cái Chết Đen’, lại cũng giống với bệnh sốt rét, còn giống với cả cảm cúm, nhưng không rõ rốt cuộc nó là thứ gì.

Dù sao nàng cũng không phải bác sĩ, cũng thật sự không thể nghiên cứu được gì.

Nàng đưa phương thuốc trong tay cho Nguyệt Linh: “Ngươi đưa thứ này cho Triệu đại phu đi.”

“Vâng.”

Nhắc đến Triệu đại phu, vị này đúng là thật sự có bản lĩnh, lúc trước Khương Mạc nói muốn có công tác phòng bệnh với ông, ngày hôm sau ông ấy đã lấy nó ra. Khương Mạc vừa nhìn, từng điều từng khoản bên trên viết rất chi tiết, rất tốt, không thua kém gì công tác phòng dịch thời đại khoa học của nàng. Phương pháp tốt như vậy đương nhiên không thể hưởng một mình rồi.

Sau khi trưng cầu sự đồng ý của đại phu, Khương Mạc giao phương pháp cho Lý Minh Chu, để hắn mở rộng thứ này. Trong thời gian ngắn, thứ này không thể nhìn thấy tác dụng, cũng không phải là ai ai cũng sẽ ngoan ngoãn tuân thủ như những điều viết bên trên. Nhưng Triệu đại phu vốn là đại phu nổi danh trong thành Bình Giang, cho nên cho dù không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng với Triệu đại phu, vẫn có người nửa tin nửa ngờ làm theo.

Dần dần, sự khác biệt giữa dùng và không dùng cũng xuất hiện.

Ví dụ như rõ ràng là hàng xóm liền nhau, nhà người này bị lây bệnh, cả nhà người khác lại bình thường không bị sao cả. 

Cứ như thế, công tác phòng dịch hoàn toàn được phát huy tác dụng. Tờ đầu tiên quan phủ dán trên bảng bố cáo đã sớm bị người ta xé xuống, sau này cũng là quan phủ dán lên, lại bị xé mất, nói chung là không bao giờ dán được nửa ngày. Mãi đến khi Lỗ Mông đặc biệt phái người tới canh giữ ở đó, nơi đó mới tốt hơn một chút.

Trong đó có người nhanh nhạy, lúc này bắt đầu làm buôn bán, cái công việc này chính là chép công tác phòng dịch ra, in ấn ra bán cho mọi người. Cũng không ngờ công việc này cũng sinh nhiều lời, kéo theo đó là Triệu đại phu cũng nhờ đó nổi danh, có tiếng là thần y.

“Cô nương, Triệu đại phu cầu kiến!”

Khương Mạc đang viết thư cho Hi Phù Ẩn, khi chữ cuối cùng viết xong, Nguyệt Linh tiến vào thông báo.

“Mời đại phu vào đi!”

Khương Mạc vừa cất thư vào vừa nói, thứ nhét vào trong còn có cả công tác phòng dịch mà nàng sao chép của Triệu đại phu.

Triệu đại phu chắp tay: “Cô nương!”

“Triệu đại phu không cần đa lễ, mời ngồi, Nguyệt Đang dâng trà cho đại phu!”

Khương Mạc nói, sau đó nàng lại đưa bức thư trong tay đưa cho Nguyệt Linh: “Ngươi đưa cái này cho Mẫn Kiên đưa đi.”. 

“Vâng.”

“Triệu đại phu tìm ta có chuyện gì không?”

Triệu đại phu nói: “Lão phu muốn tới đây từ biệt với cô nương.”

Khương Mạc sửng sốt: “Triệu đại phu muốn đi? Xảy ra chuyện gì sao?”

Triệu đại phu lắc đầu nói: “Không phải, là lão phu muốn vào nghĩa trang!”

“Nghĩa trang?”

“Phải, sau khi lão phu thấy được tình trạng bệnh cô nương đưa tới thì dốc lòng nghiên cứu một phen, nhưng vẫn luôn không thể tìm được cách chữa, nên muốn đến nghĩa trang xem sao. Xem bệnh cần chú ý vọng, văn, vấn, thiết, chỉ là lý luận suông thì không được.”

Khương Mạc mím môi nói: “Triệu đại phu, ông tuổi tác đã cao, bên nghĩa trang tất cả đều là người bị bệnh, lần này ông đi…”

Triệu đại phu lại cười không chút để ý: “Lão phu sống lâu như vậy, chuyện sống chết đã sớm nhìn quen, làm nghề y nhiều năm rồi, nhờ sự tương trợ của cô nương mà có tên tuổi thần y. Bây giờ cái danh thần y này của ta có tiếng mà không có miếng, nếu bá tánh thành Bình Giang này đã kêu ta một tiếng thần y, ta cũng không thể làm thất vọng cái danh này được. Vì bá tánh trong thành, ta nên cố gắng hết sức mình, hành trình đến nghĩa trang là điều mà lão phu phải làm. Chỉ là việc trước đó đồng ý với cô nương, sợ là sẽ phải nuốt lời.”

Khương Mạc lẳng lặng nghe lời Triệu đại phu nói xong, nhịn không được niềm kính nể. Ông cụ này, thân hình gầy ốm, tuổi tác lại cao, bệnh dịch mà người khác né còn né không được, ông lại không sợ, ngược khó mà lên, muốn chữa khỏi những người đang bị ốm đau tra tấn kia. Với người như vậy, Khương Mạc không thể cản lại.

“Được, nếu Triệu đại phu muốn thì cứ đi! Sau khi ông đi, nếu có gì cần ta hỗ trợ, cứ việc mở lời.”

“Đa tạ cô nương!”

Triệu đại phu đi rồi, Khương Mạc lại ngơ ngác ngồi trong thư phòng hồi lâu, vẫn luôn không nhúc nhích.

Theo thời tiết càng ngày càng lạnh, lá cây bắt đầu rụng xuống.

Chuyện ôn dịch càng ngày càng nghiêm trọng, người bị bệnh chết càng ngày càng nhiều. Cho dù Triệu đại phu toàn lực cứu trợ, người chết vẫn càng ngày càng nhiều.

Vì không để tình huống càng chuyển biến xấu hơn, đối với những người bệnh chết kia, chỉ có thể hỏa thiêu bọn họ như lời lúc trước Khương Mạc nói chứ không còn cách nào nữa.

Lửa lớn hừng hực đốt cháy ép không khí cả tòa thành đến mức khiến con người không thể thở nổi, lúc hít thở như hít cả tro bụi vào miệng.

Trừ chuyện này ra, bởi vì đã phong thành, bệnh dịch bên ngoài vào không được, bệnh dịch bên trong cũng ra không xong, cộng với lòng người đang hoảng sợ, bá tánh bất an, cho nên giá hàng trong thành nhanh chóng bay lên, đồ càng ngày càng đắt.

Nhưng dù là như thế, mấy thứ này vẫn bị nhanh chóng tiêu hao.

Mãi đến sau này, qua một tháng nghiên cứu, Triệu đại phu cuối cùng cũng phấn đấu tìm được phương thuốc có tác dụng, trải qua mấy đợt thử thuốc, cuối cùng cũng có người khỏe lên từng ngày từng ngày một.

Tin tức này truyền ra không được nửa ngày, đã xuất hiện đường rẽ.

Lý Minh Chu thế mà lại giam tin lại, nhưng chuyện về phương thuốc kia lại bị lộ ra ngoài. Hiện tại, chỉ cần là những thứ thuốc mà đơn thuốc kia cần đều bị nhanh chóng tranh mua không còn. Càng hoang đường hơn là, chỉ là một loại thuốc trong đó thôi cũng bị thét giá lên ngàn lượng bạc!

Chuyện này vẫn là Lỗ Mông tới đây nói cho nàng biết!

Xảy ra chuyện không thể đè lại được nữa, Lý Minh Chu và Lỗ Mông chỉ có thể tìm tới Khương Mạc, mời người đến phủ nha thương nghị.

“Lý Minh Chu ơi là Lý Minh Chu, ngươi đúng là giỏi mà! Tục nói miệng không lông làm việc không tốn sức*, là chỉ ngươi đó!”

*Người trẻ chưa chín chắn, đáng tin cậy trong giải quyết công việc.

Việc này nói ai là người giận nhất, thì chính là Lỗ Mông.

Bởi vì phương thuốc bị lộ ra, chuyện này ồn ào, dư luận thì xôn xao, người trong thành tranh nhau mua thuốc, loạn còn hơn đoạn thời gian phong thành nữa. Đã mấy ngày liền hắn không ngủ được một giấc nào ngon.

Lúc này, hắn chỉ vào mũi Lý Minh Chu mà mắng.

Lý Minh Chu tự biết đuối lý, tuy sắc mặt khó coi nhưng cũng không phản bác.

Chuyện bên nghĩa trang vẫn luôn là một tay hắn xử lý, lúc này xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, cũng đúng là nên để hắn phụ trách.

“Lỗ tướng quân, hạ quan cũng không phải cố ý, chuyện này ai cũng không ngờ!”

“Biết là ai tiết lộ ra ngoài không?” Khương Mạc hỏi.

“Là một học đồ, hắn trộm phương thuốc ra vốn chính là vì cầu lợi, chỉ là người này quá tham lam, giao dịch cùng mấy người liền, trong quá trình này thì xảy ra chuyện nên mới có thể ồn ào như hôm nay.”

Tạm dừng một chút, Lý Minh Chu nhìn sắc mặt Khương Mạc, lại cẩn thận nói: “Cô nương, bên chỗ nghĩa trang đã không còn thuốc rồi, còn nhiều người như vậy chờ cứu mạng, cô xem chuyện này…”

Lỗ Mông nghiến răng: “Ngươi thì chờ xảy ra chuyện rồi mới tìm người tới chùi đít, đến lúc này rồi, ngươi nói xem đi đâu kiếm thuốc cho ngươi?”

Lý Minh Chu không nói gì.

Khương Mạc còn tính là bình tĩnh, nàng thở một hơi dài, nói: “Chuyện còn chưa nghiêm trọng đến mức độ như các ngươi nghĩ!”

Lỗ Mông và Lý Minh Chu cùng nhau nhìn về phía nàng.

“Ta đã điều tra rồi, dù là gạo thóc hay thuốc, trong thành đều phải trữ hàng số lượng lớn. Tin tức truyền loạn bên ngoài là do đám thương hộ kia cố ý truyền ra ngoài, là vì dễ nâng giá hàng lên, kiếm chác chút lợi nhuận kếch xù, nhân cơ hội kiếm tiền. Hơn nữa, chỉ sợ các ngươi không biết là, đám thương hộ này còn lặng lẽ phái vài đợt người ra ngoài mua sắm lương thực, dược liệu. Mua giá thấp bán giá cao.”

“Lời, lời nói của cô nương là thật sao?” Lý Minh Chu khó khăn nói.

“Ta đã phái người thăm dò ngọn ngành rồi, kho hàng của đám thương hộ đó chất đầy lắm. Tuy rằng trong thành đều đang ồn ào chuyện mua thuốc, nhưng người thật sự có thể mua thuốc lại ít càng thêm ít!”

“Cô nương phát hiện thế nào vậy?” Lỗ Mông hỏi.

“Ta vốn muốn thử xem có thể thu lại thuốc từ trong tay bá tánh hay không, bèn phái người đi hỏi, nhưng đi hỏi liên tiếp mấy ngày cũng không thu được gì cả. Ai cũng nói là không mua thuốc được, nên ta cảm thấy có chút không thích hợp, bảo người đi tra xét, lúc này mới phát hiện mờ ám trong đó.”

Ai cũng không ngờ rằng còn có chuyện như vậy, trong lúc nhất thời, Lý Minh Chu và Lỗ Mông đều cả kinh, hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn.

“Hỗn hào, hỗn hào, cái đám hỗn hào này, đám già mất nết!”

Lý Minh Chu đập bàn rung rầm rầm, giận dữ trong lòng không thể phát tiết. Cái đám hỗn hào này, hại hắn mấy ngày liên tục bị Lỗ Mông chỉ mũi mắng!

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi