CHẠY TRỐN KHẮP ĐỊA CẦU

Mạnh Kiều cảm thấy không thể thực hiện việc tự hại bản thân, nhưng dẫu sao cô cũng không có cách nào ép cậu.

Hai người nhanh chóng chui vào trong tòa nhà, theo cầu thang bắt đầu điên cuồng chạy xuống. Mạnh Kiều căn bản không kịp nhìn cầu thang mà dựa vào cảm giác cất bước đi thẳng xuống.

Mấy người đàn ông cách bọn họ bốn tầng đuổi sát theo sau không bỏ. Hai người gần như dùng hết toàn bộ sức lực mới chạy ra được khỏi chung cư. Ở đây không có bất kỳ phương tiện giao thông gì, hai người chỉ có thể chui vào khu dân cư bên cạnh, thuận tay tìm được hai chiếc xe đạp vội vàng đạp đi.

Gió thổi vù vù.

Người phía sau hành động nhanh chóng, đầu lưỡi rất lớn giống như dây leo quăng trong con đường nhỏ hẹp ở khu dân cư.

Từ trong không khí, Mạnh Kiều ngửi được mùi tỏi nồng nặc.

Đầu lưỡi này vươn ra còn muốn đưa về à?

Còn phải dùng để ăn cơm á?

Thật sự quá ghê tởm!

Xe đạp của hai người không so được với xe máy của bốn người phía sau. Mạnh Kiều chỉ có thể như hamster nhỏ chui về chỗ càng ngày càng hẹp. Hạ Tinh Thần bảo vệ phía sau lưng cô, chỉ sợ không được, trái tim đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Xuyên qua khu dân cư, trước mắt là một tòa nhà chính phủ màu trắng cao mười tầng. Địa hình càng phức tạp thì có thể có thêm càng nhiều cơ hội sinh tồn.

“Đi vào!”

Mạnh Kiều dứt khoát nhảy xuống, xe đạp đổ sang một bên, cô kéo Hạ Tinh Thần chạy vào tòa nhà.

Nhưng mà ngay khi bước vào địa phận tòa nhà, người đàn ông trung niên phía sau đột nhiên dừng bước chân.

Thiếu niên huýt sáo, cũng không đến gần thêm một bước: “Đừng đuổi theo.”

Cô gái và thiếu niên đối diện trong khoảng cách 50 mét. Cậu ta làm ra một tư thế khom lưng tao nhã kiểu Tây, ánh mắt nhìn cô gái giống như cậu chủ quý tộc bướng bỉnh đang nhìn món đồ chơi chạy trốn.

“Đại ca, không đuổi theo à?”

“Đại ca, đã đến tận đây, sắp đuổi kịp rồi! Nếu không vừa rồi chúng ta đuổi uổng công quá!” Một người đàn ông cười hềnh hệch đáng khinh: “Anh nhìn làn da con nhỏ trắng nõn kìa. Bọn nó chạy hết nổi rồi, thiếu tí nữa thôi. Còn thằng cháu trong tòa nhà nữa, chúng ta xử luôn một thể! Để xả giận!”

Hai người đàn ông trung niên khuyên thiếu niên tiến thêm một bước.

Thiếu niên nâng mi, giọng mềm mại, vỗ vỗ bả vai người đàn ông bên cạnh: “Vậy mày đi đi.”

Chỉ thấy người đàn ông trung niên kia vừa bước ra nửa bước thì chân như dính trên mặt đất không cách nào nhúc nhích.

Chợt có tiếng ầm ầm, đường nhựa nứt toạc khe hở thật lớn, từng đóa tường vi màu đỏ tươi vươn ra từ trong khe như suối phun đưa người đàn ông lên giữa không trung.

Bụi gai tường vi đâm vào làn da ông ta.

Chằng chịt như đâm cái chậu thành cái sàng.

Mạnh Kiều mở to mắt thấy trên đường cái vừa rồi đang trống rỗng bất chợt xuất hiện bức tường hoa tường vi cao ngất. Người đàn ông bị đưa lên kia nhịn đau móc ra đạo cụ sát thương của mình.

“… Ầm!”

Viên đạn màu lam đánh vào bức tường hoa tường vi, tất cả tường vi lập tức bị đông lại thành băng.

Đầu ngón tay của thiếu niên nhẹ nhàng chạm vào, trong khoảnh khắc băng nát thành vô số mảnh băng phủ khắp trên áo ngắn tay của cậu ta.

Gần như cùng lúc, cả bức tường hoa tường vi bắt đầu sập thành mảnh nhỏ, bụi gai đâm vào làn da cũng biến thành mảnh băng cực nhỏ, hòa tan thành nước trên làn da ấm áp.

Người đàn ông ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, mắng: “Mụ nội nó! Hôm nay ông đây nhất định phải giết bọn nó mới được!”

Còn chưa dứt lời, trong khe hở vừa rồi đột nhiên nhô ra càng nhiều tường vi, quấn quanh trên tay chân của ông ta. Ông ta giống như đông trùng hạ thảo bị thực vật bao vây, từng đóa hoa tươi nở rộ. Lúc này, người đàn ông mới hiểu ra đây là thứ gì, run rẩy xin tha: “Đại ca, đại ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Giúp… giúp tôi!”

Thiếu niên nhìn người đàn ông từ trên cao xuống, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh và hai lúm đồng tiền.

Cậu ta vươn đầu ngón tay, trên đó chảy ra một giọt máu tươi. Thiếu niên chợt vẩy tay, hạt máu hóa thành hình lưỡi dao ở giữa không trung, thân tường vi bị hạt máu cắt đứt.

“Cảm… cảm ơn đại ca… Á!” Người đàn ông đang muốn bò dậy, đột nhiên thấy trên ngực mình có một giọt máu tươi của thiếu niên.

Ngay lập tức, máu tươi biến thành một cái gai nhọn đâm vào trái tim của ông ta!

Khoảng lớn máu tươi nhiễm đỏ quần áo người đàn ông.

Thiếu niên ngồi xổm trên đất, dùng sức vỗ vào khuôn mặt bóng nhẫy của ông ta, cười hì hì hỏi: “Ai cho mày mắng chửi người? Miệng phải sạch sẽ chút.”

Hai gã trung niên đứng phía sau bị dọa cả người đổ mồ hôi lạnh, không dám động đậy.

Thiếu niên đứng lên, ngửa đầu nhìn tòa nhà chính phủ gần trong gang tấc. Cậu thấy một bóng người quen thuộc từ cửa sổ bên phải trên tầng ba. Thiếu niên mỉm cười vẫy tay, sau đó lại làm ra hành động khom lưng chào.

Mạnh Kiều đứng ở nơi xa nhìn không rõ, nhưng cô nghe thấy được tiếng người đàn ông kêu thảm thiết.

Tên này điên lên thì giết luôn cả người mình à?

Hạ Tinh Thần nhíu mày nhìn tất cả trước mắt, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Trước mắt an toàn rồi. Đi thôi.”

Hai người đi vào tòa nhà chính phủ.

Trong tòa nhà không lạnh lẽo như trong dự đoán, mà là tiếng người ồn ào, nơi này giống như một xã hội mini. Ở cửa có một người mặc trang phục bảo vệ lạnh lùng đứng đó: “Kiểm tra an ninh.”

Mạnh Kiều ngẩn người, ngoan ngoãn ném túi xách lên máy kiểm tra.

“Đây là câu giống người nhất mà tôi nghe được trong tháng này.” Mạnh Kiều nhìn người đi qua đi lại xung quanh, cô thật sự đã rất lâu không gặp nhiều người như vậy: “Đây là đâu?”

“Tòa thị chính.” Bảo vệ trả lời: “Thu nhận những người không nhà để về hoặc là bị bệnh.”

“Bị bệnh?”

“Đúng vậy. Tầng ba và tầng bốn là để cho bọn họ sinh hoạt, chúng tôi chỉ có thể làm được đến vậy.” Bảo vệ trả lời: “Hai người có thể nghỉ ngơi tạm ở chỗ này. Muốn cư trú ở đây cần nghiêm ngặt tuân thủ điều lệ của tổ chức hoặc là hai người có thể rời đi vào sáng mai.”

Mạnh Kiều và Hạ Tinh Thần nhìn nhau, biểu cảm của hai người như phát hiện một xã hội ngoài hành tinh kỳ lạ.

“Chị!”

“Chị! Chị Mạnh Kiều!”

Giữa hành lang có một cô bé vội chạy đến.

Mạnh Kiều sửng sốt.

Nhìn sang nơi phát ra giọng nói quen thuộc, vậy mà lại là Lâm San San.

Ánh mắt cô lập tức sáng ngời: “San San!”

Không hẹn mà gặp, xa cách lâu ngày mới trùng phùng.

Cô gái nhỏ mặc đồ phục kẻ xanh trắng, bổ nhào thẳng vào ngực Mạnh Kiều. Cô bé chôn ở cánh tay Mạnh Kiều khóc nước mũi nước mắt tèm lem cọ tới cọ lui: “Em biết chị sẽ đến! Em biết mà!”

Trong giây lát, Mạnh Kiều cũng đỏ hốc mắt. Cô ôm Lâm San San như ôm một con thú nhỏ bị thương: “Cuối cùng đã tìm được em.” Cô đầy cảm xúc, đôi mắt hơi cay, cổ họng run rẩy, không ngừng vuốt ve sống lưng Lâm San San: “Cuối cùng chị đã tìm được em... Không ngờ có thể gặp được em ở đây.”

“Chị...” Cô gái nhỏ tê tâm liệt phế gân cổ lên gọi.

Sự tủi thân chôn chặt đã lâu của San San lập tức bộc phát.

Đôi mắt cô bé sưng húp, chắc đã khóc rất lâu còn chưa hết sưng. Giọng cô bé khàn khàn run rẩy: “Chị... Em rất nhớ chị... Em không tìm thấy bố mẹ, đều mất tích rồi! Điện thoại cũng ở ngoài vùng phủ sóng. Em không liên lạc được với bọn họ! Em gọi điện thoại cho chị cũng không ai bắt máy! Em không tìm thấy ai cả!”

Cô vừa khóc vừa run rẩy, ngực Mạnh Kiều bị nước mắt của cô bé thấm ướt sũng.

“Sẽ tìm được! Chị sẽ cùng em tìm cô chú.” Mạnh Kiều cảm thấy giọng nói của mình như bị thứ gì đó chèn vào, nói chuyện cũng không rõ. Cô vỗ nhẹ sống lưng Lâm San San: “Sẽ tìm được.”

Mạnh Kiều ôm sát cô bé, sự yên tâm khi mất mà tìm lại lan tràn trong tim cô: “Chị qua nhà em. Cô chú không ở nhà, có lẽ đi chỗ khác tìm em rồi. Em đừng quá sốt ruột, chị cũng sẽ tìm bọn họ. Chị sẽ tìm bọn họ về.”

San San dùng sức gật đầu. Cô bé hòa hoãn một lúc lâu, lau sạch nước mũi nước mắt, lúc này sắc mặt mới đỡ hơn.

Cô bé kích động nức nở: “Em nhìn thấy chị ở đây thì vui lắm. Em cho rằng sẽ không gặp được ai cả. Mọi người đều đã chết. Bạn của em đều đã chết... Chỉ còn lại một mình em... Em còn không tìm được bố mẹ... Rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao? Tại sao lại như vậy chứ!”

Nơi này không thích hợp để thảo luận chủ đề nặng nề như này.

Hạ Tinh Thần kéo góc áo Mạnh Kiều, ra hiệu cho cô đi sang chỗ khác nói.

Mạnh Kiều kéo Lâm San San đến một góc hành lang. Cô ngồi xổm trên đất ngửa đầu nhìn cô gái nhỏ: “San San, em kể cho chị nghe xem rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?”

Mũi Lâm San San hồng hồng, giọng cũng khàn đặc. Hạ Tinh Thần móc một hộp sữa bò từ trong túi ra đưa cho cô bé, Lâm San San hít nước mũi nói cảm ơn.

Cô gái nhỏ vẫn luôn sống thuận buồm xuôi gió, đâu đã từng trải qua sinh ly tử biệt kiểu này. Cô không kiềm được run lên ôm lấy Mạnh Kiều, đứt quãng kể lại rất nhiều chuyện.

Sau buổi tan học giữa trưa thứ Sáu, Lâm San San ở trong nhà vừa làm bài tập vừa chờ bố mẹ về. Đến chiều, cô bé đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, kết quả bị kéo vào trong nhiệm vụ phó bản. Nơi diễn ra nhiệm vụ là ở một trấn nhỏ theo phong cách Mỹ, yêu cầu trợ giúp một cô bé tìm được bố mẹ. Lâm San San mới đến không hiểu gì cả, nhưng gặp hai chị gái tốt bụng vẫn luôn trông giữ bên cạnh.

“Chị gái tên là Xán Xán, Trương Xán Xán. Còn dì họ chị ấy là dì Ngô. Bọn họ thật sự đều là người tốt, vẫn luôn bảo vệ em. Buổi tối ba chúng em ngủ cùng một phòng.” Lâm San San nhớ lại, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng.

Mạnh Kiều sửng sốt.

Trương Xán Xán? Ngô Mai?

Đây không phải hai người mà cô gặp ở phó bản Bạch Giác Quán à? Trong lòng Mạnh Kiều xác định một việc, hai người ở cạnh nhau thì sẽ bị kéo vào cùng một phó bản, nhưng phó bản không lựa chọn dựa theo khu vực. Nói cách khác, nó sẽ ngẫu nhiên kéo người chơi đồng hành vào trong phó bản tương đồng.

Nhiệm vụ ở trấn nhỏ không khó, nhưng lại cực kỳ vòng vèo. Nếu chỉ dựa vào ba người thì không có cách nào giải được câu đố. May mà trong đội ngũ người chơi có một cao thủ - cũng là người phụ trách tòa nhà hành chính hiện tại, Bạch Mộ Nhiễm.

Bạch Mộ Nhiễm căn cứ manh mối hiện có suy đoán ra toàn bộ cốt truyện chính.

Nhiệm vụ phó bản yêu cầu tìm được bố mẹ cô bé. Ban đầu bọn họ phân tích theo hướng dân cư mất tích, nhưng rất nhanh Bạch Mộ Nhiễm đã phát hiện chỗ không đúng. Cô bé biết nói dối, cũng vẫn luôn che giấu chân tướng câu chuyện. Chỉ cần bọn họ đến gần cô bé thì nhất định sẽ xảy ra chuyện kỳ quái. Vì thế Bạch Mộ Nhiễm thông qua manh mối tìm được câu chuyện đằng sau việc bố mẹ cô bé mất tích.

Vì có bạn bị chết cháy, cho nên nửa đêm cô bé ở phòng mình chơi cầu cơ gọi hồn. Gọi hồn không gọi lên linh hồn của bạn mà lại gọi lên ác ma. Cô bé không hề hay biết. Sau đó cô bé bị ác ma nhập vào người, giết chết bố mẹ của mình. Mà cô bé căn bản không nhớ rõ chuyện này, chỉ cho rằng bố mẹ mình mất tích.

Bạch Mộ Nhiễm đánh thức ký ức của cô bé, ở tầng hầm ngầm tìm được thi thể bố mẹ cô bé, do đó thành công rời khỏi nhiệm vụ này. Vì không có cống hiến gì, cho nên Lâm San San chỉ đạt được 20 điểm tích lũy. Nhưng San San lại thu hoạch được thiên phú của mình - chúc phúc ăn bám.

Mạnh Kiều vẫn luôn cảm thấy tên thiên phú của mình đã cực kỳ đen đủi, sao còn có cả thiên phú ‘Chúc phúc ăn bám’ nghe là đã không muốn dùng rồi vậy?

Hạ Tinh Thần: “Có lẽ tên thiên phú là căn cứ vào cảnh tượng nhiệm vụ mà đạt được, em không cần quá để ý.”

Mạnh Kiều nhỏ giọng hỏi: “Cho nên thiên phú của em là gì?”

Lâm San San xoay người, mặt quay về góc tường. Đột nhiên, góc tường có một khoảng bốc cháy 3 centimet như trang giấy cháy. Mạnh Kiều kinh ngạc nhìn Lâm San San, đây quả thực là kỹ năng mà cô tha thiết mơ ước.

“Hiện tại chỉ có thể đốt đồ dưới ba centimet vuông, nhưng ngọn lửa rất yếu sẽ bị tắt.” Lâm San San vừa giải thích vừa giẫm tắt ngọn lửa ở góc tường.

Sau nhiệm vụ, Lâm San San về đến nhà, nhưng vẫn không thấy bóng dáng bố mẹ. Cô quyết định đến chỗ làm của mẹ tìm. Ở nơi đó, cô bé đụng phải một tội phạm cướp bóc, cô bé phóng hỏa tạo khói bật cảnh báo cháy mới có thể chạy thoát. Bởi vì thành phố rất lớn, cô bé lại không tìm thấy ai, chỉ có thể quay lại đường cũ tìm về nhà. Ngay lúc tiến vào khu chung cư, cô bé thấy rất nhiều người đàn ông mặc áo dài màu đen vội vàng rời đi, mà trong tòa nhà cũng tràn ngập mùi máu tươi.

Đẩy cửa nhà ra, không có bố mẹ, chỉ có thi thể bạn bè của mình.

Lâm San San nói đến đây, sắc mặt trắng bệch.

“Đừng nói nữa, đừng nghĩ đến nữa.” Mạnh Kiều không đành lòng để cô bé tiếp tục nhớ lại những đau khổ này.

Lâm San San lắc đầu: “Em không sao.”

San San và bạn bè thân thiết đều ở khu này. Bạn cô bé chắc chắn vì không tìm thấy ai mới đến tìm cô bé, cuối cùng lại chịu khổ bị giết hại. Cô bé quá sợ hãi, không có chỗ nào để đi, cô bé muốn đến nhà giáo viên chủ nhiệm để trốn. Kẻ xấu truy đuổi cô gái nhỏ cô đơn ở trên đường như con cừu non, cuối cùng là Bạch Mộ Nhiễm cứu cô bé.

Vì thế, cô bé đến tòa nhà này.

Chỗ lánh nạn duy nhất trong thành phố.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi