CHẾ TẠO HÀO MÔN

Nhất là khi bà cụ mở miệng nói: “Nếu tôi là cậu thì sẽ hi vọng cô ấy về phòng ngủ tìm quần áo, một số lời nói trước mặt sẽ có chút khó nghe”.

“Đã là lời nói khó nghe thì không cần nói nữa”, Hoắc Khải không khoan nhượng nói.

Anh biết bà cụ không thích Ninh Thần, ghét bỏ gia đình cô không tốt, muốn anh ly hôn với Ninh Thần, sau đó lấy một thiên kim tiểu thư nhà giàu theo sắp xếp của bà ta.

Chưa nói đến chuyện anh không có tình cảm với cô công chúa nhà giàu kia, đến cả họ gì tên gì cũng không biết, mà coi như biết thì làm sao?

Cứ quen biết thì phải lấy cô ta sao? Vậy đời anh phải lấy bao nhiêu vợ cho đủ?

Vẫn nói câu đó, Hoắc Khải không hề kỳ vọng gì đối với nhà họ Lý, nên đương nhiên sẽ không sợ bà cụ.

Nhưng tính cách của Ninh Thần từ trước đến nay vẫn là người không thích chuyện rắc rối, lại càng không muốn vì sự tồn tại của mình mà tạo nên quá nhiều trở ngại cho chồng.

Cô lại đẩy tay Hoắc Khải, nói: “Anh đừng nói với bà như thế, phải lễ phép chứ. Hai người cứ nói chuyện trước, em hơi khát nên đi uống cốc nước”.

Nói xong, Ninh Thần quay lại gian phòng.

Bà cụ nhìn bóng lưng của cô, nói: “Tuy xuất thân không tốt nhưng ít ra cũng biết biết nặng biết nhẹ, về điểm này còn tốt hơn cả cậu”.

Hoắc Khải nhìn thẳng bà ta, tỏ vẻ không vui nói: “Đã không hài lòng về tôi thì có thể đừng cản tôi nữa không?”

Nếu là người khác dùng giọng điệu như thế để nói chuyện thì bà cụ đã sớm bảo Tào Hạc Minh đánh người rồi, nhưng bây giờ bà cụ không làm như thế.

Bà ta khoát khoát tay, tỏ ý bảo Tào Hạc Minh rời đi trước, sau đó nói với Hoắc Khải: “Thật ra nhìn cậu rất giống bố của cậu, rất bướng bỉnh cũng rất có cá tính, giống tổ tiên nhà họ Lý chúng ta”.

“Ngại quá, tính cách như thế là do tôi tự bồi dưỡng thành, không giống ai, cũng không có quan hệ gì với nhà họ Lý”, Hoắc Khải không nể nang nói.

Thân thể của anh là của Lý Phong nhưng linh hồn lại thuộc về nhà họ Hoắc. Nếu nói giống thì cũng phải giống nhà họ Hoắc chứ liên quan gì đến nhà họ Lý. Bà cụ này nhận vơ hay thật.

Bà cụ cũng không chút để tâm thái độ của Hoắc Khải, hoặc là nói trước khi đến bà ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Bà cụ lấy từ trong túi một đồ vật, giơ tay đưa cho Hoắc Khải, nói: “Nếu cậu giữ lại, tôi sẽ đồng ý điều tra lại từ đầu nguyên nhân cái chết của bố cậu”.

Thứ bà cụ đưa tới là một đầu đạn, bên trên còn có vài vết sẫm màu thời gian, nhìn có chút giống vết máu.

Nếu linh hồn của Lý Phong còn tồn tại thì đầu đạn này chắc chắn sẽ khiến anh ta chấn động cực lớn.

Năm đó, bố của Lý Phong, Lý Chấn Quốc là một tài năng đứng đầu nhà họ Lý, cũng là người có khả năng tiếp nhận vị trí chủ nhà của dòng chính. Nhưng nhiều năm trước, Lý Chấn Quốc bị mưu sát mà chết oan uổng.

Hung thủ rất chuyên nghiệp, không lưu lại bất kỳ manh mối nào, chỉ lưu lại trên người Lý Chấn Quốc đầu đạn này.

Một phát súng chết người, cái chết của Lý Chấn Quốc trở thành đả kích cực lớn đối với nhà họ Lý. Cho dù là bà cụ hay những người khác của dòng chính đều cảm thấy hoang mang lo sợ, vô cùng lúng túng.

Tuy Lý Phong là đứa con hoang nhưng cái chết của bố vẫn khiến anh ta phẫn nộ.

Anh ta tìm bà cụ, yêu cầu phải điều tra hung thủ, nhưng vì lý do nào đó, bà cụ lại không làm vậy.

Nói chính xác hơn là sau khi điều tra được manh mối thì dừng lại không tra tiếp nữa.

Lý Phong không biết nguyên nhân, cũng không tài nào hiểu được, cho nên tức giận đi uống rượu ở bên ngoài thì mới có chuyện bị Cơ Hương Ngưng đẩy ngã, bị thương đến mức mất đi ký ức.

Sau nhiều năm, bà cụ vẫn giữ lại đầu đạn chứng tỏ trong lòng bà ta không hề thờ ơ với chuyện này mà vẫn luôn mang lòng thù hận.

Bây giờ, bà ta lại biến sự thù hận đó thành một quân cờ thương thuyết, muốn đổi lấy sự giúp đỡ của Hoắc Khải.

Phải làm đến như thế với một đứa con hoang, chính bà cụ cũng tự cảm thấy khó tin.

Ngày Hoắc Khải trở về, bà ta cực kỳ coi thường đứa con hoang này, nhưng biểu hiện của anh trong hai ngày nay đã khiến cho bà ta quá kinh ngạc, trong lòng như cảm thấy có chút hi vọng loé sáng ở cuối đường hầm.

Thậm chí, có những lúc bà ta còn bất giác nghĩ, có lẽ tương lai của nhà họ Lý có thể đặt lên vai đứa con hoang này.

Nhưng bà ta không biết, đầu đạn này là một đoạn ký ức không tồn tại đối với Hoắc Khải.

Lý Chấn Quốc là bố của Lý Phong chứ không phải là bố của Hoắc Khải. Tại sao ông ta lại chết, bị ai giết không có quan hệ gì với Hoắc Khải, việc gì phải vì chuyện này mà khiến bản thân anh phải lún chân vào vũng bùn nhà họ Lý.

“Có thể vì rời đi quá lâu rồi nên tôi đã không còn hứng thú với chuyện này nữa. Bà muốn điều tra thì điều tra, mà không muốn điều tra thì thôi”, Hoắc Khải nói.

Bà cụ sững người. Bà ta vốn cho rằng đầu đạn này chính là lá bùa giữ người lại, nhưng không ngờ thằng nhãi này lại vô tình như thế.

“Cậu không muốn biết bố ruột của cậu tại sao lại chết sao?”, bà cụ hỏi.

“Không muốn”, Hoắc Khải nói: “Chuyện đã qua quá lâu rồi, biết hay không có ý nghĩa gì chứ, lẽ nào sống một đời mang thù hận hay sao? Nếu bà muốn nói với tôi chuyện này, vậy thì nói xong rồi nhỉ. Chúng tôi có thể đi được rồi chứ?”

Sắc mặt bà cụ tỏ vẻ vô cùng tức giận, nói: “Cậu có lương tâm không, đó là bố của cậu mà cậu lại thờ ơ với cái chết của bố như thế!”

“Nếu cần điều tra đến cùng cái chết của ông để chứng minh tôi có lương tâm hay không. Vậy thì cứ coi như tôi không có lương tâm đi”, Hoắc Khải nói.

Bây giờ, việc anh muốn làm nhất là nhanh chóng rời khỏi nhà họ Lý, chẳng thèm mất thêm thời gian ở đây.

Bà cụ nhìn chằm chằm anh, một lát sau, sự tức giận trên khuôn mặt cũng nhạt dần mà thay vào đó là sự chán nản, nói: “Tôi biết cậu đang giận dỗi, vì năm đó tôi không cho người điều tra tiếp. Trong lòng cậu vẫn luôn tức giận, nhưng chuyện này tôi có thể giải thích”.

“Bà hiểu lầm rồi, tôi thật sự không cảm thấy có vấn đề gì, chứ không phải tôi tức giận chuyện bà không tiếp tục điều tra”, Hoắc Khải nói.

“Thật sao?”, bà cụ thở dài, nói: “Có tức giận về chuyện năm đó hay không thì trong lòng cậu là rõ nhất. Nhưng có một số chuyện, tôi phải nói cho cậu biết. Năm đó không điều tra đến cùng không phải vì không điều tra ra chân tướng mà là vì sự thật quá đáng sợ, rất có thể khiến nhà họ Lý chúng ta rơi vào khủng hoảng không thể nào chống đỡ”.

“Tôi nói rồi, những chuyện đó không liên quan đến tôi”, Hoắc Khải quay vào trong phòng gọi lớn: “Ninh Thần, đi về nhà thôi em”.

Ninh Thần đang đứng trong phòng, cô nhìn ra ngoài cũng không đi ra ngay.

Đúng lúc này, giọng nói của bà cụ lại vang lên nói với Hoắc Khải: “Bây giờ tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết. Theo manh mối mà năm đó chúng ta điều tra được, người giết bố cậu rất có thể là người của nhà họ Hoắc”.

Nếu bà cụ nói cái khác, coi như là chuyện kinh thiên động địa thì Hoắc Khải cũng chẳng thèm nghe.

Nhưng từ khoá nhà họ Hoắc lại khiến anh sững người.

Anh quay đầu nhìn bà cụ, hỏi: “Bà nói ai?”

“Nhà họ Hoắc, chính là nhà họ Hoắc xếp hàng trên trong các doanh nghiệp gia đình”, vẻ mặt bà cụ như đang nhớ lại những chuyện năm đó, nói: “Năm đó là thời kỳ hưng thịnh của nhà chúng ta, gần như có thể sánh ngang nhà họ Hoắc. Nhưng vài năm sau, nhà họ Hoắc phát triển ngày càng rực rỡ dưới sự dẫn dắt của ngôi sao hi vọng kia, tiến lên vị trí ba doanh nghiệp dẫn đầu. Mà chúng ta tại Tây Bắc lại không giữ được địa vị của mình”.

Lời nói của bà cụ, Hoắc Khải cũng không nghe nhiều, nhưng anh nghe rõ nhất chính là hai chữ, họ Hoắc.

Trong suy nghĩ của Hoắc Khải, căn bản chưa từng nghĩ đến nhà họ Lý lại phát sinh quan hệ gì với nhà họ Hoắc.

Năm đó là thời kỳ hưng thịnh của nhà họ Lý, đúng là có tư cách đứng ngang hàng với nhà họ Hoắc nhưng đó là chuyện của mười năm trước.

Bây giờ thì giữa hai nhà đã có sự cách biệt quá lớn, không còn cùng một đẳng cấp.

Điều quan trọng nhất là, bà cụ nói, bố của Lý Phong, Lý Chấn Quốc có thể đã bị người nhà họ Hoắc giết hại.

Đối với Hoắc Khải mà nói, đây là một tin tức không thể chấp nhận.

Bởi vì trong ký ức của anh, nhà họ Hoắc tuy không hoàn toàn tuân theo pháp luật nhưng ít nhất cũng sẽ không gây ra chuyện phạm pháp nghiêm trọng như phóng hoả, giết người.

Những quy định trong dòng họ vẫn còn đó, hơn nữa còn có một đội kiểm tra đặc biệt, một khi gây ra chuyện quá đáng thì rất có thể sẽ bị từ mặt.

Không có mấy người nhà họ Hoắc lại dám liều mạng làm loạn như vậy.

“Bà chắc chắn?”, Hoắc Khải nghiêm nghị hỏi.

“Không chắc chắn, nhưng coi như không phải là nhà họ Hoắc cũng nhất định là có liên quan rất lớn với nhà họ Hoắc”, bà cụ lắc đầu nói: “Năm đó, chúng ta chỉ điều tra được đến manh mối nhà họ Hoắc thì không tra tiếp nữa. Bố cậu lúc đó cũng tài giỏi như ngôi sao hi vọng nhà họ Hoắc bây giờ, có rất nhiều người muốn nó phải chết. Cậu muốn tôi chắc chắn nói hung thủ là nhà họ Hoắc thì tôi không thể trả lời được”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi