CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG!

Tôn Phú Nhân bước nhanh, còn chưa đến gần, giọng nói mạnh mẽ mười phần đã truyền tới: “Khách ít đến, Đào Tam gia đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa được, thứ lỗi thứ lỗi!”

Ông ta vừa nói, vừa chắp tay đi tới, mặt đầy nụ cười chân thành.

Chẳng qua khi nói chuyện, ánh mắt của ông ta vẫn dời lên người Khương Mạc, trong mắt toàn vẻ dò xét.

Khương Mạc hếch cằm lên, sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía Tôn Phú Nhân, thong thả ung dung nói: “Ngươi chính là Tôn Phú Nhân?”

Tôn Phú Nhân sửng sốt, gật đầu nói: “Đúng vậy, không biết phu nhân là…”

“Bắt lại!”

Khương Mạc hếch cằm, nói xong là quay đầu rời đi ngay, ngay cả cửa Tôn gia cũng không bước qua.

Tôn Phú Nhân vừa nghe lời này, còn tưởng rằng Khương Mạc đang nói đùa, còn muốn trêu ghẹo vài câu, nào ngờ một giây sau đã bị hộ vệ hai tay bắt chéo ra sau lưng, bắt đầu trói tay lại: “Các ngươi làm gì vậy? Thả ta ra, thả ta ra, Đào Tam, Đào Tam…”

Ngay cả con mắt Đào Tam cũng không thèm cho ông ta, lập tức đi theo sau Khương Mạc.

Tôn Phú Nhân thấy tình huống không đúng, lập tức quay đầu lại rống giận với hạ nhân trong phủ mình: “Các ngươi đều là người chết hay sao, nhìn lão gia nhà ngươi bị trói! Còn không mau tới cứu ta… Ai da, nhẹ chút nhẹ chút, đau chết ta!”

Tôn Phú Nhân không ngoan ngoãn, ám vệ dưới tay dùng sức, đau đến mức ông ta kêu đau mãi.

Hạ nhân Tôn phủ thấy đã xảy ra chuyện, vừa định tiến đến giải cứu Tôn Phú Nhân, lại không ngờ rằng Mẫn Kiên và Chiến Võ đi sau cùng cùng nhau quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Chỉ là một cái liếc mắt thôi, hai người kia thậm chí còn không dừng lại, ngay cả đao trong tay còn không ra khỏi vỏ, nhưng người ở đây đều bị hai cặp mắt hờ hững lạnh lùng kia nhìn tới mức nổi da gà trong lòng, cổ lạnh lẽo, không rét mà run.

Không có ai dám nhúc nhích, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn lão gia nhà mình bị người ta trắng trợn bắt đi ngay trước cửa nhà.

Cửa Tôn phủ lại trở về bình tĩnh một lần nữa, đội ngựa xe kia đã đi xa rồi thì hạ nhân Tôn phủ mới hoàn hồn lại, hai mặt nhìn nhau, hồi lâu sau mới có người hấp ta hấp tấp vọt vào trong phủ.

Không bàn đến cảnh binh hoang mã loạn sau khi xong việc bên Tôn phủ, Khương Mạc dùng phương pháp giống vậy để bái phỏng riêng Kiều gia và Chu gia.

Cuối cùng, nàng mang theo ba người đương gia này cùng đến Bạch gia.

Tuy nói Bạch gia và ba nhà khác được gọi là tứ đại thương hộ, như thể tay chân, nhưng lại mơ hồ lấy Bạch gia làm chủ. Có thể nói rằng, ở đại đa số thời điểm thì Bạch gia chiếm vị trí chủ chốt.

Lúc Khương Mạc đến Bạch gia, Bạch gia vẫn chưa có được tin tức Khương Mạc bắt ba người khác. Không phải là ba nhà khác quá chậm, mà là động tác của Khương Mạc quá nhanh. Nàng vừa đến nơi thì không thèm nói năng gì cả, trực tiếp bắt người đi ngay, cho nên tới tận bây giờ, Bạch gia vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện.

Giống với ba nhà kia, vừa nghe nói là Đào Tam của tiền trang Hằng Thông tới đây, đương gia của Bạch gia, Bạch Viễn Sơn tự mình ra ngoài nghênh đón.

“Đào Tam gia, quang lâm hàn xá vẻ vang cho kẻ hèn này, thật vẻ vang cho kẻ hèn này!”

Dáng người Bạch Viễn Sơn trung bình, tướng mạo bình thường không xuất sắc, nhưng khóe miệng hơi cong lên, cho dù là không cười, trên mặt cũng mang theo ba phần ý cười. Cộng thêm bộ trường sam trông không giống như một thương nhân, ngược lại rất giống tiên sinh dạy học.

Bạch Viễn Sơn vừa trò chuyện với Đào Tam, vừa đánh giá Khương Mạc bị mọi người vây quanh đang đứng bên cạnh không dấu vết.

Đào Tam cười hừ một tiếng, đứng phía sau Khương Mạc, vẫn không để ý tới hắn.

“Bạch Viễn Sơn!”

Khương Mạc nhỏ giọng kêu tên Bạch Viễn Sơn một tiếng, sau đó ánh mắt sắc bén nói: “Bắt lấy!”

Xoẹt một tiếng, hộ vệ rút đao đặt lên trên cổ Bạch Viễn Sơn.

Nụ cười trên mặt Bạch Viễn Sơn hoàn toàn cứng lại, ông ta rũ mắt liếc đao trên cổ một cái, lại nhìn thoáng qua Đào Tam, cuối cùng nhắm ánh mắt ngay chỗ Khương Mạc, nói: “Phu nhân có ý gì đây?”

Khương Mạc lười vô nghĩa với ông ta, cho Bạch Viễn Sơn đãi ngộ giống với ba người lúc trước: “Bắt lại!”

Chỉ là lúc này, nàng không đi đâu nữa cả.

Khương Mạc sai người cùng mang ba người khác xuống xe, áp cả vào Bạch gia, bao gồm cả Bạch Viễn Sơn.

Bạch Viễn Sơn nằm trong tay Khương Mạc, người Bạch gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Mạc dẫn theo hộ vệ nghênh ngang bước vào.

Đoàn người bọn họ vào chính đường, Khương Mạc ngồi ở chủ vị, Nguyệt Linh, Nguyệt Đang và Mẫn Kiên, Chiến Võ thì chia trái phải.

Hộ vệ áp bốn người Bạch Viễn Sơn vào, mà những người khác ở Bạch gia thì toàn bộ bị cản ở ngoài, không thể tới gần.

Tôn Phú Nhân bị bắt đầu tiên, sau đó là Chu Hưng Đạo của Chu gia, Kiều Thu Hải của Kiều gia và Bạch Viễn Sơn. Bốn người quỳ trên mặt đất, trên cổ kề đao, hai mặt nhìn nhau, mặt toàn là vẻ kinh ngạc và mờ mịt. Thật sự là vừa ngờ vực vừa phẫn nộ.

Khương Mạc sửa sang quần áo lại một chút, nhìn người quỳ trên mặt đất, nói: “Tự giới thiệu trước một chút, nhà chồng ta họ Lâm, là chủ nhân của tiền trang Hằng Thông, hôm nay tới tìm các vị lão gia tính sổ!”

Bạch Viễn Sơn nghe vậy thì nở một nụ cười gượng, nói: “Phu nhân muốn tính sổ, chỉ là không biết người của Bạch mỗ đắc tội phu nhân ở đâu, Bạch mỗ ta nhận lỗi ở đây cho phu nhân, xin phu nhân thứ lỗi. Chỉ là đao kiếm không có mắt, xin phu nhân thu hồi lại, dù sao thì làm người bị thương cũng không tốt.”

Khương Mạc nhìn về phía ông ta, khuôn mặt trước giờ dịu dàng trở nên sắc bén, nàng nói: “Nhận lỗi? Sợ là các ngươi không nhận không nổi đâu!”

Bạch Viễn Sơn sửng sốt, một lát sau thì nói: “Sao phu nhân lại có lời này?”

Khương Mạc rũ mắt nhìn thẳng ông ta, nói dịu đi: “Bốn vị làm những việc gì, trong lòng hẳn là rất rõ ràng, chẳng lẽ còn muốn ta phải nhiều lời?”

Lời này vừa ra, trong chớp nhoáng Bạch Viễn Sơn đã nhớ tới điều gì, ánh mắt ông ta chợt lóe, không ra tiếng.

Người ở đây đều là cáo già, lời Khương Mạc đã tới nước này, bọn họ còn không biết là vì sao à.

“Nhớ ra rồi à? Cần ta giúp các vị nhớ lại chút không?”

Tôn Phú Nhân cười nịnh nọt: “Phu nhân nghe được tin vịt nào mới hiểu lầm chúng ta phải không? Phu nhân ngàn vạn đừng tin, đó đều là người có lòng hãm hại…”

Khương Mạc nghe Tôn Phú Nhân ngụy biện, thưởng thức túi thơm đeo bên hông, bên trong chính là thảo dược mà Triệu đại phu phối cho nàng, có thể phòng chống ôn dịch, hiệu quả rất tốt.

Khương Mạc lại nghĩ đến bức thư nàng gửi đi, bên trong có túi thơm này, cũng không biết Hi Phù Ẩn có nhận được hay không.

Tôn Phú Nhân liên tiếp bày tỏ sự trong sạch, nhưng Khương Mạc trực tiếp xem như gió thoảng bên tai, một chữ cũng không vào.

“Phu nhân, thiên địa chứng giám, lời bên ngoài đồn đều là giả dối hư ảo, không thể xem là thật!”

Tôn Phú Nhân càng nói càng kích động, nếu không phải trên cổ còn kề một thanh đao, sợ là sẽ đứng lên từ dưới đất.

Khương Mạc quay đầu tỉnh người lại, nén cảm giác muốn ngáp, nhìn về ba người khác nói: “Các ngươi thì sao? Có lời gì muốn nói hay không?”

Nội đường chính một khung cảnh an tĩnh, Bạch Viễn Sơn trầm ngâm một lát thì mở miệng: “Phu nhân, lời đồn trên phố không thể tin. Ôn dịch trong thành Bình Giang đã tàn sát bừa bãi, sau khi Lý đại nhân liên hợp với Lỗ tướng quân phong thành, giá hàng tăng cao chính là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra. Huống chi là chuyện bá tánh khủng hoảng, tranh mua đồ dùng cũng là bình thường. Tuy chúng ta là thương nhân, nhưng cũng không phải là hạng gian thương thừa cơ quốc nạn phát tài, tiền nào nên kiếm, tiền nào không nên kiếm, trong lòng chúng ta như gương sáng.”

Nói đến đây, ông ta tạm dừng một chút, nhìn sắc mặt Khương Mạc một cái, lại tiếp tục nói: “Bạch mỗ ta và tiền trang Hằng Thông có quen biết, cũng tin được danh dự của tiền trang. Nếu tiền trang Hằng Thông thật sự chịu ảnh hưởng bởi chuyện này, những chuyện mà phu nhân dùng Bạch mỗ được xin cứ việc mở miệng, Bạch mỗ ta nể tình cảm ngày xưa, sẽ trợ giúp phu nhân bằng mọi sức.”

“Đúng vậy phu nhân, có gì khó xử cứ việc mở miệng, Chu mỗ nhất định không chối từ đạo nghĩa.”

“Phu nhân, người yên tâm, Kiều mỗ chắc chắn cũng sẽ tương trợ.”

“Đúng đúng đúng, phu nhân, còn có ta nữa, Tôn gia cũng nhất định không đứng nhìn bàng quan.”

Bạch Viễn Sơn nói nghe rất chính đáng, ba người khác không cam lòng yếu thế, liên tiếp mở miệng, giống như là bầu trời trên đầu Khương Mạc có sập xuống thì bọn họ cũng sẽ kiệt lực tương trợ, giúp nàng chống lên vậy. Đối với chuyện này, Khương Mạc chỉ muốn nói một câu, thật là không biết xấu hổ.

Khương Mạc thật sự thiếu chút nữa bị sự vô liêm sỉ của đám người này làm cho tức giận đến bật cười. Cuối cùng nàng cũng biết được, vì sao hôm qua Lý Minh Chu và Lỗ Mông lại bị chọc giận đến mức đó.

Không kể gì Khương Mạc, chuyện này là Mẫn Kiên điều tra, mấy cái lằng ngoằng trong đó hắn là rõ ràng nhất, bây giờ nhìn bộ dáng bốn người mặt mũi chính nghĩa thế này, đôi mắt hắn thiếu chút nữa trừng ra khỏi tròng, quả thật không thể tin tưởng.

Khương Mạc hết chỗ nói, trước kia nàng từng nghe một câu, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch, lời này quả nhiên không sai.

Nàng quay đầu hô một tiếng: “Đào Tam!”

Đào Tam chắp tay hành lễ với Khương Mạc một cái, sau đó tiến lên một bước, rũ mắt tiến đến trước mặt Bạch Viễn Sơn, sau đó lướt qua từng khuôn mặt của ba người khác, cười như không cười, nói: “Bốn vị lão gia khảng khái thật, Đào Tam ở đây cảm tạ thay cho phu nhân nhà ta trước.”

Nói xong, hắn lại tự nhỏ giọng cười nói: “Ta cũng thấy lạ, nếu bốn vị lão gia nhân nghĩa với tiền trang Hằng Thông chúng ta như thế, vì sao lại muốn đưa chúng ta vào chỗ chết!”

Lời Đào Tam vừa nói ra, bốn người sợ hãi cả kinh. Tôn Phú Nhân phản ứng lại trước, liên tục xua tay lớn tiếng kêu lên: “Đào Tam, ngươi, lời ngươi nói là thế nào đây, chúng ta làm chuyện ấy khi nào chứ?”

Chu Hưng Đạo nuốt nước miếng, cười tiếp lời: “Đào Tam gia có phải đang hiểu lầm gì hay không? Chúng ta tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện hại tiền trang Hằng Thông các ngươi, trong đó có phải có hiểu lầm gì không?”

Kiều Thu Hải ở một bên cũng liên tục nói: “Đúng vậy, nhất định là hiểu lầm, hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Đào Tam cười lạnh: “Chẳng lẽ các ngươi muốn dỗ ta như trẻ con sao? Nhắc tới mới nhớ, tiền trang Hằng Thông đối xử với bốn vị cũng không tệ! Bốn vị mượn tiền ở tiền trang Hằng Thông, Đào Tam ta trước giờ đều cho mượn bằng lãi thấp nhất. Tiền mượn của bốn vị, Đào Tam cũng chưa từng giục hỏi, bốn vị muốn mượn bao nhiêu thì mượn bấy nhiêu, muốn mượn bao lâu thì mượn bấy lâu. Chỉ cần là bốn vị tìm tới cửa, cho dù không có, tiền trang cũng kiếm đủ cho vài vị các ngài. Lời này Đào Tam nói không giả đúng không?”

Bốn người nghẹn lời, không nói chuyện.

Lời Đào Tam nói đúng là không giả, trước giờ khi làm buôn bán, ích lợi xếp hàng đầu. Tài lực tiền trang Hằng Thông hùng hậu, Đào Tam làm người khéo đưa đẩy, bọn họ cố ý làm quen, Đào Tam cũng biết ý, cho nên lúc trước từng có vài lần qua lại mượn tiền. Tình huống lúc ấy cũng đúng là giống như lời Đào Tam, chuyện này không thể cãi lại.

“Đã như thế, bốn vị cần gì phải đẩy tiền trang chúng ta vào hố lửa?”

Lúc này, cuối cùng Bạch Viễn Sơn cũng nhận ra được điều không đúng: “Lời của Đào Tam gia rốt cuộc có ý gì?”

“Chẳng lẽ bốn vị đang cho rằng chúng ta kề đao lên trên cổ bốn vị đây là đang chơi trò gia đình với bốn vị sao?”

Đào Tam ngồi xổm ở trước mặt Bạch Viễn Sơn nói: “Bạch lão gia còn giả ngơ làm gì nữa, bốn người các ngươi trữ hàng phát tài, nâng giá hàng lên, kiếm tiền đầy chén đầy bồn. Quan phủ không có cách gì với các ngươi, nhưng nghiệt các ngươi tạo ra lại muốn chúng ta gánh, chuyện này có công bằng hay không?”

Sau lưng bốn người chợt rét run, sắc mặt cứng đờ nhìn Đào Tam nói: “Xin Đào Tam gia chỉ rõ.”

“Chỉ rõ? Hừ, hôm qua quan phủ hạ lệnh cho tiền trang chúng ta, bảo tiền trang chúng ta thả bạc ra không giới hạn. Biết nó có ý gì không? Chính là lấy toàn bộ bạc trong tiền trang chúng ta ra ngoài, cho bá tánh trong thành mượn không lời. Trong lúc đó không được đòi lại, mãi đến khi chuyện ôn dịch xong xuôi, thành Bình Giang mở lại thì mới trả. Bạch lão gia là người thông minh, biết chuyện này có ý nghĩa gì chứ nhỉ?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi