Lúc lái xe, Đồng Hải Lượng còn cố ý gọi điện thoại cho
Liêu Thiên Bằng: “Anh, em đã có tin về người mà anh nói
rồi. Cụ thể thế nào, lát nữa gặp mặt sẽ nói với anh, có
chút phức tạp”.
Sau khi cúp điện thoại, Liêu Thiên Bằng nói với Ninh
Thần với vẻ vui mừng: “Em vợ tôi nói có tin tức rồi, cậu ta
sẽ đến ngay”.
Ninh Thần lập tức đứng lên, vội vàng hỏi: “Thật à? Anh
ta ở đâu?”
“Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, nhưng chắc là…”
Liêu Thiên Bằng còn chưa nói xong thì bên ngoài có
tiếng gõ cửa, Liêu Thiên Bằng cho rằng là Đồng Hải
Lượng tới nên vừa đi đến cửa vừa nói: “Thằng nhóc này
tới nhanh thật, đợi một chút, ra mở cửa ngay đây”.
Trong lúc đang nói, ông ta đã đến cửa, nhưng khi cửa
mở ra, nhìn thấy người đang đứng ở đó khiến ông ta sững
người.
Bởi vì đứng ở cửa không phải là em vợ Đồng Hải
Lượng mà là Hoắc Khải.
Sau khi từ nông trang ra, vì không biết phương hướng
cụ thể, cũng không rõ địa hình khiến cho Hoắc Khải đi lạc
đường uổng công. May thay, sau đó anh đi qua một ngôi
làng thì thấy một con đường rồi bắt một chiếc xe tiện
đường trở về.
Đi qua đi lại một hồi, lúc trở về cũng đã chín giờ rồi.
Nhìn thấy Liêu Thiên Bằng đứng ở đó cũng khiến Hoắc
Khải có chút kinh ngạc.
Hai người còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì bỗng
nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng reo lên, sau đó một
bóng hình thô bạo kéo Liêu Thiên Bằng tránh ra, bổ nhào
vào lòng Hoắc Khải.
Ninh Thần khóc lớn ôm chặt Hoắc Khải vào lòng, cô
dùng sức đánh vào ngực anh: “Anh chạy đi đâu đấy! Có
biết em lo thế nào không, em còn nghĩ là anh chết rồi!”
Nghe thấy giọng nói đã khản đi của cô, Hoắc Khải có
chút cảm động.
Sau khi trải qua nguy hiểm, con người sẽ rất dễ cảm
động trước sự quan tâm của người nhà. Biểu hiện của
Ninh Thần thành thật như vậy khiến anh cảm nhận được
mùi vị sâu sắc của tình thân.
Nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, Hoắc Khải nói: “Không sao
rồi, không có việc gì cả…”
Ninh Ngọc Lâm và những người khác cũng lần lượt từ
trong phòng đi ra, nhìn thấy Hoắc Khải toàn thân nhếch
nhác, trên mặt còn bị thương, không kìm được hỏi: “Anh
bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Đi vào nhà trước đã”, Đặng Tuấn Mai nói.
Ninh Quốc Năng và những người khác giờ mới có
phản ứng, vội vàng kéo Hoắc Khải vào phòng.
Hoắc Khải vừa vào phòng thì cảm thấy dưới chân
vướng víu. Cúi đầu nhìn xuống chỉ nhìn thấy nhóc con
Đường Đường ôm chặt lấy chân anh, nghiêng đầu thì thấy
trong mắt cô bé toàn là nước mắt.
Tuy rằng cô bé không hô hét lên bố bố, nhưng biểu
cảm của cô bé đã chứng minh tất cả. Trong lòng Hoắc Khải chợt cảm thấy ấm áp, xoa đầu
cô bé, nói: “Ngoan nào”.
Cảm nhận được sự dịu dàng trong động tác của bố,
Đường Đường bĩu môi, sau đó không nhịn được oà khóc.
Hai mẹ con đều khóc sướt mướt như làm từ nước vậy,
Đặng Tuấn Mai cũng cảm động lau nước mắt.
Ninh Ngọc Lâm đứng một bên, nói: “Người trở về là
tốt rồi, ở đây khóc cái gì!”
“Chỉ có con lòng gan dạ sắt!” Đặng Tuấn Mai véo cho
cậu ta một cái.
Ninh Ngọc Lâm cảm thấy rất oan ức, cậu ta không nói
sai, lúc này không phải nên mừng vui mới đúng sao.
Bị hai mẹ con ôm chặt không rời, Hoắc Khải cũng
không thấy phiền, chậm rãi di chuyển từng bước đi đến
sô pha ngồi.
Ninh Ngọc Lâm như nghĩ ra điều gì vội vàng rút điện
thoại ra, nói: “Em phải gọi cho chị Hương Ngưng báo một
tiếng. Chị ấy chắc chắn rất sốt ruột’.
Đêm hôm đó, sau khi Cơ Hương Ngưng đến thì vẫn
không đi làm, từ đầu đến cuối bận rộn chuyện của Hoắc
Khải.
Ninh Ngọc Lâm gọi điện thoại nói cho cô ấy biết Hoắc
Khải đã về nhà an toàn thì Cơ Hương Ngưng đã lập tức
cảm thấy toàn thân rút đi chỉ còn phân nửa sức lực. Cô
ngồi bệt xuống, thở phào một hơi, nói: “Trở lại là tốt rồi…“
Hai ngày nay cô ấy cũng sốt ruột như con kiến bò trên
chảo nóng, đã huy động toàn bộ mối quan hệ hiện có,
nhưng từ đầu đến cuối đều không có tin tức của Hoắc
Khải.
Bây giờ cuối cùng cũng có tin tức tốt lành, sợi dây
cung bị kéo căng trong lòng cũng đứt ra được.
Thở sâu vài lần, Cơ Hương Ngưng đứng dậy rảo bước
ra ngoài.
Lúc này, Hoắc Khải đã an ủi Ninh Thần và Đường
Đường bình tĩnh lại. Ít nhất có thể để anh ngồi vững trên
ghế sô pha. Nhưng hai mẹ con vẫn như sợ anh chạy mất,
trái một người phải một người ôm chặt cánh tay anh
không buông.
Biết hai ngày hai đêm này họ đã thật sự kinh sợ, lo
lắng, Hoắc Khải cũng không nói nhiều, cứ để mặc họ ôm
như vậy.
Liêu Thiên Bằng nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Ý của cậu là bị
bắt cóc ư? Nhưng không xác định được là ai đã xúi giục
à?”
“Là ai xúi giục sau này rồi nói, trước tiên bắt hết đám
bắt cóc lại! Ban ngày ban mặt lại dám làm chuyện như
thế, thật to gan!” Ninh Quốc Năng tức giận nói.
“Muốn bắt mấy người đó cũng không khó, nghe giọng
nói của họ thì hình như là người ở đây, hơn nữa đặc điểm
nhận dạng cũng rất rõ. Trong đó có một kẻ đầu trọc, trên
cánh tay còn xăm hình con báo, chỉ cần chúng có tiền án
tiền sự thì rất dễ tìm” Hoắc Khải nói.
Liêu Thiên Bằng nghe thấy thế thì trong lòng nảy lên
một cái, không hiểu sao cảm thấy mấy đặc điểm này có
chút quen thuộc.
Đầu trọc? Trên tay xăm hình con báo?
Lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa.
“Có thể là chị Hương Ngưng đến rồi, tôi ra mở cửa”,
Ninh Ngọc Lâm nói.
Ngoài cửa, mấy người Đồng Hải Lượng đầy vẻ thấp
thỏm chờ đợi. Bọn chúng không chú ý cách đó không đến
năm mét, Đổng Thiên Thanh đang đứng như một người
qua đường.
Nhưng chỉ cần mấy người này có bất kỳ hành động gì
khác thường, gã sẽ lập tức xông lên.
Tuy rằng, biển số của chiếc xe van đã thay đổi, nhưng
Đổng Thiên Thanh vẫn có thể nhận ra hình dáng của
chiếc xe, hơn nữa gã đã từng gặp qua một người trong
đó.
Hoắc Khải vừa trở lại, mấy người này đã lái xe tới, chắc
chắn không phải là trùng hợp.
Ninh Ngọc Lâm mở cửa, nhìn mấy người lạ mặt đang
đứng ở cửa thì hơi sững người, sau đó hỏi: “Các anh là
ai?”
Đồng Hải Lượng nhìn thấy Liêu Thiên Bằng ở trong
phòng, vội vàng giơ tay hô lớn: “Anh rể!”
Liêu Thiên Bằng nhìn thấy bọn chúng, giải thích với
Ninh Ngọc Lâm: “Cậu ấy là em vợ tôi, các cậu vào đây”
Mấy người Đồng Hải Lượng từng bước đi vào trong,
vừa đi được hai bước, nhìn thấy Hoắc Khải đang ngồi trên
ghế, bọn chúng liền dừng lại.
Thấy mấy người đều dừng bước, Ninh Ngọc Lâm còn
cảm thấy kỳ lạ, tại sao bước đi cứ như bị đông đá vậy?
Mấy người Đồng Hải Lượng không phải bị đông đá mà
bây giờ chúng không đi nổi thêm một bước nào nữa.
Vốn dĩ còn muốn trước khi Hoắc Khải quay về nhà,
bọn chúng sẽ đến trước xin lỗi, cầu xin tha thứ, nhưng
đến rồi mới biết người ta đã sớm về đến nhà rồi.
Gặp mặt trong tình huống xấu hổ như vậy còn có thể
nói gì?
Liêu Thiên Bằng cũng không hiểu, nói: “Các cậu đứng
như trời trồng ở cửa làm gì. Đi vào đi!”
Lúc này, Hoắc Khải mới lên tiếng: “Tổng giám đốc
Liêu, họ là em vợ của ông à?”
“Chỉ có thằng nhóc này là em vợ tôi, còn lại mấy người
kia là đàn em của cậu ta”, Liêu Thiên Bằng thuận miệng
giải thích nói, nhưng giây tiếp theo, bỗng nhiên ông ta
nhận ra có gì đó không đúng.
Nhìn cái đầu sáng bóng của Đồng Hải Lượng, lại nhìn
đến người đàn ông trên tay có hình xăm, cuối cùng nhìn
sang Hoắc Khải, thấy vẻ mặt kỳ lạ của anh.
Những điều này khiến đầu óc Liêu Thiên Bằng trở nên
quay cuồng.
Không thể nào?
Hoắc Khải không nói lời nào bế Đường Đường đặt
sang phía Ninh Thần. Vốn dĩ Đường Đường không muốn
như thế nhưng Hoắc Khải cũng không để ý. Anh đứng
dậy, che chắn cho hai mẹ con, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa,
mơ hồ có thể thấy hình bóng của Đổng Thiên Thanh.
“Ngọc Lâm, cậu qua đây” Hoắc Khải nói.
“Làm gì?”, Ninh Ngọc Lâm không hiểu hỏi.
Một loạt những động tác mang đầy tính phòng bị của
Hoắc Khải khiến trong lòng Liêu Thiên Bằng nặng nề.
Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra, ông ta cảm thấy trước
mắt tối sầm lại.
Sau khi biết mấy người bắt cóc này là người của Liêu
Thiên Bằng, Hoắc Khải cũng cảnh giác với ông ta, gọi
Ninh Ngọc Lâm quay lại, anh mới nói: “Tổng giám đốc
Liêu, mấy người này…”
Hoắc Khải vừa mở lời, liền nghe thấy “phụp” một
tiếng. Quay lại nhìn thì thấy Đồng Hải Lượng dứt khoát
quỳ xuống: “Anh Lý, tôi có mắt không thấy Thái Sơn,
phạm phải tội lớn, anh khoan dung độ lượng, tha cho tôi
một lần…”
Hành động của hắn, khiến cho những người trong
phòng đều chết lặng. Chuyện gì đang xảy ra đây?
Mà Liêu Thiên Bằng lại cảm thấy muốn phun ra máu.
Quả nhiên giống những gì ông ta dự đoán.
Ông ta tức giận đến mức máu toàn thân dồn hết lên
đầu. Đối với người trẻ tuổi này, ông ta xem trọng như thế,
muốn kéo anh về cũng không có cửa, thế mà lại bị em vợ
của ông ta bắt cóc?
“Thật sự là các cậu làm?”, Liêu Thiên Bằng nói.
Đồng Hải Lượng không dám ngẩng đầu lên mà cúi
gằm mặt xuống nói: “Vâng, là em…”
“Tôi đánh chết cậu, đồ khốn này!” Liêu Thiên Bằng
tức giận tiện tay túm lấy cái ghế bên cạnh đập về phía
hắn.
Ông ta tức đến mức sắp nghiền nát cả răng. Ông ta
đang muốn lôi kéo người này như thế mà bọn chúng lại
dám bắt cóc anh. Đây không phải là phá đám thì là gì?
Phá đám thì thôi không tính, nhưng lại còn chủ động
nhảy vào lưới, con mẹ nó ngu thế không biết?
Nếu Đồng Hải Lượng không tới, thì coi như là sau khi
biết chuyện này, Liêu Thiên Bằng cũng có thể xử lý sạch
sẽ, thậm chí giấu không cho Hoắc Khải biết quan hệ giữa
ông ta và Đồng Hải Lượng. Cùng lắm thì cho tên khốn nạn
này mấy trăm ngàn bảo hắn trốn đi đâu đó mười tám năm
rồi nói.
Nhưng bây giờ, Đồng Hải Lượng đang quỳ ở kia, một
đám người đều nhìn thấy, nghe thấy rõ, ông ta còn có thể
giấu thế nào?