Nghe vậy, Sử Vĩnh Ba hơi giật mình, hắn không ngờ rằng mình lại nhận được cuộc điện thoại đòi tiền của phụ huynh kia. Hắn không kiếm chuyện với bọn họ đã là may mắn lắm rồi, bọn họ còn dám chủ động mò tới?
“Anh chưa tỉnh ngủ à?”, Sử Vĩnh Ba nói bằng giọng lạnh lùng.
“Xem ra chủ tịch Sử vẫn chưa rõ cái gì gọi là người làm thì trời biết, trước sau gì báo ứng cũng tới. Đã thế thì tôi cũng không quấy rầy nữa, chủ tịch Sử cứ cân nhắc đi, ngày mai tôi sẽ gọi lại”.
“Gọi con mẹ mày!”, Sử Vĩnh Ba vừa chửi thề một câu thì bên kia đã tắt máy rồi.
Cảm giác như đánh hụt một cú khiến hắn vô cùng khó chịu, cứ thế quăng điện thoại xuống dưới chân.
Thấy hắn tức đến mức ấy, thư ký vội vàng hỏi: “Chủ tịch, sao rồi ạ?”
“Lập tức gọi cho người của bộ phận pháp chế, bảo bọn họ kiện lũ kia lên tòa! Tôi không chỉ muốn thằng đó bồi thường tiền mà còn muốn con gái của nó ngồi tù! Dám thách thức tôi, chán sống rồi!”, Sử Vĩnh Ba tức giận nói.
Không cần hắn nói rõ, thư ký cũng biết là hắn ta đang nói ai, bèn vội vàng gật đầu nói: “Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ gọi cho bộ phận pháp chế ngay đây”.
Trong cái nhìn của Sử Vĩnh Ba, vụ việc này chẳng khác gì châu chấu đá xe, chỉ là một tên mở cửa hàng đồ kho mà cũng dám lên mặt với hắn.
Đúng là hôm nay hắn đã thất bại trên thị trường chứng khoán, thế nhưng vẫn chưa đến nông nỗi ai cũng có thể bắt nạt được.
Nhất định phải cho tên đó một bài học suốt đời khó quên!
Muốn tiền chứ gì?
Được, vậy thì tao sẽ làm mày táng gia bại sản, cửa nát nhà tan!
Một bên khác, Vương Vũ Hành đặt điện thoại xuống, nói với Hoắc Khải ở bên cạnh: “Thằng ranh đó không chịu đưa tiền”.
“Vậy thì cứ chờ thêm đi”, Hoắc Khải nói.
Lúc này anh đang ở sân bay, ở đây hai ngày, những người cần gặp cũng đều đã gặp cả rồi.
Chuyện của Giang Chí Hạo không phải là chuyện to tát gì, với năng lực của nhóm Vương Vũ Hành, bọn họ thừa sức giải quyết, vậy nên Hoắc Khải cũng không nhất thiết phải kè kè bên cạnh bọn họ.a
Biết anh muốn đi, Linh Linh và Giang Chí Hạo tới đây để tiễn anh.
Lúc đưa anh đến cửa lên máy bay, Linh Linh nhìn Hoắc Khải rồi nói: “Chú à, chú đợi cháu đi tìm chú nhé!”
“Được, đến lúc đó chú mời cháu ăn uống thả phanh”, Hoắc Khải cười nói.
Trước kia mỗi lần gặp mặt, Hoắc Khải đều dẫn Linh Linh đi ăn uống thỏa thích ở các nhà hàng. Bây giờ cô bé đã trưởng thành và duyên dáng như thế, nhưng thói quen khi xưa vẫn không hề thay đổi.
“Cháu không muốn đi ăn uống gì hết, cháu muốn chú đi mua sắm với cháu cơ!”, Linh Linh nói.
Không phải cô bé không thích đi ăn các món ngon, mà bởi vì Hoắc Khải dẫn cô đi ăn thì cứ như thể cô bé vẫn còn là một đứa trẻ con vậy.
Cô bé không thích cảm giác ấy, đi mua sắm vẫn hay hơn.
Cặp đôi nào chẳng tay trong tay đi mua sắm, tự nhiên ai lại đi ăn cơ chứ!
Nghĩ đến hình ảnh ấy, gò má của Linh Linh hơi ửng đỏ.
Hoắc Khải không để ý tới, anh luôn coi cô nhóc này là cháu gái, sao lại nghĩ lung tung cho được.
“Thầy à, thầy gửi lời hỏi thăm của em tới cô nhé, lúc khác em sẽ đi thăm cô sau!”, Vương Vũ Hành vẫy tay nói.
Hoắc Khải cười nói: “Tôi sẽ chuyển lời cho cậu. Lần sau tới nhớ mang mũ bảo hiểm, nếu không thì rất có thể sẽ bị đánh vỡ đầu đấy”.
Mọi người cười nói rôm rả, chọc ghẹo nhau rồi đưa mắt nhìn Hoắc Khải lên máy bay.Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhé
Mãi đến khi bóng dáng của Hoắc Khải biến mất trên cửa máy bay, Linh Linh vẫn nhìn theo rất lâu.Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhé
Vương Vũ Hành vỗ vai cô bé, cười ha ha nói: “Sốt ruột gì hả, đời còn dài mà”.
Linh Linh xoay người né tránh bàn tay của Vương Vũ Hành rồi trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Ai sốt ruột chứ hả? Còn lâu em mới sốt ruột!”
Vương Vũ Hành cười ha ha, không đôi co với cô bé nữa.
Có một số việc nói ngay bây giờ vẫn còn quá sớm, chẳng có ý nghĩa gì hết, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Lúc chập tối, Hoắc Khải rời khỏi sân bay và về nhà họ Lý.
Anh còn chưa vào nhà thì đã bị Lý Thắng Bân chặn đường.
“Cháu về đúng lúc lắm, đi, tới phòng họp nào”, Lý Thắng Bân kéo anh nói.
“Tới đó làm gì?”, Hoắc Khải hỏi.
“Còn làm gì được nữa? Đương nhiên là ban thưởng cho công lao của cháu rồi”, Lý Thắng Bân nói với vẻ mặt kỳ lạ: “Lần này cháu tỏa sáng lắm rồi, nhưng cây cao đón gió, cháu cũng phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Có khi công lao lớn quá thì cũng khó ôm vào lòng lắm”.Đọc Truyện nhanh nhất tại Tamlinh247.com
Hoắc Khải không hiểu ông ta đang nói gì, thế nhưng anh cũng chẳng buồn nghĩ, bây giờ anh chỉ muốn đi gặp Ninh Thần thôi.Đọc Truyện nhanh nhất tại Tamlinh247.com
Ban thưởng gì gì đó thì liên quan gì tới anh? Ngay từ đầu Hoắc Khải đã chẳng muốn mưu cầu lợi ích từ nhà họ Lý rồi.
Chỉ có điều anh vừa hất tay Lý Thắng Bân ra và đi được mấy bước thì bà cụ đã xuất hiện.
Bà cụ được người khác dìu bước, đứng chắn lối đi của Hoắc Khải, vừa cất tiếng nói là bà ta lập tức răn dạy: “Tự nhiên đi ra ngoài mà không biết nói một tiếng với người bề trên, đúng là không biết quy củ gì hết!”
“Tôi nhớ lúc trước đã nói với chú tư rồi mà, bà nói như vậy thì khác gì đang nói chú tư không phải người bề trên của tôi? Hay là về sau tôi gọi ông ấy là anh tư?”, Hoắc Khải hờ hững nói.
Lý Thắng Bân đứng bên cạnh tức muốn xì khói đầu, cậu cãi nhau với bà cụ mà kéo tôi vào làm gì?
Lại còn anh tư nữa chứ! Cậu ngứa đòn đến mức nào rồi mới nói ra được từ này!
Bà cụ cũng rất bực tức, nhưng nghĩ tới chuyện Hoắc Khải mới hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng, cùng với những chuyện cần phải làm sau này, bà ta hít sâu vài hơi rồi nói: “Tôi biết cậu nhanh mồm nhanh miệng rồi. Không đi theo tôi mau lên, vào phòng họp là sẽ có chỗ cho cậu nói!”
Dứt lời, Tào Hạc Minh dìu bà cụ đi vào phòng họp.
Có bà ta ở đây, Hoắc Khải mà từ chối thì cũng không hay, huống chi bây giờ Lý Thắng Bân đang giận tím mặt vì cái xưng hô anh tư, nếu làm quá thì chưa biết chừng lão già này sẽ lao lên cắn anh mất.
Hoắc Khải lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Thần, nói với cô là anh đã về, bây giờ phải tới phòng họp một lát, chẳng mấy chốc sẽ về phòng.
Ninh Thần nói không sao cả, bảo anh cứ lo chuyện trong nhà xong xuôi đi rồi nói. Đúng lúc cô cũng đang muốn bàn chuyện công ty với Mục Thế Kiệt.
Sau khi tắt máy, Lý Thắng Bân ở bên cạnh nói khẽ: “Lát nữa những người tới đây toàn là những nhân vật nắm quyền trong gia tộc, bọn họ không dễ tính như chú và bà cụ đâu, ai ai cũng đang lăm le bắt thóp cháu đấy. Đến lúc đó cháu nhớ uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, đừng có phun hết mấy cái thứ bậy bạ ra!”
Nếu không vì chuyện lần này rất quan trọng thì Lý Thắng Bân cũng chẳng thèm nhắc nhở Hoắc Khải.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Hoắc Khải vẫn rất thờ ơ.
Ai trong nhà họ Lý có thái độ thế nào với anh quan trọng lắm sao?
Có gì mà phải bận tâm.
Nếu có thể nói một câu làm tất cả mọi người tức đến mức giải tán cuộc họp thì Hoắc Khải còn mừng ấy chứ.
“Cháu vẫn chưa biết đúng không? Thực ra hôm qua sau khi cháu đàm phán xong xuôi với chủ tịch Tống, đến buổi chiều chúng ta đã ký hợp đồng xong rồi. Sáng nay bà cụ đã đưa chủ tịch Tống đi, sau đó tổ chức cuộc họp gia tộc, muốn để cháu chính thức thừa kề cổ phần của chi chính. Thế nhưng mấy chi thứ đã phản đối với lý do cháu là con riêng, còn ở bên ngoài bao năm không về, không biết có trung thành với gia tộc hay không. Bọn họ không cam lòng để cháu thừa kế cổ phần, bây giờ cháu đang là mục tiêu công kích của bọn họ, sơ sảy một chút thôi là rất dễ gây ra rắc rối”, Lý Thắng Bân lại nhắc nhở.
Có thừa kế được cổ phần của chi chính hay không cũng đồng nghĩa với chuyện sau này con cháu thuộc chi ngành của ông ta có quyền lên tiếng ở nhà họ Lý nữa không.
Phải biết rằng, cổ phần mà để mất thì rất khó lấy lại được.
Chuyện này quan trọng hơn hợp đồng của Tống Tiên Tiến nhiều, Lý Thắng Bân không muốn quan tâm cũng không được.
Cũng chính bởi vì cần nhờ Hoắc Khải thừa kế cổ phần nên ông ta mới nhẫn nhịn như thế.
“Không cho tôi thừa kế thì tôi không thừa kế là được, chia tay đường ai nấy đi!”, Hoắc Khải nói.
Lý Thắng Bân tức đến mức run rẩy cả người, một người bình thường có nói ra được câu này không hả!
Bà cụ đi đằng trước, quát lớn: “Sao mà lắm lời thế!”
Lý Thắng Bân không dám nói gì nữa, chỉ ngoan ngoãn đi theo đằng sau.
Bà cụ quay đầu nhìn Hoắc Khải, nói: “Tôi không cần biết chuyện cậu không muốn thừa kế cổ phần là thật hay giả, nói tóm lại, cậu mang dòng máu của nhà họ Lý, sống là người nhà họ Lý, chết là ma nhà họ Lý. Đây không phải chuyện của một mình cậu, mà liên quan đến lợi ích của hàng ngàn người. Tôi biết cậu ghét nhà họ Lý, cảm thấy chúng tôi ích kỷ, lạnh lùng, vô tình, nhưng nếu vì lý do cá nhân mà để mất lợi ích của nhiều người như thế, vậy thì cậu khác gì những người mà cậu ghét?”
Hoắc Khải nhìn bà cụ, anh trả lời: “Bà không cần tâng bốc tôi. Lợi ích của gia tộc chẳng liên quan gì đến lợi ích cá nhân hết, cũng không thể cột chung vào nhau. Cố tình làm xáo trộn các khái niệm, từ đó ép người khác làm việc cho các người, đó mới là điều khiến người ta chán ghét”.
Bà cụ trầm mặc một lát rồi quay đầu đi, giọng nói của bà ta vọng lại từ đằng trước: “Vậy cậu không định thử trở thành người thay đổi những điều ấy sao?”