CHẾ TẠO HÀO MÔN

Ăn cơm xong, mấy người họ thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng.

Vừa ra cửa, Vương Vũ Hành kéo Hoắc Khải, ra hiệu nhìn về phía nào đó. Hoắc Khải quay lại thì nhìn thấy Chung Giai Vi đang đứng bên đường ngóng về phía này.

Nhìn thấy họ, Chung Giai Vi tỏ ra do dự.

Năm phút sau, cô ta cũng quyết định đi tới.

Vương Vũ Hành đang định nói thì Hoắc Khải ngăn lại, Giang Chí Hạo lại bước lên một bước, hỏi: “Còn có chuyện gì?”

“Tôi…”, Chung Giai Vi nhìn Giang Chí Hạo, dường như có điều gì khó nói.

Lúc này, Linh Linh bỗng nhiên bước lên nói: “Bà có chuyện gì thì nói mau, chúng tôi không rảnh đứng đây nhìn nhau với bà. Nếu bà sợ người đàn ông đó báo thù thì có thể đi báo cảnh sát. Chúng tôi không thể làm vệ sĩ cho bà mãi được”.

Sự thẳng thắn của Linh Linh khiến cho Chung Giai Vi càng khó chịu.

Cô ta nghẹn ngào nói: “Không phải mẹ muốn nhờ mấy người giúp đỡ, mẹ cảm thấy… cảm thấy…”

Rốt cuộc là cảm thấy thế nào thì Chung Giai Vi cũng không nói ra, sau khi cô ta rời khỏi nhà hàng mới phát hiện ra cuộc đời không có ý nghĩa gì.

Sống tốt nhiều năm như thế mà bỗng nhiên phát hiện, cái gọi là sống tốt đó thật sự còn không đáng nhắc đến.

Gần bốn mươi tuổi lại không có người đàn ông nào có thể tin tưởng, sinh được một cô con gái thì lại luôn lạnh lùng, coi cô ta như kẻ thù.

Cho dù Chung Giai Vi có khát vọng cuộc sống vật chất như thế nào thì cuối cùng, cô ta cũng là phụ nữ, luôn muốn trù tính cho nửa đời sau. Nhưng bây giờ, tất cả những tính toán đó đều bị cái tát của Vạn Đỗ Hoành làm cho tan nát hết cả.

Cô ta nhận ra, những ngày tốt đẹp của cô ta cũng không thể duy trì lâu dài.

Năm tháng qua đi, những người đàn ông từng say mê sắc đẹp và thân thể của cô ta rồi sẽ có lúc cảm thấy chán ngấy. Đợi đến khi cô ta già đi, không thể dùng nhan sắc đi hấp dẫn người khác thì còn có ai sẵn lòng cần cô ta nữa?

Những người đàn ông này chỉ trêu đùa với cô ta, không có lấy một người thật lòng. Về điểm này, Chung Giai Vi hiểu rất rõ.

Nhưng lúc trước còn trẻ, cảm thấy không sao cả, dù sao thì anh chơi, tôi cũng chơi. Tôi cầm tiền của anh cũng không thiệt.

Bây giờ thì cô ta không nghĩ như vậy nữa mà bắt đầu cảm nhận được, thời gian như một mũi tên bắn trúng vào trái tim của cô ta.

Chung Giai Vi chần chừ ở đây, nguyên nhân lớn nhất là muốn trò chuyện với Linh Linh, nhưng cô ta không biết làm thế nào để hoà hợp với con gái, cũng không biết trả lời thế nào với câu hỏi của cô bé.

Thấy cô ta né tránh, Linh Linh mất hết kiên nhẫn, nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì chúng tôi đi trước, bà cứ đứng đấy một mình đi”.

Nói xong, Linh Linh quay sang kéo Giang Chí Hạo đi.

Thấy họ sắp đi, cuối cùng, Chung Giai Vi cũng không nhịn được, theo phản xạ kéo Linh Linh: “Linh Linh, mẹ thật sự muốn nói chuyện với con”.

“Nói cái gì? Chúng ta có gì mà nói?”, Linh Linh quay lại hỏi.

Chung Giai Vi tỏ vẻ đau khổ, nói: “Mẹ biết mấy năm nay con đã khổ nhiều rồi, mẹ…”

“Ai nói với bà là tôi khổ?”, Linh Linh tỏ ra khó hiểu nói: “Tại sao bà cho rằng, bố tôi nhất định không kiếm ra tiền, không thể chăm sóc tốt cho tôi? Nói thật cho bà biết, những năm qua tôi sống rất tốt, còn tốt hơn ngàn lần khi còn sống với bà. Chúng tôi không thiếu tiền, không thiếu ăn, thỉnh thoảng còn ra nước ngoài du lịch. Đúng rồi, bà đã thấy sổ tiết kiệm của bố tôi rồi nhỉ? Số tiền đó thật ra không tính là nhiều, sau này tôi còn kiếm nhiều hơn. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn nói cho bà biết, bà có hối hận vì lựa chọn ban đầu của bà cũng không có tác dụng gì. Bố của tôi sẽ không chấp nhận bà, tôi cũng thế!”

Lời nói của Linh Linh như sấm sét đánh vào đầu Chung Giai Vi, cô ta hận một nỗi không có cái lỗ nào để chui vào hoặc dứt khoát đập đầu mà chết.

Thấy cô ta đau khổ như thế, cuối cùng Giang Chí Hạo cũng thở dài, kéo tay Linh Linh, nói: “Không cho phép con nói thế với mẹ!”

Bất kỳ lúc nào, Giang Chí Hạo đều chú trọng đến lễ nghĩa đầu tiên.

Chung Giai Vi ngoại tình là việc của cô ta và bản thân anh ấy, Linh Linh là con gái, có thể hiểu được nỗi khổ mà bảo vệ anh ấy nhưng không thể biến thành sự thù hận với mẹ ruột như vậy.

Bị Giang Chí Hạo kéo lại, Linh Linh cũng không phản kháng. Cô bé chỉ muốn nói hết những lời trong lòng giấu kín mấy năm qua, nói xong rồi thì không cần nói nữa.

Giang Chí Hạo nhìn Chung Giai Vi, nói: “Linh Linh nói những lời này có chút thẳng thắn, nhưng con bé nói không sai. Chúng ta không thể quay lại quá khứ. Thứ mà cô cần, dù cho tôi có tiền hay không thì cũng không đáp ứng được. Chúng ta không phải là người cùng một đường. Tôi chỉ khuyên cô, trân trọng tuổi trẻ, sớm tìm người đàn ông tốt mà gả đi, đừng sống những ngày tháng như thế nữa. Không phải lúc nào cũng có người sẵn lòng giúp cô”.

Nói xong, Giang Chí Hạo mới nói với Hoắc Khải và những người khác: “Chúng ta đi”.

Mấy người họ cũng không nói nhiều, những gì nên nói, không nên nói, hai bố con họ đều nói hết rồi. Họ chỉ là người ngoài cũng không tiện nói nhiều.

Họ rời đi, để lại Chung Giai Vi đứng đó nhìn theo mãi.

Một lúc lâu sau, cô ta mới rời khỏi đó trong nước mắt.

Trước đây có một khoảng thời gian, cô ta rất vui vẻ, cảm thấy mình quyết định ly hôn với Giang Chí Hạo là lựa chọn đúng đắn nhất cuộc đời này.

Bây giờ, cô ta có hối hận hay không thì không rõ, nhưng sự vui vẻ trong lòng thì chắc chắn đã biến mất rồi. Cho dù có người cho cô ta năm triệu tệ ngay bây giờ thì cũng không thể khiến cô ta vui lên được.

Một khi con người nghĩ đến bản thân không còn những ngày sau nữa thì cuộc sống xa xỉ bây giờ cũng chỉ như thức ăn không có mùi vị.

Sau khi lên xe, Hoắc Khải nhìn Linh Linh cúi đầu ngồi ở ghế phụ, biết cô bé ngoài mặt thì tỏ ra lấn át mẹ, nhưng thật ra trong lòng cũng không dễ chịu gì.

Đó là mẹ cô bé, không phải là con chó, con mèo ngoài đường, càng không phải tuỳ tiện chỉ trích một hai câu là có thể quên đi.

Nhưng trước mặt mọi người, Hoắc Khải cũng không an ủi điều gì. Chuyện gia đình người ta, muốn nói thì cũng phải nói chuyện riêng.

Chiếc xe lăn bánh, không lâu sau thì đến căn hộ của Giang Chí Hạo.

Căn hộ mà anh ấy mua cũng không lớn, khoảng tám mươi mét vuông, trừ những khu vực chung thì diện tích sử dụng còn khoảng bảy mươi mét vuông.

Hai phòng ngủ, một phòng khách vừa đủ cho hai bố con.

Đồ đạc bày trí trong phòng cũng đều là Giang Chí Hạo tự làm. Năm đó, ở công trường việc gì anh cũng từng làm nên cũng không xa lạ gì. Còn Linh Linh chịu trách nhiệm thiết kế sửa nhà.

Đừng coi thường cô bé còn nhỏ tuổi, thật ra rất có năng khiếu thiết kế, khiến căn phòng trở nên đẳng cấp hơn nhiều.

Sau khi vào phòng, Vương Vũ Hành phàn nàn với Hoắc Khải nói: “Lão Giang này quá keo kiệt, lúc đầu mới sửa xong, trong nhà toàn là đồ dùng gia đình cũ rích, không đáng giá, lãng phí thiết kế đẹp như thế của con gái nuôi. Thế là mấy người chúng em góp tiền, mua cho anh ấy đồ mới. Có lúc em cảm thấy, lão này có phải là giả heo ăn thịt hổ, giả bộ hồ đồ không? Biết chúng em kiểu gì cũng sẽ không nhìn nổi nên mới mua toàn đồ rẻ tiền”.

“Anh Vũ Hành, bố em không phải là người như thế đâu. Bố chỉ không nỡ tiêu tiền. Cả ngày nói phải tiết kiệm tiền, đến lúc em lớn cho em làm của hồi môn”, Linh Linh nói.

Giang Chí Hạo cười thật thà, nói: “Bố không cần dùng đến tiền, con còn nhỏ, sau này có nhiều chuyện cần dùng tiền mà”.

“Cô bé cần tiền thì tìm tôi nói một câu là được, bây giờ anh cũng không phải là người sắp chết nữa, lo lắng cái gì”, Vương Vũ Hành hừ một tiếng, sau đó nói với Linh Linh: “Con gái nuôi, đừng gọi bố nuôi cô là anh nữa, bố bằng vai phải lứa với cô đấy à”.

“Biết rồi, anh Vũ Hành”, Linh Linh cười tít mắt, nói.

“Cả ngày chỉ biết lấy vai vế ra để bắt nạt người khác, cô bé muốn gọi anh là ông nội thì anh có dám đáp lời không?”, Tề Thanh Sơn nói.

“Cô bé gọi anh là ông nội thì anh dám trả lời à?”, Vương Vũ Hành trừng mắt nói.

Tề Thanh Sơn cười khà khà, nói: “Lão Giang không phản đối, tôi cũng không thấy có vấn đề gì”.

Giang Chí Hạo chỉ ngồi một bên cười, không nói gì.

Sau khi ly hôn, anh ấy càng trở nên trầm ngâm, kiệm lời, tính cách thì không thay đổi nhiều nhưng ít nhất cũng mềm mỏng hơn lúc trước rất nhiều.

Chỉ ở trước mặt mấy anh em thân thiết mới nói nhiều thêm mấy câu, chứ lúc ở cửa hàng đồ kho mới thật sự là cạy mồm cũng không ra được câu nào.

“Chú à, ngồi đi, cháu rót nước cho chú”, Linh Linh ngoan ngoãn cầm ghế ra đặt sau lưng Hoắc Khải.

Vương Vũ Hành tỏ vẻ không vui nói: “Con gái nuôi, trong mắt cô chỉ có chú thôi, không có bố sao?”

“Các cậu cũng không ngại để một bệnh nhân phục vụ hả?”, Hoắc Khải nói, sau đó ngồi xuống, cười với Linh Linh, nói: “Cảm ơn”.

Anh đã lên tiếng thì còn ai dám ầm ĩ nữa. Tất nhiên, Vương Vũ Hành nói câu đó cũng chỉ là trêu đùa mà thôi.

Họ cũng không nỡ khiến Linh Linh phục vụ, hơn nữa cô bé Linh Linh cũng đến tuổi mới biết yêu, sau khi không thấy Hoắc Khải thì hai mắt cứ tìm kiếm bóng dáng của anh khắp nơi.

Cô bé này, không phải là thích thầy chứ? Một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu Vương Vũ Hành.

Nếu Linh Linh có thể thành đôi với Hoắc Khải thì cậu ta cũng không cảm thấy có gì không tốt. Cô bé thông minh lại xinh đẹp, điểm trừ duy nhất là gia đình có chút thiếu sót, còn lại tất cả đều rất tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi