CHẾ TẠO HÀO MÔN

Chi nhánh Ất Sửu được sử dụng để xây dựng thành một tập đoàn thực phẩm, phát triển ngành công nghiệp thực phẩm.

Chi nhánh Bính Dần thì được sử dụng để cố gắng khai phá sự kết hợp của các ngành thể dục thẩm mỹ, ngành thực tế ảo VR và ngành quan hệ công chúng.

Một bên tham gia phát triển lĩnh vực đã nắm chắc, còn một bên đi khai phá những tiềm năng tương lai, hai bên không hề mâu thuẫn với nhau.

Tất nhiên đây sẽ là một bài kiểm tra lớn về việc sử dụng vốn và làm thế nào để xác định đâu sẽ là trọng tâm trong các cuộc thảo luận về tương lai của công ty Hi Vọng Mới.

Về vấn đề này, Hoắc Khải cũng không can thiệp quá sâu trừ khi có xảy ra sai lầm lớn trong quá trình ra quyết định.

Nếu không, anh vẫn hy vọng rằng những người trong công ty có thể phát triển một cách độc lập.

Chỉ khi những người này trưởng thành thì họ mới có thể giúp ích được cho anh nhiều hơn.

Phải nuôi dưỡng nguồn nhân lực chất lượng, vì Hoắc Khải biết rằng cho dù anh có muốn làm gì thì cũng không thể chỉ dựa vào năng lực cá nhân.

Dù anh có giỏi đến đâu thì năng lực và thời gian của anh cũng có giới hạn, một khi công ty đã phát triển với quy mô đủ lớn thì năng lực cá nhân sẽ trở nên vô cùng nhỏ bé.

Cũng giống như nhà họ Hoắc, hiện tại với khối tài sản hàng trăm tỷ, cần hàng trăm nhân tài chất lượng cao để quản lý, hàng ngàn trụ cột duy trì hệ thống và hàng chục ngàn nhân sự cấp dưới có động lực để đẩy nhanh tiến độ.

Về phần nhân sự phụ trợ, số lượng đã được mở rộng hơn gấp năm lần.

Mỗi công ty có khối tài sản hàng trăm tỷ đồng đều có hơn hàng chục ngàn công nhân viên, và sức mạnh của biết bao nhiêu con người được tổng hợp lại nhằm duy trì hoạt động bình thường của công ty.

Tại sao các công ty môi giới việc làm lại thịnh vượng cho đến ngày hôm nay? Chính vì trên thị trường có quá ít nhân tài chất lượng cao, nên công ty nào cũng hy vọng có được những nhân tài như vậy, càng nhiều càng tốt.

Vì vậy, các công ty môi giới việc làm khi đi tìm kiếm nhân tài thường hứa hẹn về mức lương cao, phúc lợi và lương bổng còn có thể hơn gấp đôi vị trí hiện tại, như vậy đã muốn nhảy việc chưa?

Công ty ở nước ngoài của Hoắc Giai Minh hiện đang trong giai đoạn đầu phát triển, ngoài việc giúp cậu ta làm thủ tục thành lập công ty, nhà họ Hoắc chỉ đưa cho cậu ta thêm một triệu vốn khởi nghiệp, còn lại thì không quan tâm nữa.

Đây là đãi ngộ mà con cháu của hàng thừa kế thứ hai có, nếu là hàng thừa kế thứ ba thì chỉ có năm trăm ngàn, hàng thừa kế thứ tư là một trăm ngàn, còn lại thì chẳng có xu nào.

Cho dù nhà họ Hoắc có tiền đi chăng nữa, thì tiền đó cũng không phải là do gió lớn thổi tới, nên không thể nói là con cháu trong nhà chỉ cần muốn thành lập công ty thì gia tộc liền sẽ ủng hộ không giới hạn.

Trước khi thể hiện đủ tiềm năng phát triển cho gia tộc thấy, thì việc cung cấp cho một triệu vốn khởi nghiệp đã là tốt lắm rồi. Chỉ có người sống sót qua những cuộc sàng lọc khắc nghiệt thì mới xứng đáng được hỗ trợ nhiều hơn.

Nói tóm lại, ai có thể tạo ra lợi nhuận ngay trong năm đầu tiên thì sẽ được gia tộc hỗ trợ thêm năm triệu tiền mặt.

Nếu lợi nhuận năm đầu tiên vượt quá một triệu, có thể nhận được hỗ trợ mười triệu tiền mặt, còn nếu kiếm được lợi nhuận hai triệu thì số tiền hỗ trợ sẽ là hai mươi triệu.

Nói một cách đơn giản, số tiền hỗ trợ sẽ gấp mười lần lợi nhuận tạo ra được.

Còn nếu như làm ăn lỗ vốn thì rất xin lỗi, cứ tiếp tục ở đó chịu đựng đi, sau đó gia tộc sẽ tiến hành phán xét toàn diện công ty. Nếu như thấy công ty có tiềm năng sinh lời, chỉ là do thị trường chưa mở rộng nên mới gây lỗ, thì tùy trường hợp cũng có thể hỗ trợ ít nhiều cho, nhưng tối đa không quá một triệu.

Nghe thì có vẻ hơi phi lý, không cần biết công ty đó thua lỗ như thế nào, nhưng đã nhìn thấy tiềm năng thì chẳng phải gia tộc nên cho thêm tiền để đẩy nhanh tiến độ sao? Không đưa tiền thì làm sao người ta có thể tiếp tục làm?

Nhưng mà nhà họ Hoắc chính là như thế, khi chưa nhìn thấy mục tiêu thật sự thì sẽ luôn luôn thận trọng.

Người đã thực hiện và ủng hộ chính sách này nhiều nhất chính là Hoắc Khải.

Khi Hoắc Khải rời khỏi nhà họ Hoắc để bắt đầu làm kinh doanh ẩn danh, anh chỉ lấy một trăm ngàn tệ từ nhà của mình, tương đương với số tiền hỗ trợ dành cho con cháu ở hàng thừa kế thứ tư.

Với một trăm ngàn tệ này cộng thêm mấy năm gây dựng, anh đã tạo nên huyền thoại của ngành tài chính.

Anh đã làm được, tại sao người khác lại không làm được?

Cứ coi như không phải ai cũng như anh có thể tính từng bước đều chuẩn xác, nhưng cũng phải có khả năng dùng số tiền hỗ trợ tạo ra lợi nhuận gấp mười lần chứ? Nếu như ngay cả việc này còn không làm được, thì chỉ có thể trách bản thân quá ngu xuẩn, không xứng đáng nhận được nhiều sự ủng hộ từ gia tộc.

Hoắc Khải đã ở phía trước làm tấm gương thì còn ai có thể nói gì được nữa. Cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể nhịn.

Hơn nữa, nhà họ Hoắc cũng không cấm việc rót vốn bên ngoài vào công ty do con cháu trong nhà thành lập, chỉ cần không ảnh hưởng đến quyền quản lý thì có thể rót vào bao nhiêu vốn tùy thích.

Có quyền quản lý trong tay sẽ không sợ công ty bị lấy mất, đây cũng là trọng tâm mà Hoắc Khải cân nhắc ngay từ ban đầu.

Vậy mà bây giờ, điều này hóa ra lại là kẽ hở để chính anh tấn công vào nhà họ Hoắc.

Muốn quyền quản lý thì anh sẽ giao cho, anh chỉ cần quyền được chia lợi tức.

Nghe có vẻ như quyền quản lý lớn hơn quyền chia lợi tức, nhưng trên thực tế, khi được chia lợi tức đủ lớn thì còn có ai quan tâm đến việc người nào đang quản lý công ty?

Hàng năm mười triệu lợi tức, người nhà họ Hoắc chẳng màng để ý đến. Nhưng nếu khoản lợi tức đó là một trăm triệu, một tỷ hay mười tỷ thì sao?

Một ngày nào đó, quyền chia lợi tức của công ty này sẽ khiến cho nhà họ Hoắc bị cám dỗ, và sẽ mong muốn được đổi quyền quản lý lấy quyền được chia lợi tức.

Lúc đó chính là thời điểm để Hoắc Khải thật sự phá vỡ hàng phòng ngự của nhà họ Hoắc.

Nhưng muốn làm được điều này không dễ. Khó khăn phía trước vẫn còn rất nhiều.

Ngay cả khi Hoắc Khải có thể nắm bắt được xu thế tương lai, thì cũng sẽ phải mất thời gian để hoàn thành những điều này.

Nếu như muốn hoàn thành kế hoạch một cách nhanh nhất có thể, phải bắt đầu nắm bắt được những góc khuất chưa có quá nhiều người cạnh tranh.

Sự kết hợp giữa ngành thể dục thẩm mỹ, ngành thực tế ảo VR và ngành quan hệ công chúng chính là một trong những con đường mà Hoắc Khải hiện đang nghĩ đến.

Ngành thực tế ảo VR đại diện cho xu thế chung của tương lai, nghiên cứu ngành quan hệ công chúng thì lại càng lúc càng phổ biến, vì thậm chí trong tương lai cũng sẽ không bao giờ thay đổi được tính xã giao của xã hội loài người. Còn về ngành thể dục thẩm mỹ, đây chính là chiến lược của Hoắc Khải.

Anh muốn chuyển một phần lợi nhuận của công ty Hi Vọng Mới cho công ty ở nước ngoài của Hoắc Giai Minh, đồng thời dùng năng lực của công ty Hi Vọng Mới để khiến cho công ty này phát triển nhanh chóng.

Chỉ có như vậy thì anh mới có thể hoàn thành kế hoạch của mình.

Khi Hoắc Khải còn đang bận rộn với sự nghiệp của mình, thì vẫn có một việc khiến cho anh phải đau đầu, đó chính là Phan Tư Mễ.

Cô nàng bác sĩ tâm lý xinh đẹp này những lúc không phát điên thì sẽ đến nhà anh làm khách. Cô ta cũng không làm gì đặc biệt, chỉ thường mang theo chút món ngon, hoặc mua quần áo mới cho Ninh Thần và Đường Đường.

Mà cô ta làm vậy cũng đều có mục đích, giống như câu há miệng mắc quai vậy. Phan Tư Mễ làm ra vẻ muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với gia đình này, cho dù Ninh Thần có bận rộn đến đâu thì cũng phải chăm sóc cô.

Hai người phụ nữ chẳng có việc gì cũng ngày ngày ở bên cạnh nhau, tình bạn như bền chặt hơn trước.

Nhìn thấy tình bạn bền chặt đó của bọn họ, Hoắc Khải không nói nên lời.

Anh biết rất rõ lý do tại sao Phan Tư Mễ thường đến đây. Cô ta đến đây không phải vì muốn có mối quan hệ tốt hơn với người bạn thân là Ninh Thần, cũng không phải vì thương Đường Đường, mà là vì anh.

Những lần bị từ chối liên tiếp dường như càng khiến cho Phan Tư Mễ bạo gan, đến nỗi giờ đây còn nghĩ ra cả đống âm mưu kì lạ.

Hoắc Khải không muốn nói chuyện với cô ta thì cũng không sao cả. Chẳng phải cô ta luôn luôn có thể đến gặp vợ của anh hay sao?

Đến nhà một lần chỉ làm khách, đến nhà hai lần liền thân quen, nếu đến nhà mỗi ngày thì sẽ có lúc trở thành một thành viên trong gia đình.

Ngay cả bây giờ, Phan Tư Mễ cũng sắp coi đây như là nhà của mình. Đặc biệt là khi vài lần cô ta đến ăn tối và mang theo vài chai rượu vang đỏ, sau đó viện cớ không muốn rời đi vì say rượu, Ninh Thần đã đặc biệt dọn dẹp một căn phòng cho cô ta ở lại qua đêm. Chuyện này đã khiến cho trong lòng Hoắc Khải phảng phất có cảm giác nghi ngại.

Bây giờ cho cô ta ngủ lại nhà, sau này ai có thể đảm bảo sẽ không còn phát sinh chuyện gì khác?

Điều gì sẽ xảy ra nếu như người phụ nữ này lại nổi điên vào một ngày nào đó?

Hoắc Khải không sợ Phan Tư Mễ sẽ nói ra mọi chuyện, thậm chí anh còn rất mong cô ta làm như vậy. Bởi vì chỉ có cách đưa tất cả mọi thứ ra ánh sáng thì mới có thể giải quyết triệt để được.

Nhưng dường như Phan Tư Mễ cũng hiểu điều này, cô ta đến đây mỗi ngày nhưng không bao giờ nói ra những lời không cần thiết. Về vấn đề với Hoắc Khải, cô ta không nói với Ninh Thần một lời nào.

Cứ như vậy mà giấu giếm tới lui, ngược lại càng khiến cho người khác cảm thấy phiền phức.

Nếu như không cân nhắc đến tính cách của Ninh Thần đối với loại chuyện này sẽ không thể tiếp nhận nổi, thì Hoắc Khải đã sớm chủ động nói ra tất cả rồi.

Anh lo lắng rằng Ninh Thần sẽ đau khổ khi biết được rằng người bạn thân nhất của cô lại đến tìm cô với mục đích tồi tệ khác.

Cô đã đủ bận rộn với công việc rồi, bây giờ lại phát hiện người bạn thân nhất của mình phản bội, chẳng phải là quá điên rồ hay sao?

Cuối cùng vào một ngày nọ, khi Phan Tư Mễ một lần nữa viện lý do say rượu để ở lại ngủ, thì Hoắc Khải cũng lấy công việc làm lý do để ở lại trong phòng khách dùng máy tính.

Đến ba giờ sáng, lúc Ninh Thần và Đường Đường đã ngủ say, Phan Tư Mễ liền mò ra ngoài phòng khách.

Nhìn thấy Hoắc Khải vẫn ngồi trong phòng khách, cô ta có hơi giật mình, như không ngờ anh lại ngủ muộn như vậy.

Nhưng sau khi nhìn thấy Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn ra phía sau, Phan Tư Mễ đột nhiên mỉm cười.

Cô ta bước tới hỏi: "Sao anh vẫn chưa ngủ vậy? Không phải là anh thường xuyên ngồi đây chờ tôi đấy chứ hả? Anh không sợ bị vợ nhìn thấy sao?"

“Cô làm vậy đã đủ hay chưa?”, Hoắc Khải nhìn cô ta hỏi.

“Cái gì đủ?”, Phan Tư Mễ vuốt tóc lên khiêu khích, còn tỏ vẻ không hiểu.

Hoắc Khải biết cô ta đã hiểu tất cả, nhưng người phụ nữ này giả vờ quá tốt, không biết có phải vì mỗi nhà tâm lý giỏi đều là một diễn viên tiêu chuẩn hay không. Dù sao thì kỹ năng diễn xuất của Phan Tư Mễ thật sự rất tốt, ít nhất thì cho tới giờ Ninh Thần vẫn chưa nhìn thấy cô ta có vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi