CHẾ ĐỘ CƯNG CHIỀU


Cả hai cuối cùng đã đến buổi tiệc được tổ chức ở một nhà hàng khách sạn cao cấp.

Khi Tăng Thư và Dương Hàn xuất hiện thì Tiểu Vũ, con trai của Trương Kiện Phong cũng chạy đến bám lấy hai người.

Dạ Đồng Thi không muốn thằng bé làm phiền hai người nhưng Tăng Thư lại đồng ý giúp hai người trông chừng cậu bé này.

Dù gì cô cũng không quen biết ai, có tên nhóc này đi cùng lại vui vẻ hơn.

Cô cùng Dương Hàn đi đến góc sofa ngồi cùng Kỷ Triết.

Lúc này cô mới nhận ra Kỷ Triết và Dương Hàn rất có mặt mũi, thi thoảng sẽ có người đến chào hỏi rồi có ý bàn chuyện gì đó nhưng hai người bọn họ không hề để ý.

Tăng Thư để Tiểu Vũ ngồi giữa cô và Dương Hàn.

Cậu bé rất hoạt bát, liên tục hỏi chuyện Tăng Thư.

Cô cũng nhẫn nại cùng cậu nói chuyện.

Lúc này Dương Hàn bỗng nghe thấy cậu bé nói gì đó liền quay sang, anh hơi chau mày hỏi:
"Tiểu Vũ, cháu gọi cô ấy là gì?" Dương Hàn nhìn về phía Tăng Thư rồi lại nhìn Tiểu Vũ.

"Là chị gái, chị gái rất tốt" Tiểu Vũ rất có cảm tình với Tăng Thư, cậu bé vừa nói vừa ngại ngùng mà không để ý đến biểu cảm khó coi của Dương Hàn.

Cậu bé này gọi anh là chú, gọi bạn gái của anh là chị.

Lần đầu tiên Dương Hàn cảm giác tuổi tác lại quan trọng đến vậy.

Việc này thật sự làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh.

Kỷ Triết ngồi bên cạnh không nhịn được cũng cười một trận.


"Tiểu Vũ, sau này gọi chị là cô, hiểu không?" Dương Hàn nghiêm mặt nói.

Cậu nhóc hiểu chuyện gật đầu, thật ra là đã bị dọa sợ đến căng thẳng.

Tăng Thư nhìn ra, cô kéo cậu bé về phía mình vòng tay ôm lấy bảo vệ:
"Anh đừng nhìn Tiểu Vũ như vậy"
Cậu bé cũng hiểu được bản thân đang được cô bảo vệ, gương mặt đắc ý nhìn Dương Hàn làm anh giận đến muốn ném thằng bé ra ngoài.

Nhưng Tăng Thư lại ôm ấp bảo vệ như vậy nên anh không thể làm được gì, chỉ biết nén cục tức xuống.
______________________________________________
Tăng Thư vừa từ nhà vệ sinh ra, cô bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá đậm đặc ở đâu đó.

Nếu là người không quen với mùi thuốc chắc chắn sẽ bị sặc chết.

Cô không để ý là tên điên nào đang hút thuốc, bản thân chỉ muốn đi về bữa tiệc.

Bỗng một lực lớn giữ lấy cổ tay cô.

Tăng Thư bất ngờ quay đầu thì nhận ra là Bạch Dã Nguyên.

"Thư Thư, tình cờ vậy" Giọng nói anh ta mang theo men rượu cùng với điếu thuốc vẫn còn giữ ở bên tay còn lại làm Tăng Thư có chút bất ngờ.

Anh ta trước giờ không phải rất chú trọng sức khỏe sao? Mặc dù cô biết anh có hút thuốc nhưng tuyệt đối không sử dụng hai thứ cùng lúc.
"Anh say rồi.

Mau về nhà đi" Tăng Thư không nặng không nhẹ nói, lời nói khách sao giống như đối với người xa lạ vậy.

Bạch Dã Nguyên bỗng cảm thấy trong lòng khó chịu lại đau lòng.

Vẻ mặt lịch sự lại xa cách của cô làm anh không kiềm được giữ càng chặt tay cô.

Tăng Thư đau đến nhăn mặt, cô biết anh đã say rồi, giọng nói điềm tĩnh cố gắng thuyết phục:
"Anh bỏ em ra.

Em tìm người giúp đưa anh về" Tăng Thư nhớ đến có mấy lần Bạch Dã Nguyên cũng uống say đến không biết trời đất.

Mà mỗi lần như vậy đều không có chuyện gì tốt.

Bây giờ vẫn là nên tìm cách tránh mặt anh ta.

Bạch Dã Nguyên biết cô có ý muốn rời đi liền trở nên kịch động, anh vứt đi điếu thuốc trên tay, kéo cô đứng áp lưng vào tường.

Tăng Thư trở nên hoảng loạn, nếu không rời đi không biết anh ta sẽ làm chuyện gì tiếp.

Tăng Thư vừa muốn giơ chân đá anh thì Bạch Dã Nguyên đã chống chân ở giữa hai ch@n cô ngăn lại.

Anh cười khẩy, lại muốn dùng chiêu này sao? Có lẽ cô chưa quên là anh đã dạy cô, bây giờ muốn quay lại đá anh?
"Bạch Dã Nguyên anh đừng làm bậy! Nếu để bạn trai tôi thấy anh ấy sẽ gi3t chết anh" Tăng Thư lớn tiếng cảnh cáo.

Bạch Dã Nguyên không nghe lọt tai chữ nào cả, hiện giờ anh chỉ biết phải giữ cô lại.

Anh không thể để mất cô lần nữa.

Bạch Dã Nguyên cúi đầu muốn hôn cô nhưng Tăng Thư lại vùng vẫy không đứng im.


Bạch Dã Nguyên ánh mắt đỏ ngầu tức giận, một tay giữ hai tay cô trên đầu, tay còn lại bóp lấy cổ cô khống chế.
Tăng Thư không đấu lại sức, cô há to miệng cắn vào khoé môi Bạch Dã Nguyên đến chảy máu.

Anh ta tuy đau đớn nhưng không chịu bỏ ra, vẫn cố găng giữ chặt cô.

Lúc này Dương Hàn đã đợi lâu nhưng không thấy cô trở về, anh bắt đầu lo lắng đi tìm cô.

Vừa ra đến nhà vệ sinh liền nhìn thấy một cảnh này.

Anh hai mắt nổi gân đỏ, tay cuộn lại thành nắm đấm nổi hết gân tay.

Dương Hàn không chần chừ thẳng chân đá Bạch Dã Nguyên ngã sang một bên.

Tăng Thư vừa được thả ra thì ho sặc sụa, cô khó khăn hít thở không khí.

Dương Hàn nhìn cô ngồi trên đất lại thấy rõ dấu tay lưu lại ở phần cổ trắng nõn của cô, anh cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô, giọng nói trầm xuống:
"Em đi về chỗ Kỷ Triết và Trương Kiện Phong đợi anh"
Tăng Thư vẫn còn chưa lấy lại hô hấp bình thường, dáng vẻ giận dữ của anh bây giờ có bao nhiêu đáng sợ.

Cô muốn ngăn anh lại nhưng bản thân vẫn không thể nói thành tiếng.

Dương Hàn nhìn Bạch Dã Nguyên đang ngã trên đất thì tối sầm mặt.

Tên này gan lớn như vậy dám chạy đến làm loạn với người của anh, lại còn động tay động chân.

Dương Hàn tàn nhẫn đạp cậu ta mấy cái.

Bạch Dã Nguyên lập tức đau đớn ôm bụng.

Dương Hàn thấy chướng mắt lại nhớ đến lúc nãy cậu ta một tay bóp cổ Tăng Thư, anh liền không do dự giẫm cleen bàn tay cậu ta.

Bạch Dã Nguyên đau đớn không thể nói thành lời, nước mắt cũng muốn chảy ra ngoài.

Tăng Thư thấy tình hình không ổn, cô muốn đi đến chỗ Dương Hàn thì bỗng có người phía sau đỡ cô, Tăng Thư quay đầu là Kỷ Triết, bên cạnh còn có Trương Kiện Phong.

"Hàn...khụ...các anh mau ngăn anh ấy lại đi" Tăng Thư gấp gáp nói.

Kỷ Triết cùng Trương Kiện Phong không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng cả hai đều biết đã lâu Dương Hàn không ra tay nặng như vậy.


"Không sao đâu, cậu ta biết điểm dừng" Trương Kiện Phong bình tĩnh nói.

Tăng Thư nghe xong liền lớn tiếng:
"Không được! Ngăn anh ấy lại đi"
"Em lo cậu ta sẽ đánh chết tên nhóc họ Bạch sao?" Trương Kiện Phong không nhịn được liền hỏi.

Dù gì anh quen biết Dương Hàn đã lâu nhưng chưa từng thấy người bạn này nghiêm túc trong tình cảm như vậy.

Mà Tăng Thư lại là cô gái khó đoán, anh thực sự muốn biết là cô đang nghĩ gì.

Lần này muốn xem xem cô đang nghĩ gì, là muốn dùng Dương Hàn chọc tức tên bạn trai cũ của mình hay là ý khác.

"Anh điên rồi sao? Anh ấy còn sự nghiệp còn có gia đình, đánh chết Bạch Dã Nguyên thì có ích gì?! Anh có đi tù thay anh ấy được không?" Tăng Thư mất kiên nhẫn nói.

Giọng nói vừa lo lắng vừa bực bội muốn chửi người.
Cô mặc kệ biểu cảm kinh ngạc của hai người đàn ông mà đi đến chỗ Dương Hàn.

Tăng Thư giữ tay anh, giọng nói vẫn còn khan:
"Hàn, dừng tay đi.

Em mệt rồi, em muốn về nhà"
Dương Hàn nhìn cô dáng vẻ yếu ớt liền mềm lòng, trước khi đi anh còn đạp Bạch Dã Nguyên một cái.

Chuyện này vẫn chưa xong đâu.

Kỷ Triết cùng Trương Kiện Phong ở lại lo liệu mọi chuyện cho Dương Hàn.

Giúp anh đem Bạch Dã Nguyên vào bệnh viện.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi