CHẾ TẠO HÀO MÔN

“Cậu Lý, cậu nói nghiêm túc sao? Đây đều là những tài sản có giá cả trăm triệu, xét trên góc độ pháp luật, tất cả chỗ này đều thuộc về cậu”, Đổng Lương Tài nói. Hoắc Khải vô cùng bình thản, không chút lung lay.

Nhận thấy sự kiên trì của anh, Đổng Lương Tài thở hắt một hơi: “Xem ra mắt nhìn người của giáo sư Triệu quả thật tinh tường!”

Nói rồi, ông ta móc ra một chiếc chìa khóa từ trong túi áo: “Đây là chìa khóa của két bảo hiểm ngân hàng. Theo lời dặn của giáo sư Triệu, nếu như cậu lựa chọn để tôi hoặc bất kỳ một ai khác thay cậu bán đấu giá số đồ cổ kia thì chìa khóa sẽ được giao trực tiếp cho viện bảo tàng tỉnh. Toàn bộ số đồ cổ sẽ được quyên tặng miễn phí cho viện bảo tàng của tỉnh, nhưng hiện giờ chiếc chìa khóa này thuộc về cậu rồi. Cũng có nghĩa, toàn bộ tài sản thừa kế của giáo sư Triệu đã chính thức thuộc về cậu!”

Nhìn thấy Đổng Lương Tài đưa chiếc chìa khóa đầy đặc biệt với vô số đường nét hoa văn cho mình, Hoắc Khải đã hiểu, đây đều là bài sát hạch mà ông cụ đề ra.

Ông ấy đang thăm dò xem người này có đủ tư cách giúp mình bảo quản những món đồ trân quý hay không. Nói chính xác hơn là đang xác nhận xem tài sản của mình có giao vào tay một người biết làm việc thiện, hơn nữa đáng tin hay không.

May là Hoắc Khải không bị dụ dỗ.

Nói đúng ra, Hoắc Khải lại có lời.

Nếu như anh chỉ là một người bình thường trọng sinh thì sẽ chẳng thể cưỡng lại được sự quyến rũ của đống tài sản thừa kế trị giá cả trăm triệu kia. Có điều Hoắc Khải lại là người của một gia đình giàu có bậc nhất thế giới, anh từng sở hữu số tiền lên đến cả ngàn tỷ, vậy nên với anh, vài trăm triệu này chẳng đáng là gì.

Đối với Hoắc Khải, tưởng niệm một người có ý nghĩa và quan trọng hơn việc bán số đồ cổ kia để lấy tiền.

Đợi Hoắc Khải nhận lấy chiếc chìa khóa, Đổng Lương Tài đi đến trước cửa linh đường, gọi vọng ra bên ngoài: “Vào đây đi!”

Sau đó, Đường Thế Minh bước vào.

Nhìn thấy người người từng là tài xế của Triệu Vĩnh An bước vào, Hoắc Khải không lấy làm ngạc nhiên. Với trí thông minh của mình, anh đã đoán được đại khái mọi chuyện.

Sau khi bước vào linh đường, Đường Thế Minh lập tức quỳ sụp trước chiếc quan tài, dập đầu thật mạnh ba cái.

Anh ta là người học võ, bởi vì nghe theo lời khuyên của người lớn trong dòng họ nên đến làm tài xế riêng cho người có đầy chất văn thơ nhằm học hỏi thêm để đạt đến cảnh giới có cương có nhu.

Trong vài năm làm tài xế riêng cho Triệu Vĩnh An, Đường Thế Minh tận mắt chứng kiến tất cả về ông cụ. Dường như anh ta chẳng có gì để nói nhiều nhưng lại ấn tượng rất sâu sắc về Triệu Vĩnh An, cảm giác như ông cụ và bản thân mình như hình với bóng.

Trong lòng Đường Thế Minh, ông cụ là một người có thể hòa hợp với thiên nhiên.

Mỗi hành động của Triệu Vĩnh An đều phù hợp với quy luật của vạn vật, vậy nên mới khiến mỗi người gặp ông ấy đều ghi nhớ sâu sắc.

Có điều người bình thường rất khó đạt đến trình độ hòa hợp với thiên nhiên trong lĩnh vực văn học, cũng rất khó để giải thích rõ ràng chuyện này, chỉ riêng người như Đường Thế Minh mới có thể hiểu được.

Dập đầu xong, anh ta đứng dậy, cúi đầu với Hoắc Khải: “Trước khi nhà cũ bị thiêu rụi, giáo sư cho tôi hai lựa chọn, một là cầm khoản tiền lớn rồi rời đi, hai là coi đó là tiền lương rồi sau này đi theo cậu. Ông ấy nói trên người cậu có một luồng sức mạnh khó để diễn tả, ông ấy có thể nhìn thấy được sự quyết tâm vùng lên khi bị dồn vào chỗ chết trong mắt cậu. Giáo sư từng nói, chỉ có những người từng chết rồi mới biết nên sống như nào. Hơn nữa, khắp trời đất này, không có gì quan trọng hơn ý nghĩa của việc sống chết nữa. Đi theo người từng nếm trải qua mùi vị sinh tử có ích hơn là đi theo một lão già học văn như ông ấy. Vậy nên tôi chọn ở lại, sau này cậu chính là ông chủ của tôi”.

Hoắc Khải im lặng nhìn Đường Thế Minh đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt điển trai nhưng lại tràn đầy sự quả quyết, dũng mãnh.

Anh biết được Triệu Vĩnh An đánh giá rất cao về mình nhưng chẳng ngờ rằng, ông cụ này lại nhìn thấu được mọi chuyện.

Vùng lên khi bị dồn vào chỗ chết, anh đâu chỉ “bị dồn” mà anh đã từng chết thật rồi!

Không ai nhìn thấy được điều này, ngoại trừ Triệu Vĩnh An. Lời khuyên mà ông ấy dành cho Đường Thế Minh giống như đang nói với Hoắc Khải rằng, tôi biết được những gì cậu từng trải qua.

Cho dù là vì điều này thì Hoắc Khải cũng không thể từ chối Đường Thế Minh.

Huống hồ, quả thực anh rất cần một người tài giỏi như Đường Thế Minh ở cạnh bảo vệ mình. Sau này địa vị của anh ngày một cao, việc ngày một nhiều, đồng thời rắc rối cũng càng tăng lên.

Không có một người đáng tin ở bên cạnh để bảo vệ thì bi kịch của kiếp trước sẽ lại tái diễn.

Đồng thời, Đổng Lương Tài đưa cho anh một tấm danh thiếp: “Khi còn sống, giáo sư Triệu đã đưa cho tôi hai chiếc bình quai đôi song phượng thời nhà Minh có giá khoảng hai chục triệu coi như tiền lương. Mười năm sau kể từ lúc này, nếu như có bất kỳ vấn đề gì về pháp luật, cậu có thể gọi điện thoại, tôi sẽ phục vụ suốt hai mươi tư giờ. Cậu đừng vội từ chối. Dùng câu nói của giáo sư Triệu, tú tài gặp binh lính, nói chuyện khó tường minh. Xã hội hiện giờ sống và làm việc theo pháp luật, cậu sẽ cần đến tôi thôi!”

Hoắc Khải cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay, bên trên in rõ chức vụ của Đổng Lương Tài: “Luật sư trưởng kiêm đối tác cấp cao của văn phòng luật sư Triệu Hòa”

Có năm văn phòng luật sư được công nhận đứng đầu cả nước, Triệu Hòa không nằm trong nhóm năm văn phòng này nhưng nó cũng có vị trí ngang hàng.

Không phải không được công nhận đứng đầu thì sẽ không tốt.

Văn phòng luật sự được công nhận đứng đầu tức là tùy ý tìm bất kỳ ai trong văn phòng luật cũng đều là người có tiếng tăm trong giới.

Văn phòng luật sư Triệu Hòa không đạt được đến mức độ này nhưng có thể làm đối tác cấp cao chắc chắn không phải người tầm thường.

Bình thường, khi mới vào nghề, luật sư sẽ thuộc cấp một, sau đó cứ khoảng một đến ba năm sẽ tăng một cấp bậc, trở thành cấp hai và cấp ba. Sau khi lên đến cấp sáu có thể tăng cấp thành đối tác sơ cấp, vậy nhưng điều kiện tối thiểu là phải kiếm được tiền triệu cho văn phòng luật.

Thông thường, đối tác cấp cao sẽ là những đối tác có thể dẫn dắt một nhóm người, yêu cầu thu nhập cho văn phòng sẽ càng cao hơn.

Tính theo cấp bậc của văn phòng luật sư Triệu Hòa, người như Đổng Lương Tài mỗi năm phải kiếm được cho văn phòng ít nhất hai chục triệu trở lên, thậm chí có thể hơn.

Quan trọng hơn cả, Đổng Lương Tài còn là luật sư trưởng của văn phòng luật sự Triệu Hòa.

Được làm luật sư trưởng ở một văn phòng luật sư, chắc chắn không phải chuyện một đối tác cấp cao bình thường có thể làm.

Có thể nói, ngoại trừ người điều hành văn phòng luật giữ chức vụ cao nhất, còn lại mọi quyền lực đều thuộc về ông ta.

Được một đối tác cấp cao kiêm luật sư trưởng của văn phòng luật sư Triệu Hòa phục vụ miễn phí mười năm, ngoại trừ món đồ cổ trị giá hai chục triệu loa, có lẽ Triệu Vĩnh An còn phải lôi thêm thể diện của mình ra nữa. Nếu không, với cấp bậc của Đổng Lương Tài, chắc chắn một năm không chỉ thu nhập hai chục triệu.

Bởi vì ông ta nói rằng sẽ phục vụ suốt hai mươi tư giờ, có thể coi như tương đương với luật sư riêng.

Đổng Lương Tài và Đường Thế Minh, một văn một võ, bảo vệ Hoắc Khải, không cần nói cũng nhìn rõ được tấm lòng của Triệu Vĩnh An.

Đối mặt với hai người này, Hoắc Khải vẫn im lặng.

Không phải vì không biết nói gì mà anh đang nghĩ, nói có nhiều đi nữa thì người cần nghe cũng đã chẳng còn.

Ninh Thần lặng lẽ đặt tay lên lưng anh, cô cảm nhận được chồng mình đang run rẩy. Cô biết, người đàn ông này đang không được bình tĩnh.

Anh càng thể hiện ra sự bình thản, chứng tỏ nội tâm anh càng dậy sóng.

Tài sản để lại của Triệu Vĩnh An quá nhiều, sắp xếp rất cẩn thận từ người đến đồ vật.

Nhận được sự giúp đỡ này, cho dù là thằng đần cũng có thể lên trời.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng phanh xe chói tai

Người dân đứng bên ngoài linh đường hóng chuyện nhìn thầy ba chiếc xe sang như Rolls Royce và Maybach lao tới.

Cửa xe vừa mở ra, bốn người của Miêu Nhất Khoa bước xuống.

Khi nhìn thấy linh đường, khóe mắt bốn người lập tức đỏ hoe.

Bọn họ nhanh chóng chạy vào trong linh đường, sau khi nhìn thấy quan tài thì đồng loạt quỳ gối.

Đặng Vinh Hoa lớn tuổi nhất, cúi rạp người xuống đất, gào khóc thảm thiết, nước mắt rơi lã chã: “Thầy ơi, học trò tới muộn rồi!”

Ba người còn lại cũng giống thế, ai nấy đều nước mắt lưng tròng, không ngừng dập đầu,

Rất nhiều người đều bất ngờ trước phản ứng của bốn người này. Hầu hết chẳng ai biết thân phận của bọn họ, nhưng vẫn có ít người đọc tin tức, biết được rằng đây là bốn học trò nổi tiếng nhất của giáo sư Triệu.

Điều này càng khiến bọn họ khó hiểu, không phải Triệu Vĩnh An cãi nhau với học trò rồi sao?

Một, hai tháng sau khi ông cụ chuyển vào khu nhà này, ngoại trừ Hoắc Khải ra, hầu như không có ai khác đến thăm ông ấy.

Lúc ban đầu còn có người tới, sau đó chẳng thấy bóng ma nào nữa.

Ngay cả lúc ông ấy nhận được kết quả chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối cũng chẳng một ai hỏi han, nên mọi người đều cho rằng chuyện cãi nhau là thật.

Nếu không, thầy giáo sắp chết đến nơi rồi, sao học trò còn không tới thăm hỏi chứ?

Bây giờ, bốn người Đặng Vinh Hoa sắp dập bể cả ngực rồi, người đứng xem bàng hoàng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi