CHẾ TẠO HÀO MÔN

Đây có lẽ là một trò đùa, thời đại này làm gì còn khế ước bán thân, nếu đã không muốn tuân theo thỏa thuận thì cứ rời đi. Nhà họ Cơ dù có quyền thế đến đâu cũng không dám giam cầm người khác trong xã hội pháp trị này.

Giấy bảo đảm của Cơ Trấn Hùng là để hạn chế Cơ Hương Ngưng, và cảnh cáo cô ấy đừng nghĩ đến việc được thăng hạng quá nhanh.

Lần này bắt cô ấy ký giấy bảo đảm, lần sau biện pháp sẽ còn cứng rắn hơn.

Hai bên đều có chủ kiến riêng. Ai cũng đều cho rằng họ có đủ năng lực kiểm soát đối phương.

Hoắc Khải cười nói: “Giải pháp cho việc này không khó, cứ giao việc này cho tôi, cô cứ tiếp tục làm tổng giám đốc phần mình là được”.

“Tôi không cần tham gia sao?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.

Lời này nghe như còn có ý tứ gì khác. Hoắc Khải nhìn cô ấy rồi nói: “Nếu như cô muốn tham gia thì dĩ nhiên có thể”.

Cơ Hương Ngưng nhìn anh, sau đó lắc đầu nói: “Tôi còn nhiều việc, cũng lười tham gia, anh xem làm sao được thì làm”.

Cuộc trò chuyện tưởng như không có gì đặc biệt, thật ra lại chứa nhiều ẩn ý.

Cơ Hương Ngưng muốn biết liệu Hoắc Khải có để cho cô ấy tham gia vào chuyện này hay không. Bởi vì khi cô ấy biết cách giải quyết những rắc rối từ chính anh, thì cô ấy sẽ không dễ bị ảnh hưởng nếu còn gặp phải chuyện này trong tương lai. Hoắc Khải cũng biết ý của cô ấy nên không hề từ chối.

Anh không muốn kiểm soát nhà họ Cơ bằng thủ đoạn, mà anh muốn kiểm soát bằng lòng người.

Chỉ có cách khiến cho người khác tự giác đứng về phía của anh mới là cách tốt nhất, còn những thứ khác đều không quan trọng.

Sau đó Hoắc Khải rời khỏi văn phòng, trong khi Cơ Hương Ngưng ngồi vào bàn làm việc, lại như đang ngẩn ngơ.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, cô ấy sẽ được thăng hạng, nhưng trong lòng cũng không mấy vui vẻ.

Cơ Hương Ngưng luôn nghĩ đến mục tiêu lớn nhất của cuộc đời mình, đó là được thăng hạng, và cô ấy đã nỗ lực không ngừng để theo đuổi mục tiêu này. Nhưng khi cô ấy đã thật sự đạt được nó, cô ấy mới nhận ra rằng những gì mà mình muốn không giống với những gì mà mình đã có.

Sự mục nát của gia tộc khiến cho cô ấy căm ghét cái họ của mình, không màng đến việc kiếm tiền cũng như thay đổi mọi thứ.

Giống như bây giờ cô chỉ muốn làm việc cho có, không quan trọng nó có lợi cho bản thân hay không.

Hoắc Khải vừa quay về phòng làm việc của mình thì liền gửi đi mấy email.

Email được gửi đến các nhà cung cấp. Nội dung có khác nhau, nhưng đều liên quan đến lợi ích cốt lõi của bên kia.

Vì chuyện này là do nhà họ Hoắc gây ra, nên không khó để Hoắc Khải có thể giải quyết.

Anh biết rất rõ Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần sẽ đe dọa nhà cung cấp như thế nào, giống như việc nếu từ bỏ sự hợp tác hiện tại thì nhà họ Hoắc có thể cho các người nhiều lợi ích hơn thế, còn nếu như các người không chịu từ bỏ thì nhà họ Hoắc sẽ khiến cho các người rớt đài.

Cũng như khi Miêu Nhất Khoa bị đe dọa, tất cả đều là chiêu bài quen thuộc.

Nhà họ Hoắc đúng là rất có thế lực, nên có rất ít nhà cung cấp trong nước dám không nghe lời họ.

Nhưng Hoắc Khải thì khác, anh vốn xuất thân từ nhà họ Hoắc, bây giờ muốn đối phó với nhà họ Hoắc thì có rất nhiều cách.

Cách mà anh dùng trong chuyện của Miêu Nhất Khoa chỉ là một ví dụ.

Dĩ nhiên, chỉ dựa vào lời nói thì rất khó để khiến cho người ta dao động.

Hoắc Khải vốn muốn dùng email để hẹn trước, chỉ cần có thể gặp mặt, anh nhất định sẽ giải quyết xong chuyện.

Một ngày sau, các email lần lượt nhận được phản hồi. Hầu như tất cả mọi người đều đồng ý gặp mặt.

Hoắc Khải đã một mình đến gặp các nhà cung cấp này.

Họ đều rất tò mò, vì trong email, Hoắc Khải đã nói rằng nhà họ Hoắc sẽ sụp đổ. Hoắc Khải đã nói đến những xáo trộn gần đây trong nhà họ Hoắc và những góc tối trong gia tộc này.

Chỉ những điều này thì không đủ để chiếm được lòng tin, nhưng có tấm gương của Miêu Nhất Khoa, cộng thêm việc nhà họ Hoắc đang có mâu thuẫn với tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị do hôn ước bị hủy bỏ giữa hai bên, nên các nhà cung cấp cũng bắt đầu do dự.

Quá trình hợp tác với nhà họ Cơ luôn diễn ra rất suôn sẻ, giúp họ kiếm được không ít tiền.

Công việc kinh doanh của gia tộc lâu đời này hiện đang tràn đầy sức sống, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.

Như vậy, lựa chọn tin tưởng ai, đây chính là chuyện quan trọng nhất.

Trong đó, điểm mấu chốt chính là tiền và sức ảnh hưởng.

Ảnh hưởng của nhà họ Hoắc rõ ràng mạnh hơn nhà họ Cơ, đây chính là điều mà các nhà cung cấp lo lắng nhất. Hoắc Khải lại đưa ra lý lẽ cho rằng nhà họ Cơ sắp hợp tác với tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị.

Điều này khiến các nhà cung cấp ngạc nhiên. Đường Thị là một doanh nghiệp siêu lớn đã nổi tiếng nhiều năm trong và ngoài nước, so với nhà họ Hoắc tuyệt đối không hề thấp hơn, nếu nhà họ Cơ thật sự hợp tác được với Đường Thị, như vậy bọn họ có thể quay trở lại yên tâm làm nhà cung cấp cho nhà họ Cơ cũng là điều dễ hiểu.

Không thể động chạm nhà họ Hoắc, nhưng cũng không thể động chạm Đường Thị được.

“Miễn là nhà họ Cơ thật sự có thể hợp tác với Đường Thị, công ty chúng tôi sẽ nối lại việc cung cấp hàng hóa, nhưng trước khi nhìn thấy kết quả thì chúng tôi rất lấy làm tiếc”, một nhà cung cấp lên tiếng.

Đây cũng là mối quan tâm chung của tất cả mọi người, họ không thể bị lừa chỉ bởi những lời nói suông. Đó là một quy tắc trong kinh doanh, một khi còn chưa nhìn thấy mục tiêu rõ ràng thì vẫn phải luôn thận trọng.

Hoắc Khải cũng không ép buộc. Sau khi liên hệ với tất cả các nhà cung cấp, anh quay lại tìm Cơ Hương Ngưng và bảo cô ấy đến tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị.

Đồng thời, anh gọi cho Miêu Nhất Khoa và nói với ông ta rằng anh cần được giúp đỡ.

Chuyện anh cần ông ta giúp rất đơn giản. Đó là trao cho anh một phần quyền phân phối sản phẩm của nhà máy điện tử.

Phần quyền phân phối này sẽ do nhà họ Cơ tiếp quản, đảm bảo lợi nhuận hàng năm không thấp hơn nhà họ Hoắc. Và nhà họ Cơ sẽ sử dụng phần quyền phân phối này như một con bài thương lượng để hợp tác với Đường Thị.

Miêu Nhất Khoa chỉ mất ba mươi giây suy nghĩ trước khi gật đầu đồng ý.

Quyền phân phối sản phẩm của nhà máy điện tử không chiếm tỷ trọng cao trong chiến lược hoạt động của toàn bộ công ty, nếu không thì khi nhà họ Hoắc hạ giá mạnh tay như vậy Miêu Nhất Khoa cũng sẽ không do dự có nên đồng ý hay không.

Bây giờ Hoắc Khải đã lên tiếng, Miêu Nhất Khoa rất vui vẻ giúp đỡ anh, hơn nữa ông ta cũng rất khó chịu với nhà họ Hoắc. Nếu có thể khiến cho Đường Thị cùng hợp tác, ông ta sẽ có vũ khí để kiểm soát nhà họ Hoắc, vậy tại sao lại không đồng ý chứ.

Hoắc Khải cũng nói như vậy, dùng Đường Thị làm vũ khí tấn công nhà họ Hoắc, để bọn họ không dám động đến những người về phe mình nữa.

Vì vậy, khi Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng đến tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị, Miêu Nhất Khoa cũng đi theo.

Với tư cách là chủ tịch của công ty, ông ta phải đến đây để thể hiện sự tôn trọng đối với sự hợp tác lớn cùng Đường Thị.

Không có gì ngạc nhiên khi Hoắc Khải có thể yêu cầu quyền phân phối với Miêu Nhất Khoa, nhưng thật bất ngờ khi anh có thể thiết lập mối quan hệ với tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị.

Khi biết rằng Hoắc Khải vô tình quen biết được cô con gái vàng ngọc của Đường Quốc Diệu, phản ứng đầu tiên của Cơ Hương Ngưng không phải là vui vẻ, mà là kinh ngạc và có chút thất vọng.

Cô ấy đã luôn so sánh mình với Ninh Thần. Thân thế của cô ấy là điều khiến cô ấy mạnh mẽ hơn Ninh Thần.

Nhưng giờ đây, một cô gái có thân thế vượt trội hơn cô ấy gấp nhiều lần đã xuất hiện.

Nhất là khi nhìn thấy Đường Trọng Vi ở sân bay, Cơ Hương Ngưng càng cảm thấy khó chịu hơn.

Đã có thể là vị hôn thê của Hoắc Khải ngay từ đầu, gương mặt và vóc dáng của Đường Trọng Vi đương nhiên không cần phải nói nhiều nữa. Mà khí chất của cô ấy cũng tuyệt đối không phải là thứ mà Cơ Hương Ngưng có thể với tới.

Cơ Hương Ngưng thuộc tuýp phụ nữ cứng rắn, giống như trưởng nữ phải gánh vác trách nhiệm với gia đình, còn Đường Trọng Vi mới chính xác là một đại gia khuê tú.

Mỗi một lời nói ra, mỗi một bước di chuyển đều mang khí chất của giới thượng lưu.

Chỉ nhìn cô ấy thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ về bản thân mình.

“Anh Lý, tôi còn tưởng anh nói đùa”, Đường Trọng Vi chạy đến rất vui vẻ, khi nhìn thấy Cơ Hương Ngưng, cô ấy lại mỉm cười nói: “Đây là chị Cơ Hương Ngưng phải không, đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, giống như nghệ sĩ vậy. Tôi thật sự ngưỡng mộ, chị vừa xinh đẹp vừa biết làm ăn, không như tôi, chỉ biết dựa vào gia đình”.

Nhìn Đường Trọng Vi đang lè lưỡi, Cơ Hương Ngưng thật sự không nỡ tiếp tục bất mãn với cô gái này, chỉ thấy đáng tiếc cho cô ấy.

Ai lại có thể không thích một cô gái dễ thương như vậy.

Cơ Hương Ngưng liếc nhìn Hoắc Khải, sau đó mỉm cười bắt tay Đường Trọng Vi và nói: “Tôi không đẹp bằng cô, hơn nữa tôi thấy chủ tịch Đường cũng không ngại để cô dựa dẫm vào gia đình. Hoặc là nói, có khi ông ấy còn mong cô dựa dẫm vào ông ấy cả đời”.

“Đúng vậy, tôi muốn tự mình ra ngoài làm việc nhưng bố tôi lại không cho phép, thật khó chịu”, Đường Trọng Vi khịt mũi, sống mũi cao nhăn lại, nói: “Hay là tôi sẽ làm việc cho chị nhé. Lương bao nhiêu cũng không quan trọng, chỉ cần cho tôi làm việc là được!”

Cơ Hương Ngưng cười nói: “Như vậy không được. Lỡ đâu bố của cô lại đến đòi người thì tôi biết làm thế nào?”

Cười cười nói nói một hồi, bầu không khí dần chuyển từ xa lạ thành quen thuộc.

Nhìn thấy hai người phụ nữ vừa nói vừa cười trong khi nắm tay nhau bước đi, Hoắc Khải cũng mỉm cười, tràn đầy năng lượng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi