CHẾ TẠO HÀO MÔN

Sau lần họp lớp trước đó, thỉnh thoảng Phan Tư Mễ sẽ tới nhà anh một chuyến, nói là tới tìm Ninh Thần, nhưng lại nói chuyện với Hoắc Khải nhiều hơn. Bây giờ gặp mặt, Phan Tư Mễ đã không còn đứng trên góc độ như bác sĩ và bệnh nhân lúc trước, mà giống như hai người bạn hơn.

Hoắc Khải nói chuyện khá thẳng thắn: “Cô đã biết rồi đấy, sức khỏe của tôi rất ổn. Tại sao còn để Ninh Thần dẫn tôi tới đây?”

“Tôi biết anh không bị bệnh, chứ cô ấy có biết đâu!”, Phan Tư Mễ cười tủm tỉm rồi bước tới, mùi hương thanh mát thoang thoảng nơi khoang mũi. Cô lấy từ trong túi áo ra hai chiếc vé xem phim: “Tôi sợ Ninh Thần sẽ lo lắng nên mới phối hợp cùng anh diễn trò đấy chứ, nếu không, anh tưởng tôi muốn mất thời gian ở đây à. Nếu anh cảm thấy áy náy thì đi xem phim với tôi là được, hai tiếng đồng hồ chắc cũng đủ để đối phó với cô ấy rồi”.

Hoắc Khải thoáng nhíu mày: “Cô có thể đi xem cùng người khác, vừa vặn để tôi đi làm việc khác!”

“Thế thì không được, lỡ như lát nữa Ninh Thần gọi điện tới tìm anh, tôi biết ăn nói cùng cô ấy thế nào? Bảo là anh bỏ chạy giữa chừng à? Để cô ấy tức xì khói?”, Phan Tư Mễ đáp.

Hoắc Khải ngẫm nghĩ, quả thật cũng có lý. Tuy Ninh Thần nói rằng cô ấy không để tâm, trên thực tế vẫn rất coi trọng sức khỏe của anh. Nếu biết Hoắc Khải chỉ tới “điểm danh” rồi bỏ đi, e rằng cô sẽ thực sự tức giận.

“Vả lại, tôi bỏ bê công việc của mình để giúp anh lừa vợ, chẳng lẽ anh không nên cảm kích tôi à? Nếu anh thực sự không bằng lòng, tôi cũng có thể gọi điện luôn cho Ninh Thần, nói sự thật với cô ấy!”, Phan Tư Mễ nói.

“Đừng...”, Hoắc Khải vô thức nói vậy. Việc giấu giếm Ninh Thần đã khiến anh luôn mất tự nhiên, thậm chí mất tự nhiên đến độ chột dạ. Nếu để cô ấy biết chuyện, không biết sẽ tức giận đến mức nào.

“Thế nên anh đồng ý chứ hả?”, Phan Tư Mễ cười tít cả mắt và hỏi.

“Chỉ xem một bộ phim thôi đấy, xem xong tôi phải về làm việc nữa”, Hoắc Khải nói.

“Xí, người muốn xem phim cùng tôi nhiều lắm nhé, đừng làm như thể anh bị người ta lợi dụng không bằng. Vé xem phim còn do tôi mua đây này!”, Phan Tư Mễ tỏ ra bất mãn.

Hoắc Khải cũng không nói nhiều. Trong chuyện này, anh chịu sự khống chế của Phan Tư Mễ.

Nhìn dáng vẻ nghẹn lời của Hoắc Khải mà Phan Tư Mễ cười gằn trong lòng. Trong mắt cô, tất cả những gì Hoắc Khải đang làm ở thời điểm này chẳng khác gì lạt mềm buộc chặt.

Người đàn ông này cũng hiểu biết về tâm lý học, nhất định sẽ nhìn ra được, cô là một người phụ nữ rất kiêu ngạo.

Mà phái nữ kiêu ngạo sẽ không thích được người khác lấy lòng đâu, muốn chiếm được sự thừa nhận và hảo cảm từ dạng người như cô, phải luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Càng khiến cô cảm thấy mình không được coi trọng thì càng làm cô để tâm.

Phan Tư Mễ đã khẳng định Hoắc Khải là một gã trai đểu, đương nhiên sẽ suy xét mọi hành vi của anh theo chiều hướng xấu. Bây giờ cô muốn Hoắc Khải đi xem phim cùng mình chẳng qua là để bóc mẽ bộ mặt thật của người đàn ông này.

Cho dù Ninh Thần đã kết hôn và có con gái cùng anh thì đã sao? Nếu biết được bộ mặt thật của anh sớm hơn, chí ít sau này cũng sẽ đề phòng hoặc chuẩn bị tâm lý trước, đỡ hơn là bị tổn thương đến độ không còn mảnh giáp mới biết được sự thật.

Sau đó, hai người cùng nhau xuống tầng, Phan Tư Mễ lái xe đưa Hoắc Khải tới rạp chiếu phim.

Khi đến rạp chiếu phim vừa đúng chín giờ rưỡi, là suất chiếu đầu tiên trong ngày của rạp.

Thời gian này thường có rất ít người tới xem phim, Phan Tư Mễ còn chọn một bộ phim kinh dị. Lúc vào trong rạp, ngoài hai người họ chỉ còn mỗi nhân viên thôi.

“Thế nào hả, tốn bảy mươi tệ mà bao nguyên rạp, đỉnh không!”, Phan Tư Mễ tỏ ra rất đắc ý.

“Vâng, đỉnh, đỉnh!”, Hoắc Khải buột miệng phụ họa vài tiếng.

“Tách” một tiếng, đèn trong rạp tắt hết, bộ phim bắt đầu chiếu.

Tuy có ánh sáng từ màn hình lớn nên bên trong rạp không tối đến độ xòe bàn tay ra không rõ năm ngón,nhưng so với ánh sáng ban ngày khi họ vừa đến đây thì sự đối lập vẫn khá mạnh mẽ.

Phan Tư Mễ đột nhiên ghé tới gần, cười toe toét hỏi: “Anh nói xem, nếu Ninh Thần biết hai chúng ta giấu cô ấy để chạy tới đây xem phim, liệu có nghi ngờ chúng ta thậm thụt không?”

Mùi hương thoang thoảng từ phía cô ấy bay tới, cộng thêm khung cảnh mờ tối xung quanh, rất dễ gợi lên dục vọng của con người.

Hoắc Khải quay đầu nhìn sang, thấy Phan Tư Mễ khẽ rướn cằm lên, ghé tới sát gần mình. Nếu anh có ý đồ, chỉ cần ngả người tới trước một chút là có thể hôn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ kia.

Nói thật lòng, câu nói và hành động của Phan Tư Mễ khiến người ta cảm thấy cực kỳ quyến rũ, thậm chí Hoắc Khải còn nghi ngờ, phải chăng cô đang muốn ám chỉ điều gì.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, anh và Phan Tư Mễ cũng không quá thân quen. Cho dù tự tin đến mức nào, anh cũng không nghĩ rằng cô bác sĩ tâm lý này sẽ dễ dàng đem lòng thích mình.

Có lẽ, chỉ là bản thân anh đã nghĩ nhiều.

Hoắc Khải thoáng lùi về sau một chút, giữ đủ khoảng cách an toàn rồi mới đáp: “Tôi cảm thấy chắc hẳn cô ấy sẽ không nghĩ gì nhiều đâu, cô ấy rất tin tưởng cô, cũng rất tin tưởng tôi!”

“Vậy á hả?”, đôi môi đỏ mọng của Phan Tư Mễ mấp máy, nhả ra một làn hương thơm, mang theo nét yêu kiều khó lòng miêu tả: “Đúng rồi ha, cô ấy còn tưởng bây giờ anh không “lên” được nữa kìa. Cho nên không cần biết giữa chúng ta xảy ra chuyện gì, cô ấy sẽ không nghi ngờ đâu...”

Hoắc Khải thoáng ngập ngừng, anh cứ luôn cảm thấy sức hút mà người phụ nữ này thể hiện ra quá mãnh liệt, giống như đang ám thị điều gì đó.

Nhưng Hoắc Khải vẫn cảm thấy mất tự nhiên, như thể đâu đó không ổn lắm.

Đúng lúc này, Phan Tư Mễ đột nhiên bật cười ha hả, cô ngồi thẳng người dậy, lấy túi bỏng ngô từ sau lưng ra, mở túi, vừa ăn vừa cười rinh rích: “Nhìn biểu cảm của anh kìa, trêu anh thôi. Tôi với Ninh Thần là bạn thân, anh là chồng của cô ấy, làm sao tôi có thể cướp được. Ăn bỏng ngô không? Ngon lắm đấy!”

Nhìn dáng vẻ cười ha ha của cô, Hoắc Khải lắc lắc đầu: “Xem ra cô còn nghịch ngợm hơn trong tưởng tượng của tôi, hoàn toàn không hề cứng ngắc như lúc mới quen.”

“Hóa ra tôi để lại cho anh kiểu ấn tượng như thế hả?”, Phan Tư Mễ nhún nhún vai: “Thực ra so với con gái trong nước thì tôi cởi mở hơn nhiều. Dù sao thì đi nước ngoài du học bao nhiêu năm, bất kể tư tưởng hay cử chỉ hành động đều chịu ảnh hưởng từ phương Tây mà”.

Hoắc Khải không nói gì, thực ra anh không thích kiểu tính cách này lắm, quá cởi mở. So với đó, anh thích kiểu tính cách thẹn thùng truyền thống như Ninh Thần hơn, chí ít sẽ không cần phải lo sợ cô làm ra sự việc gì đó quá điên cuồng.

Còn về tính cách như Phan Tư Mễ, nếu chỉ làm tình nhân hoặc cuộc chơi qua đường ngắn ngủi thì không sao, chứ làm vợ thì thôi, khỏi.

Trước kia, lúc còn ở nhà họ Hoắc, Hoắc Khải cũng tiếp xúc với không ít cô gái tương tự, anh đã trải qua giai đoạn chơi đùa với phụ nữ từ lâu rồi. Đối với chuyện tế nhị nam nữ, Hoắc Khải không phản đối, nhưng anh chú trọng việc hưởng thụ trên phương diện tinh thần hơn.

Nhất là sau lần sống lại, đột nhiên có vợ và con càng khiến anh hiểu được làm thế nào mới gánh vác nổi trách nhiệm của người làm bố, làm chồng.

Tiếc rằng, tuy Phan Tư Mễ là một bác sĩ tâm lý, nhưng không thực sự đọc hiểu nổi tâm lý con người, nếu không, cô cũng không cố chấp muốn vạch trần “bộ mặt thật” của Hoắc Khải.

Bộ phim đang được trình chiếu là phim kinh dị của nước ngoài, sát thủ liên hoàn bịt mặt, hình ảnh khá máu me và ghê rợn, nhất là âm thanh lồng ghép trong phim chẳng khác gì phim ma.

Phan Tư Mễ thỉnh thoảng giật mình vì tiếng nhạc đột nhiên bùng lên, túi bỏng ngô đổ mất quá nửa làm Hoắc Khải phì cười.

Lá gan không đủ lớn, làm sao lại chọn loại phim kinh dị này chứ. Đã nhát gan thì còn chọn phim kinh dị làm gì chứ.

Đúng lúc này, hình ảnh trên màn hình lớn đột ngột lóe lên, gương mặt dữ tợn của tên sát thủ liên hoàn được phóng to, dùng một góc quay rất nổi bật để lấp đầy toàn bộ màn hình.

Nhạc nền kinh dị vang lên đồng thời, Phan Tư Mễ sợ đến mức hét ầm lên, quay người ôm chặt Hoắc Khải, vùi đầu vào lòng anh không dám xem nữa.

Hương thơm men theo cơ thể và mái tóc của cô không ngừng tỏa ra khiến Hoắc Khải ngửi thấy rõ rệt hơn, đồng thời cũng cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ cơ thể cô.

Trong khung cảnh mờ tối, cả rạp chiếu phim chỉ có hai người họ, cảnh tượng quyến rũ thế này sẽ khiến rất nhiều gã đàn ông không kiềm chế được.

Thế nhưng khả năng tự chủ của Hoắc Khải vẫn đủ mạnh, đến cả khi nằm chung giường với Ninh Thần bao lâu nay mà anh còn nhẫn nhịn được, làm sao có thể dao động vì Phan Tư Mễ cơ chứ.

Anh chỉ đợi hình ảnh gớm ghiếc đó chạy qua rồi vỗ nhẹ lên lưng Phan Tư Mễ: “Được rồi, qua đoạn đó rồi!”

Nhưng Phan Tư Mễ vẫn cảm thấy kinh hãi quá độ, cơ thể run lên nhè nhẹ, nằm rạp trong lòng anh không chịu buông ra, còn phát ra âm thanh buồn bực: “Không muốn đâu!”

Cũng chẳng biết cô đang nói không muốn xem nữa hay không muốn ngồi thẳng dậy, Hoắc Khải thoáng thấy lúng túng.

Đây là bạn cùng lớp kiêm bạn thân của vợ anh, vốn dĩ hai người giấu Ninh Thần chạy ra ngoài xem phim đã là không ổn rồi, bây giờ còn tiếp xúc cơ thể bằng động tác thân mật như thế khiến Hoắc Khải càng thêm chột dạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi