CHẾ TẠO HÀO MÔN

Trước khi vào phòng làm việc của Cơ Hương Ngưng, Hoắc Khải đã giơ tay gõ cửa. Nếu như là người khác, có mối quan hệ thân thiết với Cơ Hương Ngưng như vậy, hơn nữa còn được cô ấy phụ thuộc vào, thì nhất định không cần gõ cửa mà chỉ cần trực tiếp mở cửa bước vào. Nhưng Hoắc Khải sẽ không làm điều này, anh luôn tuân thủ nguyên tắc của mình, không quá khiêm tốn cũng không quá hống hách, luôn duy trì sự tôn trọng và trật tự thứ bậc trong lúc làm việc.

Không cần biết Cơ Hương Ngưng phụ thuộc vào anh bao nhiêu, chỉ cần biết anh bây giờ đang là cấp dưới của cô ấy, vì vậy anh cần phải duy trì một sự tôn trọng nhất định cho cô ấy.

Giọng Cơ Hương Ngưng cất lên từ bên trong văn phòng: "Mời vào".

Hoắc Khải lúc này mới vặn tay nắm, đẩy cửa bước vào.

Cơ Hương Ngưng đang ngồi sau bàn làm việc, không biết đang nghĩ gì mà có vẻ hơi thất thần.

Cô ấy thậm chí còn không nhìn xem ai đang bước vào văn phòng, nên câu mời vào vừa rồi có lẽ chỉ là một câu cửa miệng quen thuộc.

“Tổng giám đốc Cơ, lịch trình hôm nay sắp xếp như thế nào?”, Hoắc Khải hỏi.

Nghe thấy giọng nói của anh, Cơ Hương Ngưng mới khẽ nhúc nhích, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang. Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy rõ người vừa bước vào là Hoắc Khải, đột nhiên cô ấy lại không tự chủ được nét mặt khác thường của mình.

Khi Hoắc Khải nhìn thấy biểu hiện của cô ấy, anh cũng cảm thấy khó hiểu.

Mới sáng sớm mà tự nhiên lại giống như người mất hồn vậy?

“Cô bị sao vậy?”, Hoắc Khải nghi ngờ hỏi.

"Không. Không có gì...", Cơ Hương Ngưng vội vàng lắc đầu, sau đó hỏi: "Anh vừa hỏi cái gì?"

“Tôi đang hỏi lịch trình hôm nay sắp xếp như thế nào?”, Hoắc Khải nghĩ về một vài việc chưa được quyết định trước đó rồi nói: “Nếu không có sắp xếp đặc biệt nào khác, tôi đề nghị đến công ty giải trí Hoàng Triều bàn chuyện xúc tiến hợp tác. Lần trước do không đặt hẹn trước với bọn họ, nhưng lần này chắc chắn không có vấn đề gì”.

Cơ Hương Ngưng ồ một tiếng rồi nói: "Anh xem làm thế nào được thì cứ làm như vậy".

"Còn nữa, kế hoạch của phòng marketing đã nộp mấy ngày rồi, về kinh phí tôi nghĩ có thể tăng thêm năm triệu, như vậy mới có thể sử dụng hiệu quả lợi thế do khoản tiền lớn mang lại. Dù sao trong khoảng thời gian này, nếu chúng ta dám chi nhiều tiền thì rất ít công ty có thể tranh giành thị trường với chúng ta. Đây là thời điểm thích hợp để chúng ta phát huy sức mạnh của mình!"

“Được rồi, anh cứ xem thế nào tốt thì làm đi”, Cơ Hương Ngưng vẫn đáp như vậy.

Hoắc Khải vốn muốn nói tiếp việc thứ ba, nhưng nhìn thấy cô ấy như vậy thì liền dừng lại. Cơ Hương Ngưng thậm chí còn không nhận ra sự dừng lại cố ý của anh.

Dáng vẻ lơ đãng này của cô ấy hoàn toàn không bình thường.

Trước đây khi Cơ Hương Ngưng gặp phải những công việc tương tự, cô ấy sẽ luôn suy nghĩ nghiêm túc và cẩn thận trong một khoảng thời gian. Đầu tiên là để đảm bảo rằng quyết định này không sai. Thứ hai, nếu ý kiến của cô ấy mâu thuẫn với Hoắc Khải, cô ấy sẽ suy nghĩ xem rốt cuộc là ai đúng ai sai, và lý do của đối phương có đúng đắn hơn của cô ấy hay không.

Nhưng hôm nay, cô ấy còn không thèm suy nghĩ đã bảo Hoắc Khải tùy ý làm việc, giống như tổng giám đốc công ty là Hoắc Khải, còn cô ấy chỉ là trợ lý vậy.

Đừng nói đến việc Hoắc Khải là người cẩn thận, cho dù là người bất cẩn như thế nào thì hiện tại cũng có thể nhìn ra sự bất thường của sếp mình.

"Cô rốt cuộc đang bị làm sao vậy? Đầu óc của cô nãy giờ cứ để ở đâu đâu, đã xảy ra chuyện gì rồi?", Hoắc Khải tiến lại gần hơn một chút rồi hỏi.

Anh mới vừa đi được hai bước, Cơ Hương Ngưng đã vô thức duỗi chân ra như một con thỏ sợ hãi, ngả người ra sau.

Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ không thể kiểm soát được của cô ấy, sự nghi ngờ của Hoắc Khải lại càng tăng thêm.

Từ khi anh bước vào cửa đã nhìn thấy người phụ nữ này tỏ ra bất thường rồi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, Hoắc Khải hỏi lại.

Cơ Hương Ngưng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Khải.

Tin tức mà Ninh Thần báo cho cô ấy vào ngày hôm qua đã khiến cho cô ấy hoảng sợ quá mức và thức trắng cả đêm.

Cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn còn đang thấp thỏm không yên.

Bây giờ Hoắc Khải đang đứng trước mặt của cô ấy, và cô ấy chỉ muốn tìm hiểu xem liệu người đàn ông này có hành động ngu ngốc gì hay không.

Bầu không khí trở nên yên lặng lạ thường, nhưng không kéo dài lâu. Chính Cơ Hương Ngưng là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên.

“Nghe nói anh bị mất trí nhớ?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.

"Đúng vậy, tôi không thể nhớ được một số việc của trước đây. Sao thế, Ninh Thần đã nói cho cô nghe à?", Hoắc Khải hỏi.

Cơ Hương Ngưng hoàn toàn không có ý trả lời câu hỏi của anh, chỉ hỏi tiếp: "Anh đã nhớ được những gì?"

“Nhớ được những gì sao?”, Hoắc Khải nhìn cô ấy, trong lòng anh lại mơ hồ có cảm giác rằng sự kỳ lạ của Cơ Hương Ngưng ngày hôm nay dường như có liên quan đến ký ức của chính anh.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Tôi không nhớ được nhiều. Việc đầu tiên là khi tôi mở mắt tỉnh lại trên giường bệnh và thấy Ninh Thần đang giúp tôi làm ẩm môi. Tôi đã hỏi cô ấy vào ngày hôm qua và cô ấy nói rằng chúng tôi đã là bạn tốt của nhau từ rất lâu rồi. Nhưng tôi không nhớ gì cả, thậm chí tôi không biết gia đình của mình là ai và tôi học đại học ở đâu. Những chuyện này cô có biết không?"

"Làm sao tôi biết được! Tôi không biết gì cả!", Cơ Hương Ngưng phủ nhận ngay lập tức, giọng điệu của cô ấy rất dữ dội.

Phản ứng của cô ấy khiến cho ánh mắt của Hoắc Khải dần hiện lên sự dò xét.

Nếu như anh phân tích không sai, phản ứng này của Cơ Hương Ngưng nhất định là do đã nhận được tin tức gì đó khiến cho cô ấy lo lắng từ phía Ninh Thần.

Người phụ nữ này có liên quan gì đến chuyện ký ức của anh hay không?

Có lẽ bản thân Cơ Hương Ngưng cũng cảm thấy mình đã phản ứng quá đà, nên nhanh chóng lấp liếm: "Tôi vào công ty làm việc ngay sau khi tốt nghiệp đại học, sau này khi Ninh Thần liên lạc lại với tôi thì hai người đã kết hôn và có con. Cho nên trước đó tôi không hề quen biết anh, làm sao mà có thể biết được chuyện gì chứ?"

“Thế à”, Hoắc Khải không truy hỏi nữa, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy thì thôi, đối với tôi việc có nhớ lại hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là hiện tại tôi đang rất vui vẻ”.

Hoắc Khải nói điều này cốt yếu để làm yên lòng Cơ Hương Ngưng. Không cần biết cô ấy có liên quan gì đến việc mất trí nhớ của anh hay không, những chuyện trước đây cô ấy cũng không cần lo lắng, bởi vì Hoắc Khải vốn cũng không muốn truy hỏi lại chuyện đó.

Nhưng đối với Cơ Hương Ngưng, những lời của Hoắc Khải nghe ra như anh đã biết được chuyện gì đó vậy.

Ý của anh là anh đã nhớ lại chuyện trước kia nhưng không muốn truy cứu? Hay anh đang muốn ám chỉ rằng bản thân anh đã nhớ ra hết mọi chuyện, muốn cô ấy cứ chuẩn bị tinh thần trước?

Dù sao thì, ngày hôm qua cô ấy nghe Ninh Thần kể lại mọi chuyện, bây giờ lại nghe được những lời này thì liền có cảm giác nó giống như một lời đe dọa. Cô ấy gần như có thể chắc chắn hơn phân nửa rằng đối phương đã khôi phục trí nhớ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Cơ Hương Ngưng đột nhiên tái mét, cô ấy biết nếu như đối phương thật sự đã khôi phục trí nhớ, thì thứ chờ đợi cô ấy nhất định là một kết cục thê thảm.

Chưa nói đến việc người đàn ông này có trả thù hay không, chỉ cần nghĩ đến chuyện mất đi một người trợ thủ đắc lực như vậy đã là một tổn thất to lớn không thể tưởng tượng nổi.

Tại sao lần trước nhà họ Cơ lại chi ra nhiều tiền như vậy chứ? Còn không phải là vì tin đồn Hoắc Khải thừa kế di sản của Triệu Vĩnh An nên Cơ Trấn Hùng và những người khác muốn xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với Hoắc Khải hay sao.

Trong mắt nhà họ Cơ bây giờ, Hoắc Khải đã không còn là trợ lý của Cơ Hương Ngưng nữa. Hoắc Khải bây giờ chính là một nhân tài đang làm việc ở văn phòng chi nhánh của nhà họ Cơ.

Địa vị và sức ảnh hưởng của Hoắc Khải thậm chí có thể so sánh với Cơ Trấn Hùng ở một số khía cạnh nhất định.

Đấy là còn chưa tính đến chuyện Hoắc Khải còn quá trẻ tuổi, lại kế thừa di sản của Triệu Vĩnh An chưa được bao lâu, chứ nếu như anh thật sự tận dụng được toàn bộ di sản cùng mạng lưới quan hệ của giáo sư Triệu Vĩnh An, sợ là ngay cả Cơ Trấn Hùng cũng không thể so sánh nổi.

Nếu như Hoắc Khải bây giờ nói rằng anh ta có thù oán với Cơ Hương Ngưng, thì kết cục của Cơ Hương Ngưng trong nhà họ Cơ cũng coi như là đã định sẵn.

Họ chắc chắn sẽ trục xuất Cơ Hương Ngưng ra khỏi gia tộc đầu tiên.

Bất kể cô ấy đã có bao nhiêu đóng góp cho gia tộc trước đó, bất kể năng lực cá nhân của cô ấy có tốt đến như thế nào, chỉ cần cô ấy làm ra chuyện gây ảnh hưởng xấu đến gia tộc thì chắc chắn sẽ bị trục xuất.

Mất đi nhà họ Cơ làm chỗ dựa, nếu phải đối mặt với sự trả thù của người đàn ông này, cô ấy sẽ không khác gì một người bình thường yếu ớt.

Nghĩ đến đây, cơ thể của Cơ Hương Ngưng khẽ run lên.

Ở phương diện này, Cơ Hương Ngưng và Phan Tư Mễ dường như rất giống nhau.

Cả hai người đều thích suy nghĩ quá lên trong mọi chuyện. Trên thực tế, những gì mà họ đang suy nghĩ quá lên đó chỉ đơn giản là sai trái và không hề có bằng chứng xác thực.

Nhưng cả hai người đều thuộc tuýp người có lòng tự tôn cao, năng lực cá nhân tốt, tính tình còn có phần kiêu ngạo.

Kiểu người như vậy sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình đã sai dù cho họ đã thật sự phạm phải sai lầm.

Nói tóm lại, bây giờ Cơ Hương Ngưng cũng đã bị rơi vào một hố sâu bế tắc.

Lúc này cô ấy chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, đó là có nên vạch mặt Hoắc Khải ngay lập tức hay không.

Nếu như người đàn ông này thật sự đã khôi phục trí nhớ thì sớm muộn gì cũng sẽ trở mặt với cô ấy. Nhưng bây giờ anh lại chưa thật sự làm bất cứ điều gì bất lợi cho cô ấy, cũng chưa thừa nhận rằng bản thân đã khôi phục trí nhớ. Cô ấy tự động trở mặt vào lúc này liệu có thích hợp hay không?

Nếu trì hoãn thêm một thời gian thì liệu có lợi hơn cho cô ấy hay không?

Mà điều quan trọng nhất chính là, Cơ Hương Ngưng vốn không có đủ tự tin để có thể trở mặt với Hoắc Khải và giành chiến thắng.

Vì thế sau một hồi do dự, cuối cùng cô ấy cũng từ bỏ và nói: "Như vậy cũng rất tốt".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi