CHẾ TẠO HÀO MÔN



Trưởng phòng thu mua hơi sững sờ, ngẫm nghĩ cẩn thận, cũng phát hiện ra điểm quái lạ.

Cậu thanh niên kia không khuyến khích bọn họ đến công ty Thương mại Đông Lai, thế rồi trùng hợp bên này cũng lật lọng luôn.

Thế nhưng, bảo trưởng phòng thu mua tin một nhân vật nhỏ bé như Lý Phong có thể biết trước được bí mật kinh doanh của Thương mại Đông Lai là chuyện vô cùng khó.

Anh ta không tin, nhưng lại không ngăn được suy nghĩ của Cơ Hương Ngưng.

Do không có cách nào nên trưởng phòng thu mua đành phải lên xe theo họ. Chiếc Maybach rời khỏi gara ở tầng hầm, hướng thẳng về phía căn nhà cũ kỹ của Lý Phong.

Còn lúc này, Hoắc Khải đang ngồi trong phòng dạy cờ vây cho Đường Đường.

Đứa bé này quá thông minh, môn cờ vây nghe có vẻ phức tạp mà cô bé chỉ cần ba phút đã hiểu rõ quy tắc, chỉ chơi một ván đã hiểu gần như hết.

Lúc đánh đến ván thứ hai đã bắt đầu rất thành thục rồi.

Hoắc Khải được mọi người gọi là thiên tài trong thiên tài, theo anh thấy, Đường Đường cũng đủ tư cách được gọi như vậy.

Thật ngoài sức tưởng tượng, một con mọt sách như Lý Phong lại có thể sinh ra được cô con gái thông minh tới vậy. Hơn nữa Đường Đường lại còn có vẻ trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng lứa, cô bé cực kỳ hiểu chuyện, khiến mọi người càng nhìn càng thích.

Đương lúc họ đang đánh được chừng một nửa ván thứ hai thì cửa phòng bị người nào đó gõ mạnh, giọng nói của Ninh Ngọc Lâm ở bên ngoài có thể sánh ngang với tiếng sét đánh.

Hoắc Khải đi ra mở cửa: “Cậu muốn phá nhà tôi đấy à?”

“Anh rể, thành công rồi, thành công rồi!”, Ninh Ngọc Lâm hồ hởi xông tới, ôm chặt lấy anh, sau đó hò hét.

Hoắc Khải liền hiểu rõ cậu ta đang vui mừng vì điều gì, chính là chuyện mở shop Taobao, nhưng chỉ có chút chuyện nhỏ xíu thế mà đáng để vui vẻ vậy ư?

Chuyện mà cậu cả nhà họ Hoắc chẳng thèm đặt trong mắt lại là việc vui ngất trời đối với Ninh Ngọc Lâm.

“Đừng hô hào nữa, không thấy Đường Đường đang suy nghĩ à!”, Hoắc Khải quát.

Lúc này Ninh Ngọc Lâm mới hạ thấp giọng, nhưng vẫn không kìm được mà lôi kéo Hoắc Khải: “Giám đốc Hoàng nói sẽ duyệt hai trăm ngàn tệ để em mở shop trước. Chỉ cần có thể hoàn thành được một đơn hàng thì sẽ duyệt thêm ba trăm ngàn! Còn nữa, ông ta sẽ không lấy một chút lợi nhuận nào từ cửa hàng Taobao. Trừ chi phí ra thì tất cả số tiền còn lại đều được đầu tư thành hai lần, sẽ do em toàn quyền xử lý. Anh rể, em sắp sửa phát tài rồi!”

Hoắc Khải nghe mà bật cười, giờ đã ra đâu vào đâu đâu, còn chưa mở shop nữa kìa? Mới thế mà đã nói sắp phát tài, vậy khi thật sự mở shop rồi chẳng phải sẽ thành lên trời luôn à?

“Được được được, chúc mừng giám đốc Ninh, cậu cứ ngồi xuống, nghỉ ngơi uống ngụm nước trước đã. Tôi đi đánh cờ với Đường Đường đây”, Hoắc Khải nói.

“Ấy, chờ chút, em còn chưa nói xong mà”, Ninh Ngọc Lâm vội vàng kéo anh lại, tỏ vẻ nhăn nhó: “À thì là, giám đốc Hoàng đưa ra cho em một nhiệm vụ, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này thì anh ta mới cấp duyệt tiền cơ”.

Hoắc Khải nhìn ra được một vài manh mối từ vẻ mặt kia, nói thẳng: “Tôi không rảnh”.

“Ôi anh rể tốt, anh rể thân thiết của em ơi, anh ơi, anh ới ời!”, Ninh Ngọc Lâm biết mình không thể gạt được Hoắc Khải nên bày ra vẻ mặt như đưa đám: “Em cũng đâu bảo anh phải làm gì, chỉ là huấn luyện nhân viên thôi, giúp em khiến cửa hàng flagship trở nên nề nếp là được. Khởi đầu một tháng hai mươi ngàn, cứ bán thành công một đơn sẽ trích 10% hoa hồng cho anh!”

Hoắc Khải trừng mắt với cậu ta: “Cậu cảm thấy tôi chỉ đáng giá hai mươi ngàn thôi ư? Hơn nữa, như thế mà bảo là không bắt tôi phải làm gì? Chỉ nguyên công huấn luyện thôi đã tốn của tôi không biết bao nhiêu thời gian, lại còn phải khiến cửa hàng của cậu trở nên nề nếp, sao cậu không trực tiếp bảo thẳng là tôi hãy giúp các cậu đưa nhà máy ra thị trường luôn đi!”

“Nếu anh muốn thì em cũng bằng lòng, không phản đối gì hết…”, Ninh Ngọc Lâm lẩm bẩm, thấy Hoắc Khải lại trừng mắt với mình đành vội vàng nói: “Cho dù không nể mặt em thì ít nhất anh cũng nên nể mặt chị gái em chứ, còn cả Đường Đường nữa, đúng không?”

Hoắc Khải thật sự cạn lời vì những gì cậu ta nói, chuyện này thì liên quan gì đến Ninh Thần và Đường Đường?

Nhưng dù sao đối phương cũng là em vợ, anh cũng không tiện gạt phăng đi, bèn nói: “Tôi không có nhiều thời gian, không giúp được cậu quá nhiều. Khi nào cửa hàng flagship ra mắt, tôi có thể giúp cậu tuyên truyền, còn huấn luyện nhân viên gì đó thì tôi không nhận đâu”.

“Ơ? Vậy em phải làm thế nào bây giờ, trong nhà máy bọn em không có lấy nổi một shop online, anh không dạy thì…”

“Cậu không thể đăng thông báo tuyển những người thạo việc được à? Mà cứ phải nhìn chằm chằm mãi một mẫu đất không tha, phóng tầm mắt xa hơn chút đi được không hả?”, Hoắc Khải tức giận.

“Í, thông báo tuyển dụng, cái này hay nè, quá hay luôn!”, Ninh Ngọc Lâm tỏ ra cực kỳ đồng tình, sau đó cậu ta thu lại vẻ tí tửng, lôi kéo Hoắc Khải: “Anh rể, anh đã giúp đến thế rồi chi bằng làm cho trót luôn đi. Mời người nào đỉnh đỉnh chút á. Tầm nhìn của em hạn hẹp, không hiểu mấy thứ này, đâu biết được ai có bản lĩnh còn ai chỉ giỏi nói mồm. Chỉ một bài thông báo tuyển dụng thôi mà, chắc cũng đến trưa là cùng. À không, nhiều nhất cũng chỉ mất của anh một ngày. Thế này đi, em đi tìm giám đốc Hoàng, bảo ông ta duyệt trước cho anh 500… à không mười ngàn tệ tiền phí vất vả luôn!”

Hoắc Khải bị cậu ta kì kèo mãi đành phải đồng ý.

Thấy Hoắc Khải đã đồng ý, Ninh Ngọc Lâm lập tức vui mừng ôm chầm lấy anh, cứ hết một câu anh rể tốt, rồi lại tới anh trai tốt, nghe rõ là thân thiết.

Đường Đường đang ngồi nghĩ thế cờ cũng không kìm được phải ngẩng đầu nói: “Cậu, nước miếng của cậu nhiều quá đấy, tung tóe khắp mặt cháu rồi này”.

“Ha ha ha, cháu gái ngoan, cậu đang vui ấy mà. Đợi cậu kiếm được tiền rồi sẽ mua cho cháu một bộ cờ vây bằng vàng luôn!”, Ninh Ngọc Lâm hùng hồn nói.

“Được rồi, đừng tỏ ra vật chất trước mặt con trẻ như thế, có thấy tục không hả? Lúc nào rồi mà còn không tranh thủ đi làm chuyện chính đi!”, Hoắc Khải lên tiếng.

“À đúng đúng, vậy em đi nói với giám đốc Hoàng một câu trước, lát nữa đến giờ thông báo tuyển dụng em sẽ lại tới nhá”.

“Tốt nhất đừng tới”.

Ninh Ngọc Lâm phớt lờ luôn câu này của anh, vui vẻ mở cửa ra, thình lình nhìn thấy Cơ Hương Ngưng đang giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.

“Ơ kìa chị Hương Ngưng, chị tới rồi à? Tìm chị em hả? Chị ấy không ở nhà đâu”, Ninh Ngọc Lâm nói tằng tằng như súng máy, khiến Cơ Hương Ngưng sững sờ.

Sao cái thằng nhóc này lại vui vẻ thế nhỉ?

Nhất là lúc nhìn thấy Hoắc Khải ở trong nhà, cô ấy lại càng cảm thấy quái lạ.

Người nhà họ Ninh luôn ghét bỏ Lý Phong cũng chẳng phải chuyện bí mật gì, là bạn thân của Ninh Thần, tất nhiên Cơ Hương Ngưng biết rõ điều này.

Đặc biệt là Ninh Ngọc Lâm, cậu ta luôn cảm thấy bất bình thay chị gái, cảm thấy chị cậu ta gả cho cái đồ mọt sách như Lý Phong chẳng khác nào đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu. Thế nên cứ hễ hai người này ở cạnh nhau là kiểu gì cũng cãi vã.

Nhưng hôm nay cậu ta lại cười rõ là tươi, phòng chừng nếu đằng sau cậu ta có đuôi thì cơ cũng lắc lư ngoe nguẩy luôn rồi ấy.

“Chị đến tìm anh ta”, Cơ Hương Ngưng nói.

“Ồ, tìm anh rể em ấy hả, vậy được, hai người nói chuyện đi, em còn có việc, đi trước nhé”, Ninh Ngọc Lâm cũng không nhiều lời mà rời đi thật dứt khoát.

Nào ngờ câu anh rể của cậu ta còn khiến Cơ Hương Ngưng ngạc nhiên hơn.

Không ngờ Ninh Ngọc Lâm lại gọi Lý Phong là anh rể?

Cậu ta uống nhầm thuốc, hay là quên uống thuốc vậy?

Bỗng nhiên Hoắc Khải lên tiếng: “Nếu đã tới tìm tôi thì vào trong rồi nói”.

Nhìn người đàn ông đang mỉm cười kia, Cơ Hương Ngưng bỗng có một cảm giác quái lạ khó diễn tả.

Cô ấy không tiếp tục đứng ở cửa nữa mà cất bước đi vào trong.

Anh chàng giám đốc thu mua trước đó đi cùng Cơ Hương Ngưng đã tự đón xe quay về công ty rồi, bởi vì cô ấy cảm thấy đến nơi này nói chuyện có thể sẽ liên quan đến bí mật của một số người, nên không muốn để quá nhiều người biết.

Tiện tay đóng cửa lại, Hoắc Khải rót một ly nước đưa cho Cơ Hương Ngưng, sau đó ngồi xuống đối diện Đường Đường, nhấc một quân cờ màu đen rồi đặt xuống bàn cờ: “Ngồi đi rồi nói”.

Một loạt cử chỉ này của anh đều cực kỳ bình tĩnh thong dong, khiến Cơ Hương Ngưng có cảm giác như đang đối diện với người lớn trong nhà vậy.

Rõ ràng cảm thấy đáng ra Lý Phong không nên có phản ứng thế này, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, cô ấy lại thấy đây là chuyện đương nhiên.

Nhìn đăm đăm vào bàn cờ vây mới mua, Cơ Hương Ngưng không lập tức nói đến chuyện của Thương mại Đông Lai mà chỉ hỏi: “Anh còn biết chơi cờ nữa à?”

“Từng học một thời gian, thấy cũng khá hay, nếu có thời gian cô cũng có thể học”, Hoắc Khải lại đặt thêm một quân cờ đen nữa xuống: “Nước này của con sai rồi, sai một li đi một dặm, con muốn chơi tiếp không?”

“Muốn ạ!”, Đường Đường gật mạnh, trong mắt đầy vẻ chuyên chú và nghiêm túc.

Hoắc Khải cười cười, để cô bé tự xếp quân cờ, sau đó nhìn sang Cơ Hương Ngưng rồi hỏi: “Chắc hẳn cô tới đây vì chuyện của Thương mại Đông Lai đúng không? Có phải quyết định thay đổi suy nghĩ của mình rồi chăng?”

Cơ Hương Ngưng ngạc nhiên nhìn anh: “Anh thật sự biết chuyện của bọn họ à? Sao anh lại biết?”

“Điều này không quan trọng, quan trọng là kết quả cơ. Thương mại Đông Lai hi vọng các cô nâng giá lên bao nhiêu?”, Hoắc Khải hỏi.

Cơ Hương Ngưng đã xác nhận trước đó người đàn ông này không hề ăn nói lung tung, bởi vì anh đã biết gì đó nên mới có thể nhắc nhở cô ấy như vậy.

Tiếc rằng cô ấy lại không tin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi