CHẾ TẠO HÀO MÔN

“Nhưng anh có biết lái xe không đó?”, Đường Trọng Vi lo lắng hỏi. Nếu kỹ thuật lái xe không thuần thục thì cho dù có là xe thường cũng sẽ dễ xảy ra tai nạn. Huống hồ đây còn là trường đua chuyên nghiệp, có rất nhiều khúc cua ngoằn ngoèo, mà Porsche 911 lại có mã lực rất lớn. Không quen thuộc với tình trạng xe thì cũng sẽ không quen đường, có khi đâm vào tường cũng chẳng có gì quái lạ.

“Một chút”, Hoắc Khải mỉm cười đáp.

Đường Trọng Vi mơ hồ cảm nhận được sự tự tin phát ra từ người anh. Hoắc Khải không nói rõ ràng, nhưng cô ấy thấy được người đàn ông này không hề lạ lẫm với xe ô tô.

Thực ra Hoắc Khải có rất nhiều sở trường, nhưng ít ai biết đến. Phần lớn những chuyện đó anh đều ẩn đi danh tính để thử nghiệm. Trong mắt nhiều người, anh chỉ là một cậu trai nhà giàu trưởng thành, trầm ổn, chứ không phải là người có nhiều tài lẻ như lái xe, nấu ăn hay chơi cổ phiếu.

Kể cả là Đường Trọng Vi cũng không biết.

Lúc này, Lâm Xảo Mộng đi tới, híp mắt cười nói: “Đừng có nói là chúng tôi bắt nạt anh đấy nhé. Tôi cho anh thời gian hai vòng đua để làm quen, cũng sẽ tìm người giúp anh áp xe.”

Nói rồi, một cô gái trẻ tuổi đi tới, chủ động ôm lấy cánh tay của Hoắc Khải và cười nói: “Anh đẹp trai, chắc chắn anh sẽ giỏi hơn bọn họ thôi, tôi sẽ cổ vũ anh!”

Nhìn động tác thân mật của cô gái kia, Đường Trọng Vi bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Có lẽ là vì người đàn ông này quá giống với vị hôn phu của mình nên cô ấy mới sinh ra cảm giác khống chế khó nói nên lời.

Điều khiến Đường Trọng Vi thoải mái hơn một chút là Hoắc Khải không hề bị sắc đẹp của cô gái kia mê hoặc. Anh thẳng thừng rút tay của mình ra khỏi người đối phương rồi nói: “Xin lỗi, mùi nước hoa trên người cô khiến tôi hơi phân tâm. Tôi thích mùi nhẹ nhàng một chút, giống mùi của cô Đường đây”.

Câu nói này khiến mấy người sửng sốt, rồi nhìn Đường Trọng Vi với ánh mắt kỳ lạ.

Vẻ mặt của Đường Trọng Vi hơi đỏ lên. Theo quan niệm đạo đức thì khen một người phụ nữ thơm tức là có hảo cảm với người đó.

Đương nhiên, nếu nữ giới cũng có cảm nhận như vậy với nam giới thì đó mới là hảo cảm, còn không thì là cợt nhả và trêu chọc.

Đường Trọng Vi không hề ghét bỏ cách nói này của Hoắc Khải mà ngược lại, cô ấy thấy có chút vui vẻ trong lòng.

Niềm vui của cô ấy chỉ đơn giản là được khen ngợi, chứ không phải là có cảm tình gì với Hoắc Khải.

Tâm trí của cô ấy đã dồn hết lên người của vị hôn phu rồi. Người khác dù có tốt đến mấy thì cũng chỉ khiến cô ấy cảm thấy hiếu kỳ chứ không còn gì khác.

Dù là có thì cũng sẽ ép nó xuống, vì từ nhỏ đến giờ, ước nguyện lớn nhất của cô ấy là được lấy Hoắc Khải.

Hoắc Khải đã từ chối cô gái kia, để làm phần thưởng, Đường Trọng Vi liền nói: “Vậy tôi lên xe với anh”.

Như vậy vừa khiến Hoắc Khải có mặt mũi, vừa có thể lấy sự tồn tại của bản thân khiến đám người kia kiêng kỵ nhiều hơn, không để xảy ra chuyện gì quá mức tưởng tượng.

Hoắc Khải không hề từ chối, nhưng Lâm Xảo Mộng lại bĩu môi: “Cậu phải cẩn thận đó, thắt đai an toàn vào, nhỡ anh ta mà tông xe…”

“Này…”

Thấy Đường Trọng Vi tỏ vẻ bất mãn, Lâm Xảo Mộng mới thôi.

Không biết là vì đối địch nhau hay đã bàn từ trước mà khi Đường Trọng Vi lên xe của Hoắc Khải thì Lâm Xảo Mộng cũng lên con Ferrari kia.

Còn cô gái bị từ chối kia thì lại lên chiếc Lamborghini.

Khi Hoắc Khải cũng lên xe, Đường Trọng Vi đã đeo dây an toàn xong xuôi. Trông cô ấy vô cùng lo lắng, nhưng vẫn cố gắng làm cho giọng nói của mình thật dễ nghe: “Lát nữa anh cứ đi chậm thôi, tôi sợ mình sẽ bị say xe”.

Đường Trọng Vi từ nhỏ cho tới lên đều đi xe sang ra đường. Việc cô tiểu thư nhà giàu này đi xe máy chắc còn hiếm hoi hơn cả việc người bình thường đi máy bay.

Cho nên cô ấy sẽ chẳng thể say xe được, ít nhất là Hoắc Khải chưa nghe đến chuyện này bao giờ.

“Đừng lo, tôi lái xe rất ổn định”, Hoắc Khải cười nói, bắt đầu mở phanh tay và đẩy lên.

Cái kiểu xe thể thao điều khiển bằng tay hiếm gặp trong nước này bắt đầu từ từ tiến về phía trước, đi vào vùng đường đua bên cạnh.

Tiếng động cơ khởi động gầm lên, con Lamborghini LP750 từ chỗ gửi xe phi đi như tên bắn, tố độ nhanh đến mức cửa kính xe còn phải rung lên.

Sau đó, con Ferrari của Lâm Xảo Mộng cũng phóng đi, tốc độ cũng đáng sợ y hệt vậy.

Nói chính xác là trên cả đường đua chỉ có Hoắc Khải lái chậm nhất. Đến giờ anh mới chỉ gạt đến nấc ba và chầm chậm đi với tốc độ chưa tới 40km/h.

Anh đi chậm khiến Đường Trọng Vi lại yên tâm, ít nhất tốc độ này sẽ không dễ xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng chỉ mấy phút sau, con Lamborghini từ bên cạnh vượt qua, đồng thời, cửa xe cũng mở, lộ ra một cánh tay.

Ngón tay cái của cánh tay đó chỉ xuống, biểu thị một thông tin rất rõ ràng: “Rác rưởi!”

Đường Trọng Vi bất giác nhìn Hoắc Khải, thấy anh mặc dù có liếc qua cánh tay đó nhưng lại không phản ứng nhiều mà vẫn lái cho xe vững vàng đến chỗ ngoặt.

Sau đó, chiếc Ferrari cũng lên theo nhưng không hề vụt đi như Lamborghini mà đi song hành cùng tốc độ với xe của Hoắc Khải.

Cửa ghế lái phụ kéo xuống, Lâm Xảo Mộng thò mặt ra rồi hét với Hoắc Khải: “Nè, anh lái xe chở người già đi đấy à, không sợ đi chậm quá xe sẽ tắt máy hay sao?”

Người lái xe là Vương Minh Hải, gã ta cũng thò đầu ra nhìn Hoắc Khải, nở nụ cười châm chọc: “Tôi còn tưởng là anh giỏi cỡ nào cơ, chỉ vậy thôi à? Biết vậy tôi đã bảo anh đến chỗ khu vui chơi trẻ em mà chơi xe điện đụng rồi”.

“Vậy sao được, xe điện đụng còn nhanh hơn anh ta lái đó”, Lâm Xảo Mộng cười khúc khích.

Cửa xe kéo lên, chiếc Ferrari lại tăng tốc vượt qua Hoắc Khải và va chạm một cái thật mạnh ở bên phải.

Hoắc Khải không thể không tránh sang phía khác, đồng thời giảm lại tốc độ và dừng xe đề phòng thật sự đụng xe.

Đường Trọng Vi sợ hết hồn, nhưng lại thấy chiếc Ferrari kia đã kiêu ngạo đứng ở phía xa.

Cô ấy tức giận nói: “Người này đi xe kiểu gì vậy chứ, thật quá đáng!”

Nhưng cô ấy cũng biết, đám người này chẳng quan tâm đến một con xe thể thao sơ cấp đáng giá bảy con số làm gì. Đụng thì đụng, chẳng có gì to tát. Không có gì quan trọng bằng việc hạ bệ Hoắc Khải.

Chỉ có thể nói, đám con nhà giàu này quá rảnh rỗi, quá nhiều tiền mà thôi.

Bọn họ không hiểu được nỗi khổ của việc kiếm tiền, chỉ biết tiêu tiền như rác. Nếu cứ thế này thì sẽ trở thành người có tính cách không sợ trời sợ đất.

Nhìn chiếc Porsche 911 đang dừng ở bên đường đua, Lâm Xảo Mộng ôm bụng cười ngặt nghẽo. Mới chỉ va chạm có tí mà đã dừng rồi, đúng là vô dụng!

Còn Vương Minh Hải thì lại càng khinh bỉ Hoắc Khải. Trong mắt gã ta, đây rõ ràng là tự chuốc lấy nhục mà.

Ngoan ngoãn chịu đựng một chút chẳng phải tốt sao, việc gì phải tự hại bản thân vậy.

Ngoài đám Vương Minh Hải ra thì trên đường đua vẫn còn những xe khác. Có vài chủ xe rất nóng tính, khi thấy có một chiếc xe đang dừng giữa đường thì đành giảm tốc độ rồi lúc đi qua thì mở cửa xe ra mắng chửi một hồi.

Chẳng quan tâm người đó là ai, dù sao đến được đây thì đều cùng một đẳng cấp, đã không quen thì việc gì phải nể mặt.

Đám người đó mắng chửi rất khó nghe, đến Đường Trọng Vi còn không thể chịu nổi.

Nhất là khi con Lamborghini kia chạy đến vòng thứ hai và đuổi kịp hai người và dừng lại. Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế lái tỏ vẻ rất ngang ngược, giơ ngón giữa với Hoắc Khải và nói: “Phế vật! Chẳng làm được cái trò trống gì! Đến đây cho nhục mặt ra à!”

Cô gái bị Hoắc Khải từ chối kia thì cũng cười khinh bỉ hét với anh: “Anh đẹp trai, anh kém quá nhỉ, có cần bồi bổ thân thể chút không?”

Tất cả những lời gì khó nghe thì cả hai người này đều tuôn ra. Có lẽ vì thấy Hoắc Khải không đáp lại mà bọn họ nghĩ rằng anh yếu thế, nên lại càng không kiêng kỵ gì.

Cuối cùng, đến cả bố mẹ của Hoắc Khải cũng bị lôi ra.

Những lời khó nghe ấy khiến Đường Trọng Vi còn không chịu được mà muốn phản kích, nhưng khi cô nhìn sang Hoắc Khải thì mới thấy anh đang nhìn mình.

Trong mắt anh không có quá nhiều sự phẫn nộ, nhưng ánh mắt của anh lại khiến Đường Trọng Vi hiểu ra được điều gì đó.

Nếu là bất cứ ai khi gặp phải cảnh tượng này thì đều muốn phản kích, cho dù là tính khí có tốt đến mấy cũng không thể để cho người ta mắng xối xả như vậy được.

Cảm nhận được suy nghĩ của Hoắc Khải, Đường Trọng Vi do dự một lúc rồi sờ vào dây an toàn. Sau khi xác định nó đã được cài chắc thì cô giơ tay lên và nắm lấy tay nắm thăng bằng.

Hoắc Khải biết cô ấy đã hiểu rõ ý định của mình. Anh ấn nút cho cửa kính kéo lên, ngăn cách hoàn toàn với những âm thanh khiến người ta tức giận kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi