CHẾ TẠO HÀO MÔN

Uống trà xong, Triệu Vĩnh An lật giở cuốn sách ẩm

thực kia xem mấy trang, sau đó chỉ vào món ăn trong

sách, hỏi Hoắc Khải vài câu.

Câu hỏi của ông ấy cũng rất bình thường, nào là

món này nấu thế nào là ngon nhất, nguyên liệu phải

sơ chế ra sao.

Chỉ biết mua sách dạy nấu ăn làm người ta vui

lòng thôi thì chưa đủ, quan trọng nhất là phải xem anh

có thật sự nghiên cứu thứ này hay không.

May mà trên phương diện nấu nướng, Hoắc Khải

cũng có trình độ nhất định, mấy câu hỏi của Triệu

Vĩnh An đều nhận được câu trả lời rất vừa ý.

Hoắc Khải không chỉ trả lời các món ăn phải nấu

thế nào mới ngon, còn tiện thể nói vài chuyện thú vị

liên quan tới phong cảnh, con người.

Anh nói chuyện rất sinh động và thú vị, Triệu Vĩnh

An lắng nghe thỉnh thoảng cũng cười vài tiếng phụ

họa, sau cùng còn cho phép Hoắc Khải đích thân

xuống bếp, nấu vài món ăn.

Triệu Vĩnh An không cho anh dùng nguyên liệu đã

mua từ chợ, vì trong vườn nhà ông ấy trồng đủ loại

rau cỏ, muốn ăn cứ nhổ cứ hái, vừa tươi mới, vừa

xanh mát.

Hoắc Khải xào rau cải với nấm, giá đỗ đảo giấm,

thêm cả trứng xào cà chua rồi ngó sen xào, vân vân.

Toàn là những món ăn gia đình rất đơn giản,

nhưng qua bàn tay của anh, món nào cũng đầy đủ

sắc-hương-vị.

Đến cả Triệu Vĩnh An cũng phải vỗ tay khen ngợi:

“Mỹ vị thượng đẳng, đẹp hết chỗ nói. Tay nghề nấu

nướng này giỏi hơn tôi rồi!”

Hoắc Khải mỉm cười khiêm tốn, đưa một đôi đũa

cho Triệu Vĩnh An.

Đợi Triệu Vĩnh An gắp một đũa cà chua bỏ vào

miệng trước, nếm thử rồi cất lời khen ngợi đầy hài

lòng, Hoắc Giai Minh mới động đũa.

Mới ăn một miếng, cậu ta đã nhìn về phía Hoắc

Khải đầy kinh ngạc.

Cũng không phải vì món ăn quá ngon, mà vì mùi vị

này cực kỳ giống với hương vị mà anh ba nấu trong trí

nhớ của cậu ta.

Phải biết rằng, có lẽ quá trình nấu nướng không

khác gì mấy, nhưng vì nhiều nguyên nhân như khả

năng khống chế ngọn lửa, điều phối gia vị hay thậm

Chương 100: Sùng bái

chí đổ thức ăn nhanh chậm cũng dẫn đến sự khác

biệt trong mùi vị.

Vị giác của Hoắc Giai Minh cực kỳ mẫn cảm, cậu

ta có thể nếm ra được hai mươi cốc nước muối to

đùng với lượng muối chênh lệch chỉ 0,1 gam, đồng

thời hương vị nào đã từng nếm thử sẽ không bao giờ

quên.

Chỉ cần bưng cho cậu ta một đĩa thức ăn, cậu ta

có thể dễ dàng đưa ra đáp án, đĩa thức ăn này được

mua từ nhà hàng nào.

Theo lời chú anh nói, cậu ta là kẻ sành ăn trời sinh.

“Anh Lý, tài nghệ nấu nướng của anh khá lắm đấy,

không kém gì anh ba của tôi. Nếu anh ấy biết trên đời

này có người nấu ra được món ăn giống hệt anh ấy,

chắc chắn sẽ trở thành bạn với anh đấy” Hoắc Giai

Minh nói.

Hoắc Khải liếc mắt nhìn cậu ta: “Anh ba của cậu là

Hoắc Khải à?”

“Đương nhiên rồi!” Hoắc Giai Minh lộ rõ vẻ tự hào:

“Anh ấy là ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc chúng

tôi, là gia chủ đời sau được mọi người công nhận. Trên

thế giới này, không một ai có thể so bì với anh ấy.

Đương nhiên, ý tôi nói là nhóm người trẻ tuổi thôi, chứ

tông sư như ông Triệu không nằm trong phạm vi ấy”.

Triệu Vĩnh An cười hả hả: “Thằng nhóc Hoắc Khải

đó quả thực rất giỏi, cậu cũng không cần phải nịnh

nọt gì tôi. Trên phương diện văn học, có lẽ tôi với cậu

ấy một chín một mười, nhưng so tài kinh doanh thì tôi

cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp cậu ấy”

Hoắc Giai Minh cười hề hề: “Cái này thì đúng thật,

đầu óc làm kinh doanh của anh ba quả là vô địch thiên

hạ. Có anh ấy rồi, tương lai của nhà họ Hoắc không

nằm trong giới hạn nào hết!”

Câu nói này ít nhiều gì cũng lộ vẻ tự mãn. Nếu là

trước kia, chắc chắn Hoắc Khải sẽ quở trách cậu ta

vài câu.

Nhưng bây giờ anh không phải Hoắc Khải, mà là

Lý Phong.

“Tôi cũng từng nghe nói về người này, gần đây anh

ta thế nào?”. Hoắc Khải hỏi.

“Bận rộn lắm, tôi cũng sắp một tháng chưa được

gặp anh ấy rồi, nghe nói hình như mới nhận một dự án

quan trọng, đang mải nghiên cứu cùng ekip độc lập”,

Hoắc Giai Minh không nghi ngờ gì, thẳng thắn đáp lời.

Hoắc Khải nghe xong mà hai mắt khẽ híp lại. Quan

hệ của anh và Hoắc Giai Minh cực kỳ tốt, nếu đến cả

Hoắc Giai Minh cũng gần một tháng chưa từng gặp

anh, vậy thì cơ hội gặp mặt của những người khác còn

ít hơn.

Vì lo sợ sẽ lộ ra sơ hở ư?

Hoắc Khải hỉ mũi khinh thường cái gọi là “dự án

quan trọng” kia. Một thằng đóng thế thì có thể làm

được những gì? Chẳng qua đang cố tình kéo dài thời

gian để tạo cơ hội cho hung thủ đứng sau thao túng

nhà họ Hoắc thôi.

Nhưng anh không thể nào nói câu này cho Hoắc

Giai Minh nghe. Nếu anh dám nói kẻ kia chỉ là một tên

đóng thế, chỉ e Hoắc Giai Minh sẽ không tin anh, còn

nhảy dựng lên tẩn anh một trận.

Bởi vì đó là người mà cậu ta sùng bái nhất, không

cho phép bất kỳ ai sỉ nhục.

“Không biết có cơ hội được gặp mặt một lần

không nhỉ? Tôi rất tò mò về ngôi sao hi vọng của nhà

họ Hoắc trong truyền thuyết, muốn tận mắt xem xem

người này rốt cuộc là nhân tài như thế nào, có thể

gánh nổi niềm vinh hạnh được sùng bái này không!”

Hoắc Khải nói.

Hoắc Giai Minh nghe thấy thế thì rất vui: “Đương

nhiên anh ba tôi xứng đáng với vinh hạnh này chứ,

chuyện lớn khiến người ta kinh ngạc rớt cằm mà anh

ấy từng làm, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.

Nếu anh muốn gặp anh ấy thì tôi có thể giúp anh đó,

nhưng đợt này chắc không được rồi, dù sao thì anh ấy

đang bận bù đầu bù cổ, tôi còn chẳng gặp được nữa

là”

“Không sao đâu, tôi kiên nhẫn lắm” Hoắc Khải nói

rồi lấy điện thoại ra: “Nếu đã như thế, trao đổi Wechat

hoặc phương thức liên lạc nhé”.

Hoắc Giai Minh cũng rất có cảm tình với người học

nhiều hiểu rộng, kiến thức uyên bác mà nấu nướng

ngon không kém gì anh ba này, không cần do dự quá

nhiều đã quét mã QR Wechat của Hoắc Khải, thậm chí

đưa cả số điện thoại riêng cho anh.

Vẫn là cái tính tản mạn và ngây thơ như thế, Hoắc

Khải thu điện thoại về, tiếp tục nói chuyện cùng Triệu

Vĩnh An.

Có được bữa cơm này, quan hệ của mấy người họ

thân quen hơn rất nhiều, cộng thêm việc Hoắc Khải

vốn rất chú trọng ngôn từ, nên khi nói chuyện, bầu

không khí rất hòa hợp.

Tới khoảng một giờ trưa, Đường Thế Minh mới

bước lên phía trước, nhắc nhở ông ấy: “Ông Triệu,

đến giờ ngủ trưa rồi.

Năm nay Triệu Vĩnh An đã gần tám mươi, tuy rằng

cơ thể khỏe mạnh hơn người khác nhiều, nhưng mỗi

ngày vẫn phải chợp mắt một lát vào khung giờ này,

nếu không tỉnh thần không trụ nổi.

Ông cụ ừm một tiếng rồi cười với Hoắc Khải và

Hoắc Giai Minh: “Lớn tuổi rồi, thường hay buồn ngủ,

hai cậu bỏ qua cho nhé. Hôm nay vui lắm, hiếm khi có

hai người bạn nhỏ ưng mắt đến vậy. À phải rồi, Phong,

cậu biết chơi cờ vây chứ?”

“Biết ạ!” Hoắc Khải gật đầu.

Triệu Vĩnh An nói: “Vậy sáng sớm mai qua đây, vừa

uống trà, vừa chơi cờ”.

Hoắc Giai Minh ở bên cạnh vội vàng chen lời: “Ông

Triệu, tôi cũng biết chơi cờ vây mà, sao ông không gọi

tôi?”

“Cậu hả?” Triệu Vĩnh An liếc nhìn cậu ta rồi hỏi:

“Khả năng chơi cờ của cậu so với bố cậu thì thế nào?”

“Chỉ kém hơn ông ấy một chút… thật đó, chỉ kém

hơn một chút xíu thôi!“ Hoắc Giai Minh nói.

“Bố cậu chơi cờ dở như hạch, cậu còn không bằng

nữa, không có hứng chơi”, Triệu Vĩnh An nói.

“Nhưng ông cũng không biết tài nghệ chơi cờ của

anh Lý thế nào mà, lỡ như anh ấy còn không bằng tôi

thì sao?” Hoắc Giai Minh tủi thân lắm.

Triệu Vĩnh An cười ha hả: “Cái thằng nhóc quỷ này,

học thói cắn người từ ai thế hả. Nhưng tôi có thể đánh

cược với cậu, ngày mai cậu tới trước, chơi với cậu

Phong một ván, nếu cậu thắng, tôi đích thân xuống

bếp nấu cơm cho cậu ăn, nếu cậu không thắng nổi,

cậu phải làm chú bé nhặt cờ cho chúng tôi cả ngày

nhé”.

“Chơi thì chơi!” Hoắc Giai Minh tỏ ra không phục.

Triệu Vĩnh An nhìn về phía Hoắc Khải: “Cậu thấy

thế nào?”

Hoắc Khải mỉm cười điểm nhiên: “Có thể nhường

bảy quân rưỡi tốt!”

Triệu Vĩnh An cười to hơn, Hoắc Giai Minh thì đỏ

bừng cả mặt.

Trong cờ vây, dù chỉ nhường nửa quân tốt, thậm

chí đi trước một bước thôi, đã là ưu thế rất lớn rồi.

Bảy quân rưỡi, có thể nói là khoảng cách tuyệt đối

giữa cao thủ với người mới chơi.

Bị một người mới gặp lần đầu coi thường như thế,

Hoắc Giai Minh làm sao có thể vui được, cậu ta nói với

Hoắc Khải: “Đừng tưởng ông Triệu khen anh là anh

ghê gớm lắm. Tôi từng lấy top 10 cờ vây thanh thiếu

niên toàn quốc nhé, nói về chơi cờ, chí ít cũng phải

nằm ở trình độ của cờ thủ chuyên nghiệp giai đoạn

đầu. Đến lúc đó thua rồi anh đừng tỏ ra không phục!”

Hoắc Khải vẫn mỉm cười thản nhiên: “Phải chơi

mới biết được!”

Triệu Vĩnh An vỗ tay nói: “Được, thanh niên là phải

nhiệt huyết như thế, không được để người ta cưỡi lên

đầu lên cổ rồi mà còn nhún nhường xin thôi. Chín giờ

sáng mai, hai đứa quyết định thắng thua trên bàn cờ.

Ai thua thì buổi trưa không có cơm ăn!”

Thấy hai người đồng ý rồi, Triệu Vĩnh An mới được

Đường Thế Minh đỡ dậy, đi về phía phòng ngủ.

Chủ nhân di rồi, khách khứa ở lại cũng chẳng có ý

nghĩa gì. Hoắc Khải, Hoắc Giai Minh và Vương Hạn

Dật cũng đi ra ngoài.

Lúc rời đi, Hoắc Giai Minh vẫn có vẻ không phục

lắm, cậu ta nói với Hoắc Khải: “Tuy rằng anh có vẻ

giống với anh ba tôi, nhưng đừng tưởng rằng vì điều

này mà tôi sẽ nhường anh khi chơi cờ!”

Hoắc Khải liếc nhìn cậu ta: “Thắng thua chưa xác

định mà đã không kiềm được mình rồi. Nếu cậu thắng

thì lời nói hôm nay còn có lý, nếu cậu thua, chẳng phải

là vừa mất mặt vừa thua cờ à? Chẳng còn nhỏ nhắn gì

nữa, phải học cách trầm ổn hơn, rèn giữa cái nết đi”.

“TÔI ˆ

Hoắc Giai Minh vô thức muốn phản bác, nhưng

nhìn biểu cảm, thần thái của Hoắc Khải, rồi nghe

giọng điệu của anh, không hiểu sao cứ có cảm giác

quái lạ, như thể đang bị anh ba của mình giáo huấn

vậy.

Cảm giác này khiến cậu ta không dám nói nhiều

nữa, như một bản năng vậy, khí thế bị đè xuống trong

vô hình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi