CHẾ TẠO HÀO MÔN

Chính vì sự áy náy hồi đó nên cô muốn biểu hiện tốt

hơn trước mặt các đồng nghiệp của Tả Mỹ Hoa, cho bọn

họ thấy cô không hề có một cuộc sống không hạnh phúc.

Mà Tả Mỹ Hoa cũng biết chuyện Ninh Thần có cửa

hàng trên Taobao, biết cả việc cô làm ăn rất kém. Suốt cả

một năm mà chỉ bán được có một ngàn tám trăm đồng,

không đủ trả tiền mạng.

Cửa hàng Taobao kém cỏi như thế mà cũng đòi thuê

văn phòng?

Trong lòng Tả Mỹ Hoa nảy ra một loại khả năng: nhất

định là cái tên chồng ăn hại kia của Ninh Thần cho rằng

cửa hàngTaobao không đủ đẳng cấp nên muốn lấy văn

phòng ra để tỏ vẻ.

Nhưng người ta thuê văn phòng đều là để làm ăn lớn,

ít nhất cũng phải có tiểm lực.

Còn mấy người thì sao?

Một năm bán được tám trăm đến một ngàn đồng,

đừng nói là thuê nhà, trả tiền thuê quét dọn vệ sinh một

năm còn không đủ nữa là. Thuê văn phòng có khác nào

vung tiền ra cửa sổ!

Trong lòng Tả Mỹ Hoa, đây là điển hình cho việc yêu

cầu cao hơn năng lực.

Rõ ràng là chẳng có bản lĩnh gì mà mũi cứ hếch lên

tận trời để giả vờ cho người khác xem!

Cô ấy liếc Hoắc Khải rồi kéo tay Ninh Thần sang một

bên, nói thầm: “Nghe tôi khuyên một câu đi, đừng lãng

phí số tiền này nữa”.

“Hả? Phòng này có vấn đề sao chị?” Ninh Thần kinh

ngạc hỏi, còn tưởng rằng tòa văn phòng này có khiếm

khuyết gì. Nếu thật sự là vậy, Tả Mỹ Hoa nể mặt giao tình

cũ mà không muốn lừa cô thì cũng có thể hiểu được.

“Phòng thì tốt, nhưng các cô kiếm được có chút kia

thì thuê văn phòng làm gì chứ!” Tả Mỹ Hoa thấy Ninh

Thần hiểu lầm thì cũng đau đầu, sao người phụ nữ này

càng ngày càng ngốc vậy chứ.

tổng tài phu nhân có thai rồi

“Thật ra chúng tôi buôn bán cũng ổn mà… Đang phát

triển rất tốt nữa, sau này chắc chắn…”

Ninh Thần giải thích được một nửa thì đã bị Tả Mỹ Hoa

ngắt lời: “Là cô quá đơn thuần thôi. Cái cửa hàng Taobao

đó có tốt thì cũng sẽ đi đến đâu chứ? Một tháng kiếm

được hơn mười ngàn không? Tôi đã khuyên cô đừng có từ

chức rồi mà. Lương ở tiệm quần áo tuy không cao nhưng

ít nhất một tháng cũng được mấy ngàn, chẳng đỡ hơn là

đi chăm lo cái mớ lộn xộn đó à? Vả lại, chỉ cần cô chăm

chỉ, thì khi tôi đi khỏi đó, có khi cô còn được lên làm cửa

hàng trưởng, lương một tháng hơn mười ngàn nữa đó. Cô

nhìn tôi với chồng tôi đi, chúng tôi đã tiết kiệm được chút

tiền để mua cái căn phòng này rồi cho người khác thuê

làm văn phòng đấy, một tháng thu tiền thuê cũng không ít

đâu. Mặc dù là phải thanh toán trước một trăm ngàn, rồi

phải trả góp nốt hơn bảy trăm ngàn nữa, nhưng chúng tôi

không có chút áp lực nào hết, cho thuê dễ mà!”

Tả Mỹ Hoa ngừng lại chút rồi nói tiếp: “Tôi biết cô

cũng mong bản thân sống được tốt hơn, nhưng hãy nghe

bà chị này khuyên một câu này. Đừng có ngu ngốc làm

mấy cái này nữa, cậu ta có phải là người làm kinh tế đâu?

Cái văn phòng này ấy, cho dù tôi có giảm giá cho cô vì là

người quen đi nữa thì sao chứ, cái cửa hàng Taobao kia

của cô kiếm một năm còn không đủ tiền thuê phòng kia

kìa! Hơn nữa tiền điện tiền nước cũng đắt đỏ! Nghe tôi đi,

quay về tiệm làm việc, tôi vẫn giữ chỗ cho cô đó. Tôi đánh

tiếng với nhân viên và chủ tiệm cả rồi, sẽ không ai nói cô

cái gì đâu!”

Cô ấy nói như một cái máy khiến Ninh Thần muốn giải

thích cũng không được.

Lúc này, người môi giới tới hỏi: “Chị Tả, có thể vào xem

phòng được không? Anh này muốn xem một chút”.

“Vội cái gì!” Tả Mỹ Hoa trừng mắt, khó chịu nói.

Cô ấy có ấn tượng cực kỳ xấu với Hoắc Khải, còn

không định cho anh thuê phòng. Nếu người đàn ông này

trong cơn tức mà không thuê văn phòng nữa thì mới tốt

này!

Người môi giới biết bọn họ quen nhau, cũng không rõ

là có mâu thuẫn gì không nên không dám nói gì nữa.

Ninh Thần thì khuyên bảo: “Chị, tôi biết chị tốt với tôi,

nhưng cửa hàng của chúng tôi làm ăn cũng khá, nên mới

thuê một cái văn phòng”.

Cùng lúc đó, Hoắc Khải cũng đi tới nói: “Hay chúng ta

vừa xem vừa nói chuyện nhé?”

“Cậu lắm điều quá!”

Thà Hoắc Khải đừng nói gì, anh vừa lên tiếng thì Tả Mỹ

Hoa đã bùng nổ: “Tôi nói này, rốt cuộc cậu có biết tính

toán không hả? Điều kiện nhà các cậu thích hợp để thuê

văn phòng sao? Ninh Thần thì khổ cực, vừa chăm con vừa

đi làm, chút tiền cô ấy kiếm được đâu phải để cho cậu đi

tiêu hoang chứ! Đừng có tỏ vẻ ta đây giỏi giang nữa đi.

Nếu cậu giỏi thật thì sao cậu còn để vợ cậu đi làm nuôi

cậu chứ! Chỉ biết đọc sách đến chết thôi, chẳng biết đọc

được cái gì không nữa!”

Hoắc Khải bị mắng đầy đầu. Mặc dù ấn tượng với anh

không tốt đi, nhưng không đến nỗi chỉ thuê một cái văn

phòng thôi mà lại lên cơn tức đến vậy chứ.

Ninh Thần vội vàng giải thích: “Chị Tả lo nhà chúng ta

làm ăn không tốt nên thuê văn phòng sẽ bị thiệt. Chị ấy

có ý tốt mà…

Hoắc Khải dĩ nhiên biết Tả Mỹ Hoa có ý tốt, anh không

tức giận mà chỉ nói: “Thật sự chúng tôi làm ăn rất khấm

khá, tiền thuê văn phòng cũng không tính là nhiều”.

“Rất khấm khá à…. Tả Mỹ Hoa cười khẩy rồi hỏi Ninh

Thần: “Cô muốn thuê thật chứ? Vậy tôi nói này. Tiền thuê

một tháng là ba ngàn tám trăm tệ, trả một lần mười hai

tháng là bốn lăm ngàn sáu trăm, tiền dịch vụ quản lý là ba

ngàn bảy trăm, chưa kể tiền nước tiền điện”.

“Xem phòng trước đã, nếu thích hợp thì tiền không

thành vấn đề”, Hoắc Khải nói.

Đây là tòa văn phòng có địa thế khá tốt, giá hơn ba

mươi đồng một mét vuông cũng là chuyện bình thường,

phí dịch vụ quản lý là do khách thuê chịu.Vì là người quen

nên Hoắc Khải không muốn tính toán nhiều.

“Nói thì hay đấy, chẳng biết Ninh Thần thích cậu ở

điểm nào nữa!” Tả Mỹ Hoa rút chìa khóa ra mở cửa một

cách rất không vui.

Ninh Thần đi bên cạnh Hoắc Khải, kéo tay anh tỏ vẻ

khó xử.

Hoắc Khải hiểu ý của cô, chỉ mỉm cười và vỗ vai trấn

an, ý bảo cô đừng lo.

Vì biết Tả Mỹ Hoa muốn tốt cho Ninh Thần, mà cô ấy

nói vậy cũng vì không biết rõ tình huống, nên Hoắc Khải

cũng không trách móc gì.

Đi vào phòng, nhìn mọi thứ cũng rất ổn, vuông vắn

chỉnh tề, còn chia làm hai tầng. Không gian không quá

lớn, nhưng rất sáng sủa và rộng rãi.

Ninh Thần vốn không phải sếp của công ty lớn gì,

dùng để làm văn phòng cho cửa hàng Taobao là vừa đẹp.

Sau khi xem một vòng, Hoắc Khải và Ninh Thần rất hài

lòng. Vì là phòng của người quen nên cũng không muốn

đi xem các căn khác nữa, hợp thì chốt luôn.

Người môi giới vui mừng không thôi, vội vàng lấy ra

hợp đồng để hai bên ký.

Hoắc Khải cầm hợp đồng xem kỹ để phòng ngừa xuất

hiện những lỗ hổng về mặt pháp luật, còn Tả Mỹ Hoa thì

kéo Ninh Thần hỏi: “Cô thật sự thuê đó hả? Tôi lấy tiền rồi

thì sẽ không trả đâu đó!”

“Chị yên tâm, chúng tôi sẽ không đòi lại tiền của chị

đâu” Ninh Thần đáp.

“Cô đúng là bị mê hoặc đến hồ đồ rồi…” Tả Mỹ Hoa

thở dài nói: “Hay là vầy đi, cô đừng lo chuyện Taobao nữa,

về đây đi làm đi. Tiền thuê phòng tôi sẽ bớt cho cô mười

lầm ngàn sáu trăm tệ”.

Tả Mỹ Hoa cũng coi như quan tâm đến Ninh Thần lắm

rồi. Giảm tiền thuê, lại còn giúp cô kiếm một công việc,

tính ra cũng thu nhập thêm được mấy chục ngàn rồi.

Nếu Ninh Thần thật sự có cuộc sống khó khăn như Tả

Mỹ Hoa tưởng thì lúc này cô sẽ thật sự cảm kích đến rơi

lệ, nhưng hiện giờ cô chỉ thấy khó xử.

Mặc dù Tả Mỹ Hoa có ý tốt nhưng cô ấy không hiểu

mọi chuyện. Nếu cứ từ chối thì sẽ khiến mọi việc trở nên

lúng túng hơn, mà không từ chối thì lại càng không thể

nào. Lúc này, Hoắc Khải nói: “Chị muốn cho cô ấy đến làm thì e là phải tăng lương đấy”.

Tả Mỹ Hoa còn tưởng là anh nhân cơ hội để đòi thêm

tiền, bèn lạnh lùng đáp: “Tăng thì làm sao, tôi là cửa hàng

trưởng nên tôi có quyền. Không phải là khinh cậu đâu

nhưng tôi tùy ý tăng lương cho cô ấy cũng nhiều hơn số

tiền cậu kiếm được đó!”

Ninh Thần thật sự khó chịu khi thấy chồng mình liên

tục bị hạ thấp như vậy.

Ý tốt thì xin nhận, nhưng không thể sỉ nhục người ta

như vậy được.

Cô chỉ nói: “Chị Tả, tôi không đến làm việc ở tiệm quần

áo nữa đâu. Chuyện làm ăn của cửa hàng Taobao đã dần

đi vào quỹ đạo rồi, một tháng kiếm được không ít, chị

không cần lo cho tôi đâu”.

“Cái đồ ngốc này!”. Tả Mỹ Hoa bực mình vì nói cứ như

nước đổ đầu vịt. Cô ấy trừng mắt nhìn Ninh Thần: “Chỉ

biết nói thay cho cậu ta thôi! Kiếm được không ít, là bao

nhiêu hả! Ba ngàn? Năm ngàn? Tôi còn đang phóng đại

lên giúp cô đấy!”

Ninh Thần nhìn cô ấy, ngại ngùng nói: “Con số chị nói

ra vẫn ít quá…”

Tả Mỹ Hoa sửng sốt, ba ngàn, năm ngàn mà còn ít?

“Tám ngàn? Một tháng hai người kiếm được nhiều vậy

sao?”, Tả Mỹ Hoa ngạc nhiên hỏi.

Trong mắt cô ấy, nếu một tháng bán Taobao mà được

tám ngàn thì đúng là nhiều rồi, dù sao lúc trước một năm

còn bán không quá một ngàn.

Ninh Thần lắc đầu: “Vẫn ít…”

Tả Mỹ Hoa càng ngạc nhiên hơn, đến cả người môi

giới cũng phải hỏi: “Hai người bán trên Taobao hả? Một

tháng kiếm được bao nhiêu vậy?”

“Tháng này chúng tôi kiếm được khoảng ba, bốn triệu

gì đó” Ninh Thần nói, cô vẫn muốn che giấu thu nhập một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi