CHẾ TẠO HÀO MÔN



Anh thức thời né tránh cảnh tượng khá kiều diễm kia, quay người ngồi xuống trước bàn máy tính.

Công việc kinh doanh của ngày hôm nay chắc hẳn vẫn có thể kiếm thêm vài đơn hàng, Hoắc Khải không muốn lãng phí công sức tuyên truyền của mình.

Chưa được bao lâu sau, Ninh Thần dỗ Đường Đường ngủ xong, mặc áo ngủ mỏng manh bước tới: “Anh nghỉ ngơi đi, để tôi trông cho một lát!”

“Không sao đâu, anh ở nhà cũng gần như nghỉ ngơi rồi mà, em cứ ngủ đi”, Hoắc Khải đáp.

Ninh Thần nhìn anh, cô bỗng nói: “Nếu anh cứ như thế này mãi thì tốt biết bao…”

Cô rất hi vọng có thể dùng thực tế để chứng minh mình không chọn sai chồng, tiếc rằng Lý Phong chỉ khiến cô càng thêm thất vọng.

Hai ngày nay tuy rằng anh đã thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn rất nhiều, nhưng Ninh Thần vẫn không dám chắc chắn rằng anh đã thực sự thay đổi.

Chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, hay là thay đổi mãi mãi?

Hoắc Khải hiểu được nỗi lo trong lòng cô, anh mỉm cười và đáp: “Không cần nghĩ quá nhiều đâu, cuộc sống chỉ càng thêm tốt đẹp thôi”.

“Hi vọng là thế!”, Ninh Thần không tranh giành quyền được trông coi cửa hàng Taobao với anh, bởi vì cô biết rõ, kể cả bản thân mình ngồi ở đó cũng rất khó có thể trả lời khách hàng tốt như Hoắc Khải.

Liếc mắt nhìn về phía sofa, Ninh Thần đột nhiên hỏi: “Một mình ngủ ở sofa chắc cũng lạnh nhỉ?”

Hoắc Khải sững người, lòng dạ dao động, ý của cô ấy là…

Nói thật lòng, Ninh Thần cũng quyến rũ lắm đấy chứ. Cô có vẻ trưởng thành mà các thiếu nữ khó lòng với tới, cộng thêm thân hình nuột nà tinh tế, hoàn toàn không giống một người phụ nữ đã từng sinh con.

Trong số những người phụ nữ mà Hoắc Khải từng gặp, cô có thể xếp vào top 5.

Thế mà Ninh Thần giơ bàn tay đang giấu sau lưng ra, ném cho anh một cái chăn nhung: “Dù vẫn là mùa hè nhưng cũng sắp vào thu rồi, đắp cái chăn nhung vẫn ấm hơn”.

Nói xong, Ninh Thần quay người đi về phòng.

Nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng im ỉm, Hoắc Khải khẽ mỉm cười bất lực. Xem ra không chỉ có Ninh Thần mà bản thân anh cũng nghĩ quá nhiều rồi.

Không quá để tâm đến chuyện này, Hoắc Khải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.

Vì buổi chiều không tiếp tục tiến hành tuyên truyền nên lượng truy cập lúc trước kéo được đã tiêu hao kha khá, lượng khách hàng yêu cầu được tư vấn giảm đi rõ rệt.

Vì không có việc gì làm, Hoắc Khải thử tìm kiếm thông tin liên quan đến mình thêm lần nữa.

Cộng thêm hai ngày trước đó thì hôm nay đã là ngày thứ tư sau khi anh sống lại, đáng lý ra cũng có thể tìm kiếm được một vài động tĩnh trên mạng mới phải.

Dù gì thì người thừa kế giỏi giang nhất của gia tộc tử vong cũng được coi là chuyện khá lớn rồi.

Kể ra cũng tìm kiếm được một bài báo, nhưng nội dung bên trong khiến Hoắc Khải sững người.

Đầu đề của bài báo này là “ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc sáng nay đã tới tổng bộ của khách sạn Minh Châu, có vẻ liên quan đến việc tập đoàn Minh Châu bị thua mua”.

Bên dưới đầu đề gắn kèm một tấm ảnh cực kỳ rõ ràng.

Trên tấm ảnh đó, Hoắc Khải được đám đông hộ tống tiến vào tổng bộ của khách sạn Minh Châu.

Nhìn gương mặt quen thuộc trên tấm ảnh, lòng dạ Hoắc Khải như có sóng gầm gió dữ, đầu óc cũng vang lên những tiếng ong ong.

Anh không thể ngờ rằng, vào ngày thứ tư sau khi sống lại, mình sẽ tìm kiếm ra được bài báo có nội dung như thế này.

Anh vẫn chưa chết?

Không, không thể nào!

Nhất định là anh đã chết rồi, nếu không làm sao có thể sống lại vào cơ thể của Lý Phong chứ.

Trừ khi anh gặp phải cảnh “buổi biểu diễn của Truman”, tất cả mọi người xung quanh đều là diễn viên.

Nhưng buổi biểu diễn của Truman suy cho cùng cũng chỉ là tiểu thuyết. Tuy trên thế giới này có rất nhiều diễn viên, nhưng muốn tìm được nhiều người có diễn xuất thuyết phục đến vậy để phối hợp cùng anh trong một vở kịch, gần như không có khả năng, cũng không cần thiết.

Nhất là sự quan tâm của cô bé Đường Đường kia dành cho bố, tuyệt đối không thể đóng giả được!

Cho nên, chỉ có một khả năng.

Người muốn giết anh đã có âm mưu từ trước, thậm chí còn chuẩn bị sẵn một kẻ thay thế.

Sau khi anh chết, lập tức đẩy kẻ thay thế kia bước lên sàn diễn, tiếp tục lợi dụng sức ảnh hưởng của anh để nuốt gọn gia tài nhà họ Hoắc!

Chết tiệt!

Hai mắt Hoắc Khải đỏ bừng, con chuột máy tính bị anh siết chặt, thậm chí còn phát ra tiếng răng rắc.

Là ai!

Là ai đã “đạo diễn” nên chuyện này!

Là ai muốn dùng một kẻ thay thế để cướp hết những thứ vốn phải thuộc về anh!

Hoắc Khải chỉ muốn xông tới nhà họ Hoắc ngay lập tức để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng nhìn người đàn ông trên bức ảnh kia, anh hít thở sâu mấy lần, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh cần có.

Tải bức ảnh xuống rồi phóng to nhiều lần và quan sát tỉ mỉ kỹ càng, Hoắc Khải không thể phủ nhận, kẻ thay thế này quả thực quá giống anh. Nếu chỉ nhìn mỗi gương mặt, rất khó nhận biết được thật giả.

Vả lại, có thể dự đoán được, nếu hung thủ đứng sau đã âm thầm ủ mưu cho tất cả mọi việc từ trước đó, vậy thì ngoài vẻ bề ngoài của kẻ thế thân, người này cũng có thể mô phỏng hoàn hảo từng thói quen trong cuộc sống đến hành vi và cử chỉ của anh.

Kể cả lúc mô phỏng có một chút xíu khác biệt cũng không ai dám nghi ngờ hắn, bởi vì ngoài kẻ biết được chân tướng, không ai dám nghĩ rằng, “ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc” hiện giờ chỉ là một kẻ giả mạo.

Nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia một lúc lâu, Hoắc Khải tắt trang web đi.

Anh nhẹ nhàng ngả người vào lưng ghế, nhắm mắt lại, đầu óc nhanh chóng suy tính.

Hung thủ đã tìm được kẻ thay thế, độ khó khi anh muốn quay về nhà họ Hoắc lại tăng thêm. Bây giờ nên làm thế nào mới có thể cứu vãn được cục diện?

Nghĩ ngợi rất lâu, Hoắc Khải mới nghĩ thông suốt một điều.

Kế hoạch chầm chậm phát triển từng bước rồi tiện đà giao thiệp cùng nhà họ Hoắc như lúc đầu đã không còn khả thi nữa vì tốc độ của nó quá chậm.

Trong số những người cùng leo núi với anh lúc ấy không phải chỉ có người nhà họ Hoắc mà còn hai người ngoài nữa. Hai người này có phải hung thủ hay không, Hoắc Khải khó mà khẳng định chắc chắn.

Nhưng nếu là một trong hai kẻ đó, vậy thì hoàn cảnh của nhà họ Hoắc hiện tại cực kỳ hung hiểm.

Cho nên, Hoắc Khải phải nhanh chóng tạo dựng liên hệ với nhà họ Hoắc.

Muốn làm được điều này thì phương pháp đơn giản nhất là tìm một nhân vật lớn đủ để liên lạc với nhà họ Hoắc, nương nhờ đôi cánh của người kia để bay cao hơn nhanh hơn.

Liêu Thiên Bằng?

Hoắc Khải khẽ lắc đầu, tuy rằng thực lực của người này cũng khá, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng lọt vào mắt thôi, không thể nào đối thoại cùng nhà họ Hoắc được.

Hòn đá kê chân mà mình muốn tìm phải ở đẳng cấp cao hơn Liêu Thiên Bằng mới được!

Chau mày suy nghĩ một hồi, trong đầu Hoắc Khải chợt lóe lên, anh nghĩ tới một người.

Cơ Hương Ngưng.

Nhà họ Cơ là một gia tộc xếp hạng năm toàn quốc, gia sản trên năm mươi tỷ, trong số những người mà Lý Phong quen, có thể coi là người có cách biệt nhỏ nhất với nhà họ Hoắc rồi.

Giống như nhà họ Hoắc, nhà họ Cơ cũng chia ra thành nhiều nhánh nhỏ, Cơ Hương Ngưng chính là con cháu của một nhánh trong đó. Trong thế hệ thanh niên của dòng phụ, Cơ Hương Ngưng có khả năng thiên phú về kinh doanh, rất được coi trọng.

Ở tình huống thông thường, người như Lý Phong không thể nào kết giao được với Cơ Hương Ngưng, đôi bên hoàn toàn không nằm trên cùng một đẳng cấp.

Nhưng anh ta may mắn lấy được Ninh Thần về làm vợ, mà Ninh Thần và Cơ Hương Ngưng là bạn cùng phòng thời đại học, quan hệ cũng khá tốt.

Năm xưa khi Lý Phong chật vật tìm công việc rồi hay nổi nóng khi ở nhà, Cơ Hương Ngưng đã chủ động đề nghị anh ta làm tài xế cho mình với mức lương cơ bản mười ngàn tệ mỗi tháng.

Một sinh viên đại học bình thường không có kinh nghiệm làm việc có thể cầm mức lương mười ngàn tệ mỗi tháng trước tuổi ba mươi đã là khá lắm rồi. Nhưng Lý Phong vẫn luôn bất mãn, anh ta luôn nghĩ rằng nghề lái xe quá giới hạn, mà cũng quá hèn mọn.

Bản thân mình là một người đàn ông có hoài bão lớn, sao có thể suốt ngày lái xe cho một người phụ nữ được?

Đối với một kẻ nói như rồng leo, làm như mèo mửa như Lý Phong, Cơ Hương Ngưng cũng không ưa gì anh ta, từng trách mắng anh ta rất nhiều lần. Nếu không vì nể mặt Ninh Thần, cô ấy đã cho anh ta thôi việc lâu rồi.

Về sau Lý Phong bị ngã khi lái xe máy điện mà hai tháng nay không đi làm, không biết người ta còn cần anh ta nữa không.

Tuy rằng trong điện thoại có sẵn phương thức liên lạc với Cơ Hương Ngưng, nhưng Hoắc Khải rất lý trí, bỏ ngay ý định gọi điện thoại cho cô ấy vào lúc này.

Thời gian cấp bách thật, nhưng không cần thiết phải vào giữa đêm.

Suy ngẫm trong chốc lát, Hoắc Khải mở trình duyệt, tìm kiếm các tin tức có liên quan tới Cơ Hương Ngưng.

Trong ký ức của Lý Phong, anh ta hoàn toàn không hiểu gì về Cơ Hương Ngưng. Nếu anh muốn dựa vào nhà họ Cơ để tìm kiếm sự giúp đỡ, trước hết phải tìm hiểu về “lối vào” quan trọng như Cơ Hương Ngưng.

Cứ thế bận rộn tới nửa đêm, Hoắc Khải mới chợp mắt vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Sáng sớm hôm sau, anh vẫn dậy sớm đúng giờ để chuẩn bị bữa sáng.

Hoánh thánh gói từ hôm qua vẫn còn thừa khá nhiều. Sáng sớm ra đã ăn món này kể cũng kỳ lạ, nhưng cô nhóc Đường Đường ăn uống rất ngon miệng, không ngớt lời khen.

Hôm nay là cuối tuần, Đường Đường không cần đi học thêm, đáng lý ra Hoắc Khải sẽ ở nhà trông cô bé một ngày.

Bởi vì muốn liên lạc cùng Cơ Hương Ngưng nên Hoắc Khải vốn định nhờ Ninh Thần trông con hộ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không nói ra.

Bây giờ quan hệ của họ vừa mới hòa hoãn hơn một chút, nếu anh lập tức đưa ra yêu cầu “quá đáng”, công sức trước đó coi như uổng phí.

Sở dĩ anh hi vọng có thể cải thiện quan hệ cùng Ninh Thần, chỉ vì Hoắc Khải hiểu rằng, thân phận hiện tại của anh là Lý Phong.

Địa vị của anh ở gia đình này càng vững chắc thì càng có thể giấu kín thân phận của mình.

Hung thủ giết anh chưa chắc đã điều tra được. Nếu anh “vận hành” thân phận Lý Phong này càng tốt thì càng dễ tiếp cận chân tướng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi