CHẾ TẠO HÀO MÔN

Nhà mới đón khách mới, Ninh Thần bèn xuống bếp làm vài món ăn.

Tuy rằng bây giờ về cơ bản do Hoắc Khải đứng bếp, nhưng tài nghệ nấu nướng của cô cũng không kém lắm, tạm chấp nhận được.

Đương nhiên, món chính vẫn phải do đích thân Hoắc Khải làm, Ninh Thần chỉ như thêu hoa trên gấm thôi.

Cơm canh nhanh chóng được bưng lên. Dù chỉ đón mỗi một vị khách là Đường Trọng Vi, nhưng trên bàn vẫn bày đầy mỹ vị.

Đường Đường đã rửa tay sạch sẽ từ lâu rồi, ngồi bên bàn ăn chờ sẵn. Vừa cầm đũa lên, cô bé đã gắp cho Đường Trọng Vi một miếng thịt kho tàu.

“Món này do bố em làm đó, ngon cực kỳ luôn!”, Đường Đường nói.

Lời khen của cô nhóc này khiến Hoắc Khải mỉm cười, lần nào nghe thấy Đường Đường nói vậy, anh cũng thấy rất vui lòng.

Đường Trọng Vi nhìn miếng thịt kho tàu trong bát mình, mùi thơm quen thuộc của nó khiến cô sững người.

Ở nhà họ Hoắc, Hoắc Khải cũng thường xuyên đích thân xuống bếp nấu nướng để tiếp đãi khách quý. Thỉnh thoảng Đường Trọng Vi chạy sang ăn ké, Hoắc Khải sẽ nấu thêm một phần.

Món thịt kho tàu của anh không giống với người khác, bởi vì Đường Trọng Vi mà ăn không hết thì sẽ mang đi để ăn tiếp bữa sau, nếu dùng phương pháp truyền thống để áp chảo bì lợn thì miếng thịt sẽ cứng ngắc sau lần làm nóng thứ hai, rất khó nuốt.

Thế nên Hoắc Khải không áp chảo bì lợn mà phết lòng đỏ trứng gà lên trên đó, như thế có thể đảm bảo độ mềm cho miếng thịt, đồng thời cũng giúp miếng thịt kho tàu đẹp mắt hơn.

Cách làm này về cơ bản không một nhà hàng nào dùng, gần như có thể coi là phương pháp độc quyền.

Khi gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, nước sốt ứa ra khiến Đường Trọng Vi sững người.

Cô ngậm miệng thịt kho tàu, đảo mắt nhìn Hoắc Khải.

Hương vị này... quen thuộc đến mức không thể tin nổi.

Hoắc Khải hiểu được ý nghĩ bộc lộ qua ánh mắt của cô, vẻ chấn động và khó hiểu đó, chắc hẳn ai cũng thấy được.

Nhưng Hoắc Khải không giải thích điều gì, anh chỉ mỉm cười: “Thích thì ăn nhiều một chút, nếu không đủ thì lần sau sẽ nấu thêm”.

Đường Trọng Vi cuối cùng không kiềm chế được nữa, cô hỏi: “Tại sao anh biết làm món này?”

“Thịt kho tàu cũng không khó lắm, dù rằng anh ấy nấu ngon hơn người khác thật”, Ninh Thần đáp.

Đường Trọng Vi không giải thích cho cô rằng chỉ mình Hoắc Khải mới có bí quyết phết lòng đỏ trứng gà lên lớp bì của thịt ba chỉ. Nếu không phải người biết chuyện, có lẽ thậm chí còn bỏ qua lớp lòng đỏ trứng mỏng tang này khi ăn thịt.

Cô có thể không nghĩ đến tác phong và xử sự của người đàn ông này giống vị hôn phu của mình đến mức nào, cũng không nghĩ đến tư tưởng của hai người gần như đồng nhất, nhưng miếng thịt kho tàu này lại khiến Đường Trọng Vi phải nghĩ nhiều.

“Có phải anh quen với chồng… quen với Hoắc Khải?” Đường Trọng Vi buột miệng hỏi.

“Hoắc Khải là ai thế?”, Ninh Thần tò mò hỏi.

“Là người nhà họ Hoắc, nổi tiếng lắm”, Hoắc Khải mỉm cười giải thích với cô vài câu rồi mới trả lời Đường Trọng Vi: “Có lẽ cô hiểu nhầm rồi, tôi chưa từng gặp người mà cô nói, chỉ nghe tới tên của anh ta thôi”.

“Nhưng món thịt kho mà anh nấu gần như giống hệt anh ấy, nhất là phương pháp xử lý nguyên liệu này”, Đường Trọng Vi nói.

“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, vì tôi khá thích ăn uống nên sẽ bỏ nhiều công sức vào phương diện này”, Hoắc Khải đáp.

Lời giải thích này không thể khiến Đường Trọng Vi hài lòng tuyệt đối, nhưng cũng được coi là hoàn hảo rồi. Chí ít không cho phép người ta hoài nghi thêm nữa.

Không phải cùng một người nhưng biết làm cùng một món ăn, chắc không kỳ lạ lắm đâu nhỉ?

Giống như rất nhiều người biết xào sợi khoai tây chua cay, chẳng lẽ họ cũng là cùng một người ư?

Đương nhiên, độ khó của sợi khoai tây xào và thịt kho tàu không ở cùng một đẳng cấp.

Đường Trọng Vi không tiếp tục truy hỏi, cô chỉ nói: “Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Hoắc Giai Minh coi trọng anh đến thế, anh và anh ấy thực sự rất giống nhau. Có điều tôi không ngờ rằng hai người không chỉ giống về tác phong mà đến cả món ăn nấu ra cũng tương tự nhau, thật sự cứ như cùng một người vậy”.

Hoắc Khải mỉm cười, anh nói: “Theo như cách nói của cô, nếu tôi thay một gương mặt khác, phải chăng cũng có thể tới nhà họ Hoắc lừa gạt người ta?”

Đường Trọng Vi nghe xong mà sững sờ, cô vô thức nghĩ ngợi về khả năng này.

Nếu người đàn ông trước mặt cô sở hữu gương mặt như chồng chưa cưới, với phong cách này, ai có thể phân biệt được thật giả?

Nếu chuyện ấy thực sự xảy ra, nhà họ Hoắc sẽ thế nào đây?

Thấy biểu cảm của Đường Trọng Vi dần trở nên nghiêm túc, Hoắc Khải biết chắc chắn cô nhóc này lại nghĩ nhiều rồi.

Trước nay cô vẫn luôn như thế, gặp phải chuyện gì dính dáng tới nhà họ Hoắc mới chịu suy nghĩ nghiêm túc.

Đây là chuyện tốt. Hoắc Khải cố tình nói ra câu này để khiến cô ấy phải suy nghĩ. Chỉ khi nào cô ấy nghĩ ngợi càng nhiều thì một số sự việc càng dễ thực hiện.

“Ăn cơm đi, nếu không sẽ nguội mất”, Hoắc Khải nhắc nhở.

Ninh Thần và Đường Đường ngồi ở hai bên của Đường Trọng Vi, không ngừng gắp thức ăn cho cô ấy.

Đường Trọng Vi chậm rãi ăn từng miếng, cô có thể nhận ra mùi vị trước kia trong rất nhiều món. Mỗi khi nhận ra một mùi vị quen thuộc, cô sẽ nhìn Hoắc Khải thêm một lần.

Mùi vị của một món ăn giống nhau, là trùng hợp, thế bao nhiêu món vẫn giống nhau, cũng là trùng hợp à?

Thế nhưng, người này không phải chồng chưa cưới của cô. Dù giống đến mức nào đi chăng nữa, vẫn không phải.

Chẳng qua, sự tương đồng này khiến một người vừa thất bại quay về từ nhà họ Hoắc như Đường Trọng Vi cảm thấy lúng túng.

Chồng chưa cưới của cô, gương mặt mà cô đã từng nhìn bao nhiêu năm, bây giờ càng lúc càng xa lạ. Những việc mà anh ấy đang làm, có quá nhiều thứ khác xa lúc trước.

Tuy rằng không thể chỉ rõ ra chỗ nào đã khác, nhưng Đường Trọng Vi biết, anh ấy thay đổi rồi.

Nếu nói rằng trên đời này có ai thấu hiểu Hoắc Khải nhất, vậy thì chắc chắn Đường Trọng Vi xứng đáng với vị trí đầu tiên. Đến cả người giúp việc ngày ngày phục vụ bên cạnh anh cũng không thể bì được với cô.

Hơn hai mươi năm ròng, Đường Trọng Vi đặt lên người Hoắc Khải trọn vẹn trái tim mình.

Từng hành động cử chỉ, từng lời nói ngôn từ của anh, cô quen thuộc vô cùng.

Nhưng bây giờ, Đường Trọng Vi đột nhiên phát hiện ra, một người đàn ông xa lạ đến từ một nơi xa xôi còn phù hợp với ấn tượng trước kia của cô hơn cả người chồng chưa cưới mà cô tận mắt gặp được.

Sao lại như thế chứ?

Cô bắt đầu mờ mịt, rốt cuộc là chồng chưa cưới của mình thay đổi, hay bản thân mình thay đổi?

Là do mình đã nghĩ nhiều, hay là có một số sự việc, mình không nhìn thấy, cũng không nhìn rõ?

Bữa cơm này, Đường Trọng Vi ăn uống trong lơ đễnh.

Đợi khi cô hoàn hồn lại, Hoắc Khải đã vào phòng bếp rửa bát rồi, Ninh Thần vẫn còn ngồi lại nói chuyện cùng cô.

Khi vừa gặp Ninh Thần, thực ra trong lòng Đường Trọng Vi ít nhiều gì cũng có suy nghĩ so sánh. Bất kể nghĩ về chồng chưa cưới thế nào, bất kể kiên định với suy nghĩ trong lòng mình thế nào, nhưng ý nghĩ so sánh mãi mãi là một trong những bản năng không thể nào né tránh của con người.

Đây là bản năng của loài vật, thứ bản năng ẩn sâu trong chuỗi DNA, dù sống hay chết cũng chẳng thể thay đổi được.

Vẻ đẹp của Ninh Thần không hề thua kém gì cô, cô trẻ trung hơn người ta, nhưng người ta lại chín chắn hơn cô.

Bao gồm cả trong phương diện công việc. Tuy rằng lúc ở nhà cô chăm chú ở bên con cái hơn, không muốn công việc ảnh hưởng tới cuộc sống, nhưng thỉnh thoảng nhận cuộc điện thoại, bàn chuyện công việc, cũng mang đến cảm giác quen thuộc cho Đường Trọng Vi.

Cảm giác ấy, giống như gặp được một ông chồng sắp cưới khác.

Nếu vì mùi vị của món ăn mà thấy một người đàn ông nào đó giống chồng chưa cưới của mình đã đành, nhưng một người phụ nữ cô chưa từng gặp, sao cũng có thể mang lại cảm giác như vậy chứ?

Có lẽ chính vì cảm giác này nên Đường Trọng Vi không muốn so bì với Ninh Thần điều gì nữa, trên thực tế cũng không có gì hay ho để so bì.

Mình và cô ấy không xung đột về lợi ích, cô ấy có gia đình của cô ấy, có con cái của cô ấy, có chồng của cô ấy. Mà Đường Trọng Vi, ở trong gia đình này, chỉ là một người khách thôi.

Nếu đã là khách, tại sao phải kiếm chuyện không vui với chủ nhà?

Nhưng cảm giác quen thuộc mà Hoắc Khải mang đến cho cô khiến Đường Trọng Vi vẫn khó lòng bình tâm được.

Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng bếp và giọng nói ngọt ngào của cô nhóc Đường Đường đã chủ động vào bếp giúp đỡ, Đường Trọng Vi cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, bèn hỏi: “Chị Ninh, chị với anh Lý quen nhau thế nào vậy?”

“Chuyện này kể ra cũng hơi phức tạp đấy!”, Ninh Thần thoáng do dự, sau cùng vẫn lựa chọn thừa nhận thành thật, kể hết ân oán với Lý Phong năm đó. Đương nhiên, suy xét tới tự tôn của chồng mình, cô không nói rằng năm đó kết hôn với anh là để trói buộc người này, tiện bề giám sát, chỉ nói rằng hai người quen nhau lâu nên nảy sinh tình cảm.

Nghe nói người đàn ông này là con riêng của nhà họ Lý, Đường Trọng Vi sững người.

Cô không quá quen thuộc với nhà họ Lý, nhưng qua lời nói của Ninh Thần, cô biết đây là gia tộc lớn, từng có thể sánh ngang hàng cùng nhà họ Hoắc.

Nếu đã là con riêng của gia tộc này, vậy thì càng không có khả năng liên quan gì tới chồng chưa cưới của mình.

Xem ra bản thân cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi