CHẾ TẠO HÀO MÔN

Bây giờ Đường Trọng Vi đang tức giận, Hậu Kính Nghi chỉ đành kiên quyết nói: “Cô chủ, đây là do chủ tịch dặn dò, chúng tôi...”

“Tôi không cần biết là ai dặn dò, nói tóm lại đây là chuyện riêng của tôi, không ai có thể xen vào hết!”, Đường Trọng Vi cứng đầu nói.

Lúc này Hoắc Khải mới mở lời: “Vi Vi, thư ký Hậu cũng là có ý tốt, cô cũng đừng làm khó ông ấy nữa. Có người chịu lái xe hộ, không cần tôi tự lái là chuyện tốt, lái xe làm sao dễ chịu bằng được chở chứ”.

Đường Trọng Vi nghe thấy anh nói thì nhìn sang, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không phản đối.

Mà lúc này Hậu Kính Nghi lại có chút kinh ngạc mà nhìn Hoắc Khải hỏi: “Anh Lý biết tôi sao?”

Ông biết họ tên của Hoắc Khải, điều này không có gì lạ. Khi Đường Quốc Diệu biết Đường Trọng Vi đến đây tìm một người đàn ông trẻ tuổi, ông ấy đã bảo Hậu Kính Nghi điều tra Hoắc Khải một lượt.

Quan hệ của Hoắc Khải với nhóm người Triệu Vĩnh An, Miêu Nhất Khoa, Hậu Kính Nghi đều nắm rõ như lòng bàn tay, kể cả đời sống hôn nhân, quá trình làm giàu của anh cũng vậy.

Hậu Kính Nghi chỉ không ngờ, Hoắc Khải lại có thể gọi ra được thân phận của mình, điều này quả thực làm người ta rất kinh ngạc.

Hậu Kính Nghi có thể đảm bảo rằng mình chưa từng gặp cậu thanh niên này, càng không nói đến kết bạn, vậy thì làm sao anh biết được thân phận của mình?

Đối với vấn đề này, Hoắc Khải chỉ cười mỉm, nói: “Thư ký Hậu là thân tín của chủ tịch Đường, trên tin tức có nhắc đến rất nhiều. Tuy ông chưa từng gặp tôi, nhưng tôi đã nghe nhiều về ông rồi”.

Một câu nói này vừa giải đáp thắc mắc của Hậu Kính Nghi, vừa hơi tâng bốc ông một chút, đồng thời còn thể hiện được mình là người rất có năng lực quan sát tin tức thế giới bên ngoài.

Ngoài ra, việc Hoắc Khải chủ động lên tiếng cũng hóa giải được bầu không khí sượng sùng giữa ông và Đường Trọng Vi.

Ấn tượng lần đầu gặp mặt của Hậu Kính Nghi đối với cậu thanh niên này lập tức dâng lên một chút hảo cảm.

Sau đó, Hoắc Khải chủ động xuống xe, ngồi vào ghế lái phụ, đồng thời cũng gọi Đường Trọng Vi lên xe.

Người vệ sĩ mặc âu phục đen ngồi vào ghế lái, Đường Trọng Vi nhìn thấy Hậu Kính Nghi bước sang chiếc xe khác rồi mới kéo cửa ra lên xe.

Sau khi lên xe, cô ấy còn không vừa lòng với cách làm ban nãy của Hoắc Khải mà nói: “Nói giúp cho ông ta làm gì!”

“Ông ấy là người mà bố cô tin tưởng nhất, đến đây cũng là để bảo vệ cho cô, việc gì phải cãi nhau mất vui”, Hoắc Khải nói.

“Anh thì biết làm người tốt rồi! Nếu đã tốt như thế thì tại sao lại vứt tôi một mình ở khách sạn? Cho dù có là khách sạn năm sao đi chăng nữa thì một thân con gái yếu đuối như tôi nhỡ mà xảy ra chuyện gì thì anh tránh được trách nhiệm chắc!”, Đường Trọng Vi oán trách.

“Được rồi, trước đây là tôi sai, tôi không viện cớ. Hôm nay tôi chẳng phải là đến để đền tội với cô đây sao. Nói đi, cô muốn ăn gì, nếu vẫn còn muốn uống rượu thì tôi không ngại bầu bạn với cô mấy ly. Dù sao có thư ký Hậu ở đây rồi, cô uống say cũng không cần tôi lo”, Hoắc Khải nói.

“Tôi còn lâu mới thích uống rượu nhé!”, Đường Trọng Vi làm ra vẻ hung dữ, nói: “Hôm nay nhất định phải để anh hoang phí một bữa, cho anh biết đắc tội chị đây là sẽ có kết cục như thế nào!”

Vốn cô ấy thuộc kiểu đoan trang xinh đẹp, nên cho dù có diễn thế nào thì cũng khó mà tạo được cảm giác uy hiếp cho người khác, ngược lại dáng vẻ nháy mắt ra hiệu của cô ấy lại có chút buồn cười.

Hoắc Khải biết rõ tính của cô ấy, nếu mình bây giờ còn tiếp tục trêu thì cô gái này có khi lại giận thật.

“Được, hôm nay cô nói thế nào thì là thế ấy”, Hoắc Khải trả lời rất hào phóng.

Bốn mươi phút sau, xe dừng trước cửa một nhà hàng buffet hải sản cao cấp.

Tuy nói rằng là buffet hải sản, nhưng thực ra các loại đồ ăn đều có. Cho dù anh muốn ăn cơm Tàu, cơm Tây, hay là Ý, Pháp, Mỹ đều được. Dù sao mức độ tiêu phí ở đây phải đến 1880 tệ một người.

Không nói đến cái khác, chỉ riêng cua hoàng đế mà người bình thường khó gặp được cũng có thể sắp lên bàn không giới hạn cho anh.

Đương nhiên rồi, người sẵn sàng bỏ ra từng ấy tiền để ăn buffet thì thân phận cũng không bình thường, cho dù thật sự có người bình thường muốn xa xỉ một bữa mà bước vào nhà hàng, nhìn thấy trang trí hoa lệ, người xung quanh không bàn về chuyện làm ăn lên đến trăm triệu tệ thì cũng thảo luận xem tuần sau nên lái du thuyền đi đâu thì anh cũng ngại mà chẳng dám ôm đồ ăn về bàn đánh chén.

Hơn nữa, cái ngành buffet này tồn tại đến ngày hôm nay đều là có lý do cả.

Nói ví dụ như cua hoàng đế, quả thật thuộc lại hải sản đắt đỏ. Nhưng bình thường thì một người ăn bốn cái càng là sức ăn đã tốt lắm rồi, mà giá của bốn cái càng đó có lẽ còn chẳng bằng được số lẻ thấp nhất của mức chi.

Hoắc Khải không chỉ mua suất cho mình và Đường Trọng Vi mà còn rất săn sóc, mua cho cả Hậu Kính Nghi và cả ba người vệ sĩ áo đen.

“Anh mua cho bọn họ làm gì, muốn ăn thì họ tự trả tiền!”, Đường Trọng Vi nói.

“Dù sao thì cũng chẳng đáng bao nhiêu, coi như là cảm ơn bọn họ thay tôi chăm sóc cô mấy ngày nay”, Hoắc Khải đáp.

Đường Trọng Vi nghe vậy thì hơi kinh ngạc, giúp anh chăm sóc tôi? Câu này nghe qua thì hình như còn có ý nghĩa khác.

Cô ấy biết ý mà Hoắc Khải nói không phải cái mình đang nghĩ, nhưng nghĩa khác mà, làm người ta khó mà không nghĩ nhiều.

Đường Trọng Vi có hơi xấu hổ, chỉ đành cố gắng đổi chủ đề, nói: “Thấy hôm nay anh hào phóng như vậy, xem ra anh đúng ra giống như người ta đồn, được giáo sư Triệu để lại cho không ít di sản rồi hả?”

“Tôi còn tưởng cô chẳng quan tâm mấy thứ không liên quan đến cầm kỳ thi họa chứ, không ngờ đến cô cũng biết. Đúng vậy, giáo sư Triệu đúng là để lại cho tôi mười ngàn tỷ đô la, đang sầu không biết nên tiêu thế nào đây”.

Câu này vừa nghe đã biết là nói đùa. Đừng nói Triệu Vĩnh An chỉ là một giáo sư hàng đầu trong nước, cho dù có là người giàu nhất thế giới cũng không có nổi tài sản lên đến con số ấy.

“Ai bảo anh tôi thích cầm kỳ thi họa? Nói cứ như kiểu anh hiểu tôi lắm ấy! Còn nữa, ván này anh tính giỏi thật đấy, một bữa buffet đã coi như xong với tôi rồi, hại tôi còn phải nghĩ xem làm thế nào mới khiến anh phải tiêu tốn một bữa!”, Đường Trọng Vi nói.

“Cái này thì đơn giản thôi, nhà hàng này của họ còn cung cấp cả trứng cá muối và rượu vang đỏ, cô cũng có thể gọi riêng”, Hoắc Khải nói.

Người thực sự có tiền chắc chắn sẽ không thích bị người ta sắp đặt đâu vào đấy, bơi ngoài quy tắc mới là chuyện mà bọn họ thích làm.

Cho nên loại nhà hàng cao cấp như thế này đương nhiên là phải thuận theo tự nhiên, cung cấp cơ hội cho mấy người muốn khoe mẽ.

Một hộp trứng cá muối có giá từ mấy ngàn đến cả chục ngàn tệ, một bình vang đỏ có giá từ mấy chục ngàn đến mấy trăm ngàn tệ, đều có thể được tìm thấy ở đây. Chỉ cần anh chịu bỏ tiền, không có gì là không thể làm.

Đường Trọng Vi chỉ là nói thế thôi, không phải thật sự có ý làm khó Hoắc Khải đến cùng. Cô ấy hừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Còn Hoắc Khải thì dựa vào sự hiểu biết với cô ấy, cộng thêm các kỹ năng nói chuyện EQ cao, rất nhanh đã dỗ Đường Trọng Vi vui vẻ trở lại, nào còn có dáng vẻ buồn bực trước đó nữa.

Ăn được nửa bữa thì Hậu Kính Nghi lại gần mời rượu, cảm ơn Hoắc Khải đã trả tiền bữa ăn hôm nay.

Quá trình phát tài của Hoắc Khải, Hậu Kính Nghi đã điều tra vô cùng rõ ràng. Ông biết được rằng cậu thanh niên này cũng rất có năng lực trong phương diện làm ăn, nay lại nhìn thấy anh hiểu được tình người thói đời, lại hào phóng như vậy, làm ấn tượng về anh đương nhiên ngày càng tốt.

Có Hoắc Khải làm cầu nối, quan hệ của Hậu Kính Nghi và Đường Trọng Vi đã hòa hoãn hơn nhiều, không lâu sau đã cùng ngồi xuống ăn cơm với nhau.

Sau khi bữa cơm kết thúc, chủ khách đều vui vẻ.

Tuy rằng không hề mỹ mãn như trong tưởng tượng, nhưng đây là ngày mà trong khoảng thời gian gần đây Đường Trọng Vi cảm thấy vui nhất rồi.

Dưới sự khuyên bảo của Hoắc Khải, cô ấy cũng không còn cố chấp gì nữa, ngoan ngoãn nghe theo cùng Hậu Kính Nghi quay về, để ông bố Đường Quốc Diệu đỡ phải lo lắng đến mất ngủ.

Đường Trọng Vi chịu nghe lời Hoắc Khải như vậy làm Hậu Kính Nghi ngạc nhiên vô cùng.

Cô công chúa của Tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị này tuy trông thì có vẻ dịu dàng ít nói, nhưng một khi nổi tính bướng bỉnh thì không phải ai cũng thu phục được, đến cả nhân vật lớn như Đường Quốc Diệu cũng thường bị con gái làm cho đau đầu không thôi.

Còn cách nói chuyện của Hoắc Khải cũng làm cho Hậu Kính Nghi cảm thấy kỳ lạ.

Một người xuất thân là trẻ mồ côi, một nhân vật nhỏ không có bối cảnh gì đặc biệt, thế nhưng cách nói chuyện và làm việc lại có phong thái sang trọng như vậy, quả thực hiếm thấy.

Nếu không phải nghĩ đến quan hệ của Đường Trọng Vi và nhà họ Hoắc, Hoắc Khải kìm hãm sự sượng sùng trong đó, thì Hậu Kính Nghi cũng muốn đưa anh về giới thiệu gặp mặt với Đường Quốc Diệu.

Đối với việc này, Hoắc Khải cười nói: “Danh tiếng của chủ tịch Đường tôi cũng ngưỡng mộ từ lâu, sau này có cơ hội thì tôi sẽ chủ động đến chào hỏi”.

“Nói vậy thì tốt quá, tôi nghĩ rằng chủ tịch nhất định sẽ rất thích anh”, Hậu Kính Nghi cười tươi nói.

Chỉ một bữa cơm mà đã biến quan hệ của ông và Hoắc Khải từ người lạ đến thân quen, có thể đạt được tiến độ như vậy chứng tỏ là năng lực giao tiếp của Hoắc Khải thực sự rất mạnh.

Hậu Kính Nghi với tư cách là thư ký của Đường Quốc Diệu, đứng ở góc nhìn của ông mà nói thì đương nhiên hiểu được, người có năng lực như vậy, chỉ cần không tùy tiện mạo hiểm thì tương lai chắc chắn sẽ đạt được thành công vô cùng lớn.

Cho dù sau này có thể gia nhập công ty thương mại quốc tế Đường Thị hay không thì bây giờ kết bạn với người này tuyệt đối không sai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi