CHẾ TẠO HÀO MÔN

Tất cả mọi người vô thức nhìn về phía hai cô nhân

viên bán hàng kia, còn hai cô này đã sợ đến mức lòng

dạ hoảng hốt, hai chân nhũn ra.

Đừng tưởng rằng trông họ thiếu hứng thú khi làm

việc, nếu bị lãnh đạo cấp cao của công ty trách mắng,

họ cũng biết sợ đấy.

Dù sao thì quyền lực của Tôn Chí Tân đủ để đuổi

việc họ, mà ảnh hưởng của công ty cũng có thể khiến

họ đói rã họng ở thành phố này.

Quan trọng nhất là, người khiến Tôn Chí Tân phải

tốn sức lấy lòng như vậy, có lai lịch như thế nào?

Chí ít, cũng phải có địa vị cao hơn phó tổng giám

đốc Tôn này.

Thế là, bản thân họ đã đắc tội với một người còn

đỉnh hơn Tôn Chí Tân?

Nghĩ đến thế thôi, hai cô nhân viên này đã thấy

mắt mũi tối sầm, đầu óc choáng váng.

Những người khác cũng nhìn về phía hai cô gái

này với ánh mắt thương hại, họ biết hai người này toi

rồi.

Tôn Chí Tân cũng là người thông minh, nhìn ánh

mắt của đám đông tập trung về đâu là tìm được ngay

thủ phạm.

Ánh mắt của anh ta lạnh đi, chỉ vào hai nhân viên

nữ: “Hai cô, qua đây cho tôi!”

Giọng nói của anh ta rất nghiêm nghị, hai cô nhân

viên sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng không

dám phản kháng, chỉ có thể sóng vai nhau bước tới

với nỗi sợ hãi ngập tràn trong lòng.

Khi bước lên phía trước, hai người họ đã không

còn vẻ huênh hoang lúc trước, thậm chí không đủ

dũng cảm nhìn Phương Xương Thịnh.

Tôn Chí Tân sầm mặt nhìn hai người này rồi hỏi:

“Hai cô làm sao mà đắc tội với cả chủ tịch Phương thế

hả?”

Hai cô nhân viên đâu dám nói, quá trình lúc trước,

chỉ cần nghĩ thôi họ cũng đã run như cầy sấy rồi.

Không biết lúc đó bản thân mình ăn phải gan hùm hay

mật gấu mà dám làm việc quá đáng như thế.

Tuy rằng khi ấy họ không biết người đàn ông béo

ục jch này có lai lịch rất đáng gờm, nhưng cho dù đối

đãi với khách bình thường cũng không nên làm vậy.

Hai người họ vô cùng hối hận, nhưng không dám

nói gì.

Tôn Chí Tân cũng không định tiếp tục hỏi chuyện

họ, chỉ nói: “Không cần biết các cô đã làm gì, bây giờ

xin lỗi chủ tịch Phương ngay lập tức!”

Hai cô nhân viên không dám phản kháng, run rẩy

nói với Phương Xương Thịnh: “Chủ, chủ tịch Phương,

TổI.„Z

“Họ đâu chỉ đắc tội với một mình tôi, mà còn cậu

em và em dâu tôi nữa!” Phương Xương Thịnh rất bất

mãn.

“Đường Đường cũng không vui đâu!”, cô nhóc giơ

tay lên.

“Phải rồi, còn cả cháu gái của tôi nữa” Phương

Xương Thịnh nói.

“Hai cô nghe thấy gì chưa, lập tức xin lỗi người

đàn ông này, cô gái này và cả cô bé này nữa!”, Tôn Chí

Tân lập tức nói.

Bây giờ không phải lúc hỏi gia đình này có lai lịch

thế này, sau này có nhiều cơ hội. Điều quan trọng

nhất bây giờ là phải giúp Phương Xương Thịnh hạ hỏa

trước kia Lã Đông Hiền đến.

Nếu không Lã Đông Hiền đến rồi mà thấy Phương

Xương Thịnh vẫn đang phừng phừng lửa giận, chỉ e

đến cả anh ta cũng không có kết quả tốt.

Điều này khiến Tôn Chí Tân căm hận hai cô nhân

viên bán hàng này đến cực độ. Đắc tội ai không đắc

tội, cứ phải đắc tội ngay Phương Xương Thịnh.

Nhân vật như thế là người mà các cô đắc tội được

à?

Hai cô nhân viên bán hàng kia cúi đầu, mặt mũi

trắng nhách như tờ giấy: “Xin, xin lỗi, thực sự không

biết các vị…”

“Được rồi, cũng không cần làm khó họ, xin lỗi như

thế này chẳng có ngHĩa lý gì. Nhưng trước đó họ yêu

cầu tôi quẹt thẻ trả tiền toàn bộ căn nhà trước mới có

thể ký hợp đồng, đi ngược lại quy tắc của ngành

nghề. Hành vi như thế này, tôi cho rằng họ nên được

xử lý nghiêm, nếu không lỡ như để người ta nắm dao

đằng chuôi, sẽ xảy ra chuyện đấy” Hoắc Khải nói.

Câu nói này của anh – gọi là đề nghị cũng được

mà gọi là báo thù cũng được, tóm lại, hai nhân viên

bán hàng nghe xong sắp nằm vật ra đất luôn.

Thế nào gọi là xử lý nghiêm?

Nhẹ nhất chắc cũng bị đuổi việc…

Tôn Chí Tân nghe xong mà nghiến răng nghiến lợi,

bắt người ta quẹt thẻ trả tiền toàn bộ căn nhà trước

rồi mới ký hợp đồng? Tiên sư cha nó, ai dạy các cô

thế?

Ngay trước mặt Phương Xương Thịnh nên anh ta

cũng không nói nhiều, chỉ trợn trừng mắt nhìn hai cô

nhân viên: “Các cô đúng là làm công ty nở mày nở

mặt thật đấy! Xem sau này tôi xử lý các cô thế nào!”

Hai nhân viên bán hàng sợ đến bay màu, dù các

cô rất muốn giải thích, nhưng Tôn Chí Tân đã không

muốn cho các cô cơ hội.

Cùng lúc đó, Lã Đông Hiền và thư ký cũng vội

vàng từ ngoài bước vào.

Ông chủ với khối tài sản cũng tiền tỷ này rảo bước

tới chỗ Phương Xương Thịnh, cười tươi roi rói: “Chủ

tịch Phương, xin lỗi vì không đón tiếp từ xa, thật là

ngại quá!”

Lã Đông Hiền chạy tới làm cả khu bán hàng càng

thêm im ắng, ngoài gia đình Hoắc Khải ra, ai nấy vô

thức nín thở.

Không phải họ chưa từng gặp được Lã Đông Hiền

nổi tiếng – người nắm quyền thực sự của công ty bất

động sản này.

Trước đó khi Tôn Chí Tân tới và cung kính với

Phương Xương Thịnh một hồi đã làm người ta kinh

ngạc lắm rồi, bây giờ đến cả Lã Đông Hiền cũng đích

thân tới, còn tỏ ra khách sáo như vậy, họ bỗng chốc

hiểu ra, người đàn ông mập mạp mặc quần đùi áo ba

lỗ này chắc chắn ở cùng đẳng cấp với Lã Đông Hiền,

thậm chí có khả năng địa vị còn cao hơn.

Hai cô gái bán hàng cực kỳ tuyệt vọng. Địa vị của

Phương Xương Thịnh càng cao thì đến cả suy nghĩ

cầu xin tha thứ của họ cũng không còn nữa.

Đầu óc thoáng chốc trống rỗng, nếu còn lại chút

suy nghĩ gì, vậy thì chắc là muốn cắt lưỡi mình luôn.

Bình thường lúc bán nhà cũng chẳng buồn nói

chuyện, sao hôm nay lại lắm lời thế chứ!

Với kinh nghiệm của Lã Đông Hiền, đương nhiên

cũng nhìn ra được hai nhân viên với gương mặt tái

mét kia chắc hẳn là người đắc tội Phương Xương

Thịnh rồi.

Nhưng ông ấy cũng không có hứng thú trò chuyện

cùng hai người này, chỉ nói với Phương Xương Thịnh:

“Chỗ này cũng không tiện trò chuyện, hay là tới

phòng đón tiếp khách quý đi. Vừa đúng lúc tôi mua

được cân lá trà ngon, mời ông nếm thử. À phải rồi, hai

vị này là?”

“Uống trà thì thôi khỏi, thời gian quý giá, cũng

không muốn lỡ dở thời giờ”, Phương Xương Thịnh

khoát tay, đôi bên đầu là tỷ phú cả, không cần quá

khách sáo: “Còn về vị này, chính là anh chàng giỏi

giang mà tôi nói với ông, chú em Lý Phong. Đây là vợ

của cậu ấy, à, cả con gái nữa. Lần này chú em tới vì nể

mặt ông, thế mà còn bị chọc giận một phen. Ông tự

xem thế nào đi!”

Lã Đông Hiền liếc mắt nhìn hai cô nhân viên bán

hàng đã sợ đến mức lung lay như sắp ngất kia rồi mỉm

cười nói với Hoắc Khải: “Hóa ra là cậu Lý, hân hạnh

hân hạnh. Cậu Lý nể mặt tôi mà tới đây mua nhà, tôi

cũng thấy hân hạnh lắm, không biết đã ưng ý với

những căn nào rồi?”

Hoắc Khải bắt tay với người đàn ông có tác phong

rất lão luyện này: “Không có “những” đâu, trước mắt

mới chỉ hỏi tới tầng hai mươi hai của tòa nhà số mười

bảy ở phía Đông”.

Lã Đông Hiền cũng không nhìn xem căn nhà mà

anh nói là chỗ nào trên sa bàn hay căn hộ có phải loại

tốt nhất hay không đã nói thẳng luôn: “Được, nếu cậu

với chủ tịch Phương là chỗ thân quen, chắc hẳn cũng

hiểu được tình hình trong ngành. Tôi sẽ không bốc

phét nữa, cũng không cần biết là cậu hời hay tôi hời,

tóm lại, giảm cho cậu 40%. Nếu tôi hời, coi như cậu

giữ thể diện cho tôi, sau này tôi làm chủ tọa, mời cậu

và em dâu ăn cơm. Nếu cậu hời, coi như tôi tặng quà

xin lỗi thay cho đám nhân viên làm việc không đến nơi

đến chốn”.

40%I

Tất cả nhân viên nghe xong mà phải hít vào thật

sâu, bình thường mua nhà trả hết toàn bộ trong một

lần rồi được giảm 10% đến 20% là bình thường. Ai

mua theo nhóm hoặc có người quen chắc chỉ được

giảm 5%.

Nghe có vẻ không nhiều, nhưng trên thực tế, với

căn nhà chưa gì đã bắt đầu bằng tiền triệu, cho dù chỉ

được giảm 5%, cũng tiết kiệm được mấy chục ngàn tệ

rồi.

Mà giảm 10% là mức chiết khấu cao nhất mà họ

từng nghe nói, về cơ bản phải được nhân vật cỡ như

Tôn Chí Tân giới thiệu tới.

Giảm 40% như bây giờ, thậm chí chưa từng nghe

nói.

Giá thành của bất động sản không cao cũng

không thấp, khi cộng hết một đống chỉ phí linh tỉnh

vào với nhau thì về cơ bản cũng chiếm tới 60% giá cả

trên hồ sơ.

Cho nên mức chiết khấu mà Lã Đông Hiền đưa ra

đã cao đến khiếp sợ rồi.

Căn hộ đáng giá một triệu tệ, vừa mở miệng ra đã

giảm giúp anh bốn trăm ngàn tệ, khá là vô lý.

Nhưng ai bảo người ta là chủ tịch công ty, đừng

bảo là giảm đi bốn trăm ngàn tệ, cho dù tặng không

cũng chẳng ai dám nói gì.

Thế nhưng, Phương Xương Thịnh còn bĩu môi:

“Cái ông già này, đã tặng người ta một cái ân tình còn

không tặng cho trót. Thế này đi, cậu giảm cho chú em

Lý 40%. Tôi mở miệng đòi thể diện cho cậu ấy, giảm

thêm 10% đi, tiện thể tặng cậu ấy hai chỗ đỗ xe”.

Lã Đông Hiền chỉ vào gã ta mà cười ha hả: “Ông

biết mượn hoa kính Phật thật đấy. Được thôi, chủ tịch

Phương đã lên tiếng rồi, làm sao tôi có thể nói không

được? Vậy thì giảm 50%, tặng hai chỗ đỗ xe dưới tầng

hầm”.

Chỗ đỗ xe dưới lòng đất của khu nhà Phong Hoa

có hai cái, một cái là công trình phòng thủ, không

được phép mua bán. Nhưng có một cái là bãi đỗ xe

chính thức được họ xin phép đặc biệt, được phê

chuẩn để tự do buôn bán.

Loại vị trí đỗ xe này giống như nhà ở vậy, có quyền

sử dụng trong bảy mươi năm. Đừng thấy nó chỉ có

một dúm như thế, cũng được rao bán với giá hai trăm

ngàn tệ một chỗ đấy.

Phương Xương Thịnh vừa mở miệng đã đòi thêm

cho Hoắc Khải tiện ích đáng giá ít nhất năm trăm ngàn

tệ.

Nghe qua thì rất nhiều, nhưng thực ra đối với

những tỷ phú này, cũng không đáng kể gì lắm.

Có lẽ cái gì họ cũng thiếu, chỉ không thiếu mỗi tiền

và nhà thôi.

Ninh Thần ở bên cạnh chỉ nghe thôi đã thấy hô

hấp dồn dập. Điều kiện gia đình cô không phải giàu có

gì lắm, Ninh Quốc Tường và Đặng Tuấn Mai bán hoa

quả mấy chục năm cũng không tiết kiệm được bao

nhiêu tiền.

Mà bây giờ, mua một căn nhà vừa được giảm 50%

vừa được tặng vị trí đỗ xe, tính toán ra cũng tiết kiệm

được hàng triệu tệ rồi.

Bất kỳ ai lớn lên trong một gia đình làm công ăn

lương mà gặp được chuyện tốt như thế này cũng

không nén được vẻ kích động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi