CHẾ TẠO HÀO MÔN

Qua một bản kê dài, quốc tế Đường Thị đã có thêm hiểu biết về đối tượng cần tìm hiểu.

Đó gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Chính vì nghiêm túc tìm hiểu như vậy nên quốc tế Đường Thị mới có thể phát triển đến bậc này.

Thư ký gật đầu, lập tức đi điều tra. Nhiều nhất trong vòng hai tư giờ thì sẽ đưa bản đánh giá năng lực tổng hợp cho ông ấy.

Hiệu suất làm việc của thư ký luôn khiến Đường Quốc Diệu yên tâm. Ông ấy vẫy tay tỏ ý đối phương có thể đi ra, rồi hồi tưởng lại biểu hiện của Hoắc Khải, lộ ra nụ cười: “Đúng là một cậu thanh niên thú vị”.

Đường Quốc Diệu có ấn tượng khá tốt với Hoắc Khải, còn việc có cân nhắc để anh làm con rể hay không thì tạm thời chưa biết. Ít nhất thì khi đủ hiểu về anh rồi, ông ấy sẽ đi hỏi ý kiến của con gái sau.

Suy nghĩ của Đường Trọng Vi mới là quan trọng nhất đối với Đường Quốc Diệu.

Chỉ cần con gái thích thì ông ấy sẽ nhường, còn nếu không thì dù tử thần có đến cũng không thể đem Đường Trọng Vi đi được!

Cùng lúc đó, Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng đã đến văn phòng đàm phán đối ngoại của quốc tế Đường Thị.

Đường Trọng Vi đã đánh tiếng trước nên lần này người đón tiếp bọn họ là giám đốc của phòng ban này.

Người này có địa vị còn cao hơn cả địa vị xã hội của Cơ Trấn Hùng.

Khi đối mặt với Cơ Trấn Hùng, Cơ Hương Ngưng còn có thể tỏ ra mạnh mẽ, nhưng với người giám đốc tên Thạch Hưng Ninh này thì cô ấy lại bất an vô cùng.

Là người phụ trách hợp tác đối ngoại của quốc tế Đường Thị, Thạch Hưng Ninh làm việc vô cùng nghiêm túc và cẩn thận. Ông ta luôn vỏ vẻ rất cẩn trọng với bất kỳ người nào và việc nào.

Có lẽ vì quá cẩn trọng cho nên sẽ khiến người khác cảm thấy khó gần.

Cũng may ngoài Cơ Hương Ngưng ra thì còn Hoắc Khải.

Hoắc Khải thoải mái hơn Cơ Hương Ngưng nhiều. Anh còn dám phản kháng lại lời của Đường Quốc Diệu chứ nói gì đến một giám đốc. Nếu là ngày xưa, người thế này còn chẳng dám tự ý ngẩng đầu trước mặt anh nữa là.

“Hai người cũng không phải người lạ, nên chúng ta nói thẳng nhé. Tôi đã xem qua lời mời hợp tác của hai người. Nói thật, chúng tôi không có hứng thú lắm. Tin rằng hai người cũng biết quốc tế Đường Thị có quyền lên tiếng khá nhiều ở phương diện này. Chúng tôi cũng đã lập một phòng nghiên cứu chuyên nghiệp tại nước ngoài. Chỉ cần có đủ thời gian thì hoàn toàn có thể tự nghiên cứu ra được chứ chẳng phải chỉ có được một phần quyền kinh doanh”.

Lời nói của Thạch Hưng Ninh vô cùng thẳng thắn, khiến cho mặt Cơ Hương Ngưng tái mét, cả người run rẩy.

Cô ấy nghĩ rất nhiều nhưng không ngờ rằng quốc tế Đường Thị sẽ từ chối việc hợp tác ngay lúc đầu gặp mặt.

Nghĩ cũng đúng, quốc tế Đường Thị là ai cơ chứ?

Người ta đều đứng đầu mọi lĩnh vực rồi. Mặc dù nhà máy điện tử của Miêu Nhất Khoa cũng ghê đấy nhưng chỉ thuộc hàng thứ cấp mà thôi, sao có thể đứng chung một tầng với quốc tế Đường Thị được.

Muốn hợp tác thì cũng phải có sản phẩm ra gì mới được.

Hy vọng trong lòng bị thiêu cháy khiến tâm trạng Cơ Hương Ngưng nặng nề vô cùng. Không hợp tác được thì cũng chẳng sao, nhưng lúc cô ấy về nói lại với nhà họ Cơ mới là phiền.

Lúc này, Hoắc Khải lên tiếng: “Tôi không tán thành lời của giám đốc Thạch cho lắm. Không thể phủ nhận phòng nghiên cứu của quốc tế Đường Thị có năng lực rất mạnh. Nhưng ai cũng biết nghiên cứu chỉ là chuyện dựa vào may mắn mà thôi. Nếu đủ may thì sẽ có đột phá, còn không thì tổn thất vô số tiền bạc. Trong các lĩnh vực tương tự dẫn đầu thế giới, chỉ có mấy công ty kỹ thuật cao cấp mới đạt được tiêu chuẩn như vậy. Nói một câu khó nghe thì với năng lực nghiên cứu hiện tại của quốc tế Đường Thị, tôi cho rằng ít nhất trong vòng ba năm nữa các ông cũng không thành công được”.

“Cậu hiểu rất rõ về phòng nghiên cứu của chúng tôi sao?”, Thạch Hưng Ninh hỏi ngược lại, giọng điệu mang theo sự bất mãn.

Cơ Hương Ngưng nghe vậy thì cả người run rẩy, không biết tại sao Hoắc Khải lại to gan như thế, dám nói bọn họ không làm được.

Hoắc Khải cũng chẳng vì thái độ của Thạch Hưng Ninh mà sợ hãi, anh nói: “Cũng có hiểu biết một chút, nhưng tôi lại hiểu về tình thế kỹ thuật hơn. Tôi đã biết quốc tế Đường Thị không thể nghiên cứu ra được những thứ này trong vòng ba năm, thì sự hợp tác của chúng ta mới có ý nghĩa chứ. Quốc tế Đường Thị có thể dùng thời gian ba năm này để đứng trên vai người khác, phóng tầm mắt ra xa hơn. Ba năm, đủ để khiến kỹ thuật phát triển đến mức nào, chắc giám đốc Thạch cũng hiểu. Còn một lý do khác nữa, chính là nhà họ Hoắc”.

“Nhà họ Hoắc? Liên quan gì đến họ?”, Thạch Hưng Ninh hỏi.

“Nhà máy điện tử đã ký kết hợp tác với nhà họ Hoắc, với giá thấp hơn thị trường 10%. Nếu nhà họ Hoắc độc quyền trong thị trường này thì sẽ gây ra áp lực rất lớn với các bên cạnh tranh khác, bao gồm cả quốc tế Đường Thị. Nhưng nếu quốc tế Đường Thị cũng tham gia vào thì có thể khắc chế lại nhà họ Hoắc. Bên ngoài cũng biết rõ ân oán của hai gia tộc. Tôi nghĩ, quý công ty chắc chắn sẽ vui vẻ khi thấy nhà họ Hoắc không được thuận lợi”, Hoắc Khải trả lời.

“Vì vậy cậu đang dùng phép ly gián để thúc đẩy hợp tác à?”, Thạch Hưng Ninh trở nên lạnh lùng: “Hơn nữa cậu nói nhà họ Hoắc đã ký kết hợp đồng với các cậu, vậy tôi có thể nói rằng hành vi này của cậu đang vi phạm hợp đồng không? Đang bán đứng đối tác của mình? Đến nhà họ Hoắc cậu còn dám thì sao tôi có thể đảm bảo được sau này cậu sẽ không bán đứng tôi đây. Quốc tế Đường Thị chắc chắn sẽ không hợp tác với những người không thành thật”.

Cơ Hương Ngưng nắm chặt tay, hiện giờ cô ấy lại càng lo lắng hơn trước.

Mỗi một câu Hoắc Khải nói đều khiến cô ấy run thêm mấy lần. Hoắc Khải nói càng nhiều thì càng khiến Cơ Hương Ngưng hoảng hốt.

Vì mỗi một câu anh nói đều đang đối chọi lại với Thạch Hưng Ninh. Lúc nói chuyện, anh hoàn toàn không coi quốc tế Đường Thị là một công ty cao cấp.

Mà Thạch Hưng Ninh cũng vì anh mà không vui, bắt đầu nói những câu khó nghe. Nếu cứ thế này thì sao còn khả năng hợp tác nữa?

Nhớ đến lúc bản thân ký vào tờ giấy bảo đảm kia, Cơ Hương Ngưng thật sự rơi vào hoảng loạn.

“Đây không phải là bán đứng, mà là kiềm chế”, Hoắc Khải nói: “Lúc nhà họ Hoắc hợp tác với nhà máy điện tử thì đã ép giá xuống còn thấp hơn 40% so với thị trường. Cái giá này gần như chẳng đem đến lợi ích cho bất kỳ nhà máy nào hết. Nhưng bọn họ vẫn muốn có được quyền thay đổi hình mẫu, tương đương với việc dùng chính nội dung hợp đồng để khiến nhà máy thua lỗ bất kỳ lúc nào. Loại hợp tác thế này, nói trắng ra chính là một kiểu khống chế đã được biến tướng. Nếu nhà máy điện tử không nghe lời bọn họ, bọn họ sẽ dùng cách thay đổi mẫu máy để chế tạo một lượng lớn tiền vốn ngoài danh sách. Nếu không đồng ý hợp tác, nhà họ Hoắc sẽ truyền lời ra và nói đây là một nhà máy không đạt tiêu chuẩn. Mặc dù cuối cùng nhà máy đã chặn lại áp lực của nhà họ Hoắc, và đưa giá về lại giá gốc, nhưng chuyện này cũng khiến những người quản lý cấp cao nhận ra được rằng nhà họ Hoắc không phải một đối tượng hợp tác tốt. Thế nhưng đã ký hợp đồng rồi thì không thể hối hận. Bọn họ biết tôi là bạn tốt của Đường Trọng Vi nên mới nhờ tôi và tổng giám đốc Cơ Hương Ngưng đến đây đàm phán với quý công ty, hy vọng có thể phát triển được một hạng mục hợp tác”.

Hoắc Khải ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nói thẳng thì quốc tế Đường Thị là một cách để tôi kiềm chế nhà họ Hoắc. Có công ty các ông thì nhà họ Hoắc sẽ không dám làm gì đột ngột. Chỉ vậy thôi. Dĩ nhiên, hợp tác là đôi bên cùng có lợi, có muốn tiết kiệm ba năm thời gian và một lượng phí nghiên cứu lớn hay không thì quý công ty hoàn toàn có thể tự quyết định, chúng tôi không có quyền can thiệp. Hơn nữa, giám đốc Thạch cứ yên tâm là dù ông không đồng ý thì tôi cũng sẽ không đi tìm Đường Trọng Vi, dùng mối quan hệ cá nhân để làm gì đâu. Một công ty lớn thế này thì quan hệ cá nhân cũng không làm gì ảnh hưởng đến quyết sách được. Chúng tôi sẽ đi tìm một công ty khác cùng cấp bậc với quốc tế Đường Thị mà thôi. Tôi tin rằng, có được kỹ thuật tiêu chuẩn thì sẽ không khó để tìm một bên hợp tác mới đâu. Ba năm sau, khi quốc tế Đường Thị đã đạt đến tiêu chuẩn này thì có lẽ sẽ phải nhớ lại xem ngày hôm nay đã bỏ qua những gì đấy”.

“Cậu đang uy hiếp tôi?”, Thạch Hưng Ninh hỏi.

“Không, đây chỉ là một lời thật lòng mà thôi. Tôi có nói đúng hay không thì giám đốc Thạch ắt phải hiểu rõ hơn nhiều”, Hoắc Khải nói.

Thạch Hưng Ninh nhìn anh mấy phút, không nói gì. Bầu không khí trong văn phòng trở nên rất trầm trọng.

Bọn họ không nói thì Cơ Hương Ngưng cũng chẳng dám lên tiếng, chỉ bất an vô cùng.

Một lúc sau, Thạch Hưng Ninh đột ngột bật cười nói: “Chẳng trách cô chủ luôn nói với tôi rằng cậu là một người rất ưu tú, khuyên tôi nhất định phải hợp tác với cậu. Xem ra mặc dù cô chủ không thích làm ăn nhưng mắt nhìn người lại rất chuẩn đấy nhỉ”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi