CHẾ TẠO HÀO MÔN

Không một ai dám phản đối chuyện này, chỉ có anh vừa xuất hiện là đã nói một câu “Không muốn”.

Nhưng đứa con hoang này đã lấy vợ đẻ con ở bên ngoài rồi sao?

Nghe đến đây, cả đám người lại thấy vui trong lòng.

Chuyện này có nghĩa là đứa con hoang này sẽ không thể tranh giành lợi ích với họ được nữa, bởi vì hắn ta đã lấy vợ sinh con ở bên ngoài. Không biết là con cái nhà ai, nhưng dù thế nào thì chỉ cần không được nhà họ Lý công nhận thì sẽ không được tính là người của nhà họ Lý. Cho dù có sinh con rồi thì cũng vậy.

Dù sao hắn ta cũng chỉ là một đứa con hoang.

Người làm bố đã danh không chính ngôn không thuận rồi thì đứa con sao có thể có vị trí gì được.

Cảm xúc của bà cụ cũng tính là ôn hòa, nhưng khi nghe được câu nói của Hoắc Khải thì lại có thêm phần lạnh nhạt.

Đừng thấy bà ta đã tám mươi tuổi rồi mà coi thường, thật ra cách làm việc và nói chuyện của bà ta vẫn minh mẫn hệt như mấy chục năm về trước. Có rất nhiều người nhà họ Lý vừa nhìn thấy bà ta là đã trở nên khúm núm.

Lý Thắng Bân cũng vậy. Vừa nghe thấy những gì Hoắc Khải nói, ông ta đã thấy không ổn, bèn vội vàng đi ra nói: “Mẹ, Lý Phong đúng là đã kết hôn rồi, con vẫn chưa kịp…”

“Không vấn đề gì”, bà cụ vẫy tay, lạnh nhạt nói: “Kết hôn thì vẫn có thể ly hôn được. Ly hôn rồi thì cũng chẳng ai dám nói gì nhà họ Lý chúng ta nữa. Cho người chuẩn bị ít tiền rồi đuổi người đi đi. Ngoài ra,…”

“Khoan đã, chuyện này đâu phải do bà làm chủ nhỉ?”, Hoắc Khải đột nhiên cắt ngang lời bà cụ.

Hoắc Khải chen ngang làm bà cụ hơi sửng sốt.

Đã biết bao năm rồi, chẳng có mấy người dám cắt ngang lời bà ta. Ở bên ngoài có lẽ sẽ có mấy người có thân phận cao quý dám làm vậy, nhưng ở trong nhà họ Lý thì tuyệt đối không có.

Cách làm của Hoắc Khải đã vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.

Bọn họ không thể hiểu nổi vì sao đứa con hoang này lại dám to gan như vậy!

Hắn ta có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy?

Đó là bà chủ của dòng chính nhà họ Lý có quyền thế lớn nhất đấy. Không nói đến một đứa con hoang như Hoắc Khải, cho dù là những người nắm quyền trong gia đình cũng không có ai dám làm vậy.

Lý Thắng Bân nghe mà đổ hết cả mồ hôi. Ông ta vội vàng kéo Hoắc Khải, nói nhỏ: “Bớt nói đi!”

Sau đó ông ta lại nhìn về phía bà cụ, muốn nói đỡ Hoắc Khải đôi câu: “Mẹ, ý của thằng Phong là…”

“Ý của tôi rất đơn giản, tôi sẽ không ly hôn, tiền cũng không cần. Hôn nhân của tôi do tôi quyết định, không một ai có thể ép tôi làm chuyện gì hết”.

Hoắc Khải dứt khoát cắt đứt lời nói của Lý Thắng Bân, khiến không khí từ lúng túng biến thành lạnh lẽo.

Không chỉ có bà cụ sầm mặt lại mà Lý Thắng Bân cũng hơi khó chịu.

Lúc trước ông ta thấy đứa cháu này có cá tính mạnh, nhưng không ngờ khi về nhà họ Lý thì không những không khiêm tốn lại mà còn ghê gớm hơn trước.

Bà cụ đã năm lần bảy lượt không quan tâm đến thái độ của cậu rồi mà sao cậu vẫn không chịu thôi?

Người vừa mới nói Hoắc Khải ban nãy lại đứng dậy đanh giọng dạy dỗ: “Hỗn xược! Đây là phòng họp của gia tộc, một đứa con hoang như cậu mà cũng dám nói vậy với bà à! Đúng là không coi gia tộc ra cái gì mà, còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi đi!”

Hoắc Khải nhìn sang người đó rồi nói: “Thật ra tôi cũng không định để ý đến ông đâu nhưng mà, ông là ai đấy?”

“Tôi là ai?”, người đó sửng sốt, sau đó xung quanh truyền ra tiếng cười khúc khích.

Mọi người cứ tưởng là Hoắc Khải đang cố ý sỉ nhục thân phận của người này. Vì cho dù có là con hoang đi nữa, nhưng cũng phải biết mặt những người có tư cách tiến vào phòng họp này, chứ sao lại có thể không rõ thân phận của đối phương được.

Đưa ra câu hỏi này đồng nghĩa với việc chẳng coi người này ra gì.

Người đó cũng nghĩ vậy, lại thêm cả bị người ta cười nhạo nên càng xấu hổ hơn, liền chỉ vào Hoắc Khải mà mắng rằng: “Cái thứ hỗn láo! Không biết lịch sự! Có phải là chưa bị ăn đòn nên chưa biết mình là ai đúng không?”

“Tôi thì biết tôi là ai rồi nhưng ông thì hình chưa là chưa đâu đấy. Tôi nói rồi, hôn nhân của tôi do tôi làm chủ. Như vậy thì có gì sai à? Điều luật nào quy định rằng phải nghe theo sự sắp xếp của người lớn trong nhà vậy? Người xưa còn có câu, thà phá mười cái miếu chứ không hủy một cuộc hôn nhân. Hiện giờ tôi đang có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mà mấy người lại đòi ép tôi ly hôn, bỏ vợ bỏ con. Đây là phong cách làm việc của một gia tộc lớn đấy à? Không sợ truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười vào mặt cho sao!”

Hoắc Khải tỏ thái độ lạnh lùng, hoàn toàn không coi mấy người này ra gì.

Dù là cái người bị cười nhạo kia hay là những người khác, nghe vậy thì mặt đều sa sầm lại.

Mặc dù việc bắt Hoắc Khải ly hôn rồi lấy vợ mới là ý kiến của bà cụ, nhưng những chuyện thế này cũng đã xảy ra không ít, bọn họ còn rất có kinh nghiệm trong mấy việc như vậy.

Theo cách nói của bọn họ, sinh ra là người nhà họ Lý thì cống hiến và hy sinh cho gia tộc là lẽ đương nhiên.

Hôn nhân của anh có hạnh phúc hay không không quan trọng, quan trọng là anh có cống hiến cho lợi ích của gia tộc hay không.

Nếu không thì tình cảm vợ chồng có tốt đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trong vòng một trăm năm trở lại đây, đây chẳng phải lần đầu nhà họ Lý xảy ra mấy chuyện này. Thậm chí bọn họ còn dựa vào liên hôn để đạt được vô số lợi ích trong một thời gian dài.

Về phương diện này, nhà họ Lý không những không thấy có gì đáng xấu hổ mà còn cảm thấy kiêu ngạo.

Bởi vì có rất nhiều đối tượng liên hôn, nếu xét về một góc độ khác thì điều này có nghĩa rằng bọn họ có thể lợi dụng thêm càng nhiều tài nguyên.

Có gia tộc nào lại có nhiều thân thích giàu có như nhà họ Lý chứ?

Ai quan tâm có sử dụng đến hay không, ít nhất lúc nói ra cũng tự cảm thấy ghê gớm là được!

Thế nhưng đây cũng là lý do mà Hoắc Khải ngay từ đầu đã không coi trọng nhà họ Lý.

Gia tộc có lớn mạnh đến cỡ nào nhưng lại phải dựa vào việc bán đi hạnh phúc cả đời của con cháu để đổi lấy sự giàu sang thì có khác gì bán nước cầu vinh đâu.

Vào lúc này, bà cụ lại lên tiếng: “Xem ra là cậu khá bất mãn với cái nhà này nhỉ? Đã vậy thì sao còn về nhà làm gì?”

Hoắc Khải quay ra nhìn bà ta rồi lại nhìn sang Lý Thắng Bân bên cạnh và nói: “Tôi có định về đâu, nhưng chú tư đây cứ bắt tôi về. Nếu ông ta không bảo là bà bị bệnh, bảo tôi về thăm bà thì tôi cũng chẳng thèm về làm gì”.

“Cậu!”, Lý Thắng Bân cả người run rẩy, thầm nghĩ: Tôi nói vậy là để dỗ Lý Phong về cơ mà? Chính cậu còn không biết là đúng hay sai thì sao còn nói ra hả? Thế này khác nào cậu đang chơi tôi!

Bà cụ nghe được lời của Hoắc Khải thì sắc mặt càng đanh lại. Bà ta không nói gì luôn mà quay sang nhìn Lý Thắng Bân và hỏi: “Thằng tư, nó nói có đúng không?”

Lý Thắng Bân sợ hãi, vội vàng giải thích: “Mẹ, ý của con chỉ muốn là đưa thằng bé về thật nhanh. Cậu ta lảm nhảm nhiều quá, nếu con không nói mọi chuyện nghiêm trọng hơn thì…”

“Láo toét! Có vội đến mấy mà dám trù ẻo tôi bị bệnh vào viện là anh muốn tạo phản hay sao!”, bà cụ đập mạnh vào bàn.

Mồ hôi của Lý Thắng Bân tuôn ra như suối, mặc dù biết mình đang bị giận cá chém thớt nhưng ông ta cũng không dám phản kháng mà chỉ cúi đầu nghe chửi.

Bà cụ cũng chẳng mắng gì ông ta nhiều mà quay sang nhìn Hoắc Khải và lạnh lùng nói: “Nếu cậu đã tỏ cái vẻ không muốn về như vậy thì tôi hỏi cậu một câu, nhà họ Lý đã làm gì có lỗi với cậu chưa? Từ lúc đón cậu về cho đến giờ, cậu đã tiêu bao nhiêu tiền của nhà họ Lý rồi? Nếu cậu không muốn về thì nôn hết tiền ra đây, từ nay về sau cắt đứt tình nghĩa với nhà họ Lý, vĩnh viễn đừng quay lại nữa!”

“Tôi cũng chẳng nhớ mình đã tiêu hết bao nhiêu, nhưng nếu bà muốn tôi trả hết thì lên danh sách rõ ràng đi, tôi sẽ vui lòng trả lại cho”, Hoắc Khải đáp.

Có nợ thì phải trả thôi, cho dù đây là Lý Phong nợ.

Hoắc Khải không có ý định trốn nợ, cũng không muốn trốn món nợ này. Dù sao thì trả xong rồi, sau này cũng không cần phải dây dưa với cái nhà họ Lý này nữa.

Nhưng câu nói này của anh lại không phải thứ mà bà cụ muốn nghe.

Bà ta làm vậy là muốn dọa anh, nhưng không ngờ cái đứa con hoang này lại cứng đầu như vậy!

Bà cụ tức đến mức đứng bật dậy, không nói năng gì mà quay đầu rời đi.

Lý Thắng Bân không dám khuyên bà ta quay lại mà chỉ có thể lườm Hoắc Khải.

Còn những người khách khác thì trong lòng đều vui như hoa nở.

Mặc dù không một ai dám lộ nụ cười, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của họ đều đã bán đứng suy nghĩ của họ rồi.

Người vừa nãy lên giọng dạy dỗ Hoắc Khải bây giờ lại cười khà khà nói với Lý Thắng Bân: “Anh tư, anh giỏi thật, tìm được một kẻ gan to bằng trời quay về cơ à. Ai không biết còn tưởng nó mới là chủ nhà đấy. Bây giờ làm bà tức đến phát ốm lên thì sợ là anh không gánh nổi cái trách nhiệm này đâu”.

Sao Lý Thắng Bân lại không biết là đối phương đang cố ý gây sự, cười trên nỗi đau của người khác chứ. Nhưng người này lại nói không sai chút nào.

Nếu thật sự làm bà cụ tức đến phát ốm thì ông ta chính là kẻ phải chịu tội!

Lại có người lắc đầu với Hoắc Khải và nói: “Cháu trai à, cậu đúng là ngu ngốc thật. Bà bảo cậu về tức là cho cậu tiền đấy, sao cậu lại có thể đối xử với bà như vậy chứ”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi