CHẾ TẠO HÀO MÔN

Hoắc Khải cười nói: “Vậy tôi xin cám ơn ý tốt của chủ tịch Tống”.

Có Tống Tiên Tiến nói giúp, Lý Thắng Bân còn nói được gì nữa. Ông ta nháy mắt ra dấu với tài xế, tài xế ngầm hiểu ý, sau đó mới lái xe đưa Hoắc Khải đi.

Nhìn theo hướng chiếc xe lái đi, Tống Tiên Tiến nói trong sự cảm khái: “Chủ tịch Lý, người mà các ông cử tới lần này giỏi thật đấy. Cậu Lý ấy nói chuyện rất đúng trọng tâm, muốn người ta không dao động cũng khó”.

Lý Thắng Bân thực sự không nhịn được, hỏi: “Chủ tịch Tống, rốt cuộc cậu ấy đã nói gì với ông vậy?”

Tống Tiên Tiến rút ánh mắt về, cười ha ha nói: “Cậu ấy nói về tương lai của nhà họ Lý”.

“Tương lai của nhà họ Lý?”, Lý Thắng Bân càng không hiểu, tương lai của nhà họ Lý liên quan gì tới chuyện hợp tác? Vả lại, một thằng nhóc gần mười năm không về nhà thì biết cái khỉ gì về tương lai?

Tống Tiên Tiến cũng không định giải thích kỹ càng hơn. Đối với ông ta, hiện giờ nhà họ Lý chẳng hề quan trọng, ngoài bà cụ kia ra thì chẳng có ai đáng để ông ta tôn trọng.

Cho dù Lý Thắng Bân có thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một phó chủ tịch, nói trắng ra thì là một bù nhìn, người có thể đưa ra quyết định trong nhà họ Lý chỉ có một mình bà cụ mà thôi.

Bất luận Lý Thắng Bân có hiểu hay không thì chuyện này cũng coi như được giải quyết rồi.

Mười phút sau, Lý Thắng Bân đưa Tống Tiên Tiến vào phòng VIP cao cấp rồi ra khỏi phòng. Sau đó ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho bà cụ.

“Mẹ à, chủ tịch Tống đồng ý hợp tác rồi!”, Lý Thắng Bân mừng rỡ nói.

Bà cụ ở bên kia nghe mà ngạc nhiên, chẳng phải mới đón được người sao? Sao chưa kịp đàm phán mà đã đồng ý hợp tác rồi?

Đến khi nghe kể là Hoắc Khải đã đàm phán với Tống Tiên Tiến lúc ở trên xe, hơn nữa còn nói về tương lai nhà họ Lý gì gì đó, bà cụ cũng trở nên trầm mặc.

“Mẹ, mẹ nói xem rốt cuộc thẳng nhóc ấy đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho chủ tịch Tống? Còn chưa xuống xe mà đã đưa ra quyết định rồi”, Lý Thắng Bân nói.

Bà cụ không nói gì cả. Khoảng hai phút sau, bà ta mới thở dài một hơi, nói: “Tôi thấy nhà họ Lý chúng ta sắp có biến rồi…”

Lý Thắng Bân sửng sốt, có biến gì cơ?

Ông ta không biết rằng bà cụ bảo Hoắc Khải phụ trách chuyện lần này là để xem rốt cuộc anh có bản lĩnh thật sự hay không.

Nói thật, lúc đầu giao chuyện này cho Hoắc Khải, chủ yếu là bởi vì bà cụ đang cố tình kiếm thêm phiền phức và gia tăng độ khó cho anh.

Một người không hiểu gì về nghiệp vụ của nhà họ Lý, đến tình trạng cơ bản cũng không biết thì làm sao có thể đàm phán hợp tác thành công được.

Chính bởi vì độ khó quá cao nên nỗi bực dọc trong lòng bà cụ mới vơi đi đôi chút. Nếu chỉ tùy tiện đưa ra một nhiệm vụ đơn giản nào đó mà đã chấp nhận Hoắc Khải thì bà ta sẽ tức đến mức hộc máu mất.

Nếu Hoắc Khải không hoàn thành nhiệm vụ thì bà ta sẽ rất vui, bởi vì chuyện đó chứng tỏ anh chỉ là một kẻ giỏi khoác lác mà thôi.

Nhưng bây giờ Hoắc Khải đã giải quyết chuyện này bằng tốc độ khó mà tưởng tượng nổi, vậy thì bà ta phải làm thế nào đây?

Tương lai của nhà họ Lý…

Câu nói này khiến bà cụ nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Cũng giống như Lý Thắng Bân, bà ta không biết rốt cuộc Hoắc Khải đã nói điều gì với ông Tống, nhưng bà ta có thể đoán ra được rằng tất cả sẽ mang tới thay đổi nào đó cho nhà họ Lý.

Một sự thay đổi mà bà ta tuyệt đối không tán thành!

“Nhưng mà thằng nhóc đó chẳng hiểu quy củ gì cả. Chủ tịch Tống dễ tính như thế mà cậu ta không thèm đón tiếp, cứ thế đi luôn mà chẳng cần xuống xe. Đúng là quá đáng hết mức!”, Lý Thắng Bân bất mãn nói.

Nghe vậy, bà cụ lập tức hỏi: “Nó đi đâu?”

“Thấy bảo là có chuyện quan trọng cần xử lý gấp, chắc trước chiều ngày mai sẽ về”, Lý Thắng Bân trả lời.

Bà cụ ồ một tiếng. Không biết vì sao bà ta lại cảm thấy như trút được gánh nặng, chỉ cần Hoắc Khải vẫn về là được. Ngay sau đó, bà ta bắt đầu cảm thấy khó chịu vì suy nghĩ của mình.

Một thằng ranh con không biết quy củ, có về hay không cũng đâu quan trọng!

“Cứ mặc kệ nó, để nó muốn làm gì thì làm. Anh lo tiếp đón chủ tịch Tống cho tốt, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót gì trước khi ký hợp đồng, hiểu chưa?”, bà cụ nói.

“Con biết rồi”, Lý Thắng Bân vội vàng nói: “Nhưng thằng nhóc Lý Phong đó…”

“Tôi nói rồi, cứ mặc kệ nó!”, bà cụ gắt giọng.

Lý Thắng Bân sợ đến mức rụt cổ lại, không dám nói thêm gì nữa. Cho dù cách đường dây điện thoại thì ông ta vẫn rất sợ bà cụ.

Sau khi tắt máy, Lý Thắng Bân lẩm bẩm vài câu rồi mới rời khỏi đó. Bà cụ đặt điện thoại xuống, xua tay ý bảo bây giờ không uống trà.

Người hầu bên cạnh bưng trà đi, bà cụ thì chống gậy đứng lên, bước tới cạnh cửa sổ.

Nhìn cây cối hoa cỏ dưới lầu, nhìn trang viên rộng lớn của nhà họ Lý, một lúc lâu sau, bà ta khẽ nở nụ cười, cất lên tiếng nói mà chỉ một mình bà ta nghe thấy: “Thằng nhóc thối này…”

Từ con hoang đến thằng nhóc thối, nghe thì có vẻ như cũng chẳng phải lời gì hay ho, nhưng lại chứng tỏ rằng tâm thái của bà cụ đã bắt đầu thay đổi.

Có lẽ bởi vì già rồi nên dễ mềm lòng, hơn nữa Hoắc Khải còn vừa lập được công lớn, thay đổi suy nghĩ cũng là điều bình thường.

Hoắc Khải không hề hay biết những chuyện đó, lúc này anh sắp tới sân bay rồi.

Dùng hết tốc lực của mình, cuối cùng cũng sắp bắt kịp chuyến bay gần nhất.

Trước khi lên máy bay, anh gọi điện thoại cho Ninh Thần, nói với cô là anh có việc phải ra ngoài, có thể tối nay sẽ không về.

Ninh Thần lo lắng hỏi đã xảy ra chuyện gì. Ngoài lần bị bắt cóc và đi ra tỉnh ngoài với Cơ Hương Ngưng thì hầu như không có chuyện Hoắc Khải đi đêm không về.

Hoắc Khải không kể nhiều về chuyện của Giang Chí Hạo, chỉ nói là có một người bạn gặp khó khăn nên anh tới đó xem sao.

Ninh Thần không hỏi anh người bạn đó ở đâu ra, đây là bí mật cá nhân, Hoắc Khải không nói thì cô cũng sẽ không hỏi.

Cô dặn anh chú ý an toàn, cần dùng tiền thì cứ quẹt thẻ.

Sự quan tâm chu đáo của vợ khiến nỗi bực bội vì bị Tống Tiên Tiến làm lỡ thời gian cũng vơi đi nhiều.

Anh trò chuyện thêm vài câu nữa rồi lên máy bay.

Thành phố mà Giang Chí Hạo sống cách nhà họ Lý ở Tây Bắc rất xa, ngồi máy bay mất gần ba tiếng.

Sau khi máy bay hạ cánh, Hoắc Khải vừa tới cửa sân bay là đã nhìn thấy Vương Vũ Hành và một người đàn ông đeo kính.

Nhìn thấy Hoắc Khải, người đàn ông đeo kính ấy kích động đến mức phát run.

Anh ấy vươn tay ra, có vẻ như muốn ôm Hoắc Khải, nhưng rồi lại không dám.

Hoắc Khải cười bước tới ôm lấy anh ta, nói: “Mặt Ngựa, lâu rồi không gặp”.

Cách đây không lâu người đàn ông này còn đi dạy thêm, anh ấy chính là một trong những cấp dưới của Hoắc Khải trước kia.

Tên thật của anh ấy là Mã Chấn Xuyên, nhưng đám Vương Vũ Hành là kiểu người không sợ trời không sợ đất, hơn nữa vì tính chất công việc đặc biệt nên gần như không gọi tên thật bao giờ, ai cũng có một biệt danh.

Bọn họ cho rằng nhóm của mình là tử thần trên thị trường chứng khoán thứ cấp, vậy nên ai cũng đặt một biệt danh liên quan đến Địa Phủ.

Ví dụ như Mã Chấn Xuyên là Mặt Ngựa, còn người bán thịt kia là Đầu Trâu.

Vương Vũ Hành được gọi là Phán Quan, còn Hoắc Khải thì là Diêm Vương tối cao.

Năm xưa, tổ hợp năm người này đã từng khuấy đảo thị trường chứng khoán thứ cấp. Vô số người muốn tìm ra bọn họ, có người muốn lôi kéo, có người hận không thể lột da ăn thịt bọn họ.

Nhưng cho đến tận lúc này, vẫn chưa ai biết thân phận thực sự của tổ hợp Địa Phủ này.

Sau này Hoắc Khải rút lui, đám Vương Vũ Hành cũng từ bỏ biệt danh trước kia, ai lo chuyện của người nấy. Trong lúc phấn đấu một mình trên thị trường chứng khoán thứ cấp, Vương Vũ Hành cũng thử xây dựng một nhóm mới như trước, nhưng không dùng Địa Phủ làm biệt hiệu, mà là dùng lao ngục.

Ví dụ như Tuần Bổ rồi Ngục Tốt các thứ.

Bởi vì trong cái nhìn của cậu ta, bất cứ lúc nào cậu ta cũng không sánh bằng thầy, vậy nên cấp bậc của nhóm mới cũng phải thấp hơn một chút.

“Sếp, rốt cuộc anh cũng quay lại rồi!”, Mã Chấn Xuyên kích động đến mức mất khống chế, suýt thì rớt cả nước mắt.

“Lớn thế này rồi mà còn mùi mẫn quá đấy”, Hoắc Khải cười nói rồi nhìn về phía Vương Vũ Hành, hỏi: “Bên phía lão Giang thế nào rồi?”

“Con gái anh ấy bị thương nhẹ, bây giờ đang ở bệnh viện. Đầu Trâu và Du Hồn đang ở đó với bọn họ”, Vương Vũ Hành nói.

“Đã điều tra ra thông tin của đối phương chưa?”, Hoắc Khải hỏi.

“Điều tra rõ rồi, là người thừa kế của một công ty lớn vùng khác, thế nhưng không phải người thừa kế duy nhất. Quy mô của công ty đó vào khoảng năm, sáu tỷ, là một công ty chứng khoán niêm yết”, Vương Vũ Hành nói.

Nghe vậy, Hoắc Khải cười nói: “Niêm yết mới hay”.

Vương Vũ Hành cũng bật cười theo. Xưa nay nhóm Địa Phủ chưa bao giờ sợ bất cứ một công ty niêm yết nào, bởi vì trên thị trường chứng khoán thứ cấp, bọn họ chính là tử thần sẽ gặt hái tất cả!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi