"Anh bạn này, đừng có nói liều, nếu thật sự có xuất thân tốt thì cứ xưng tên ra xem nào. Nếu như thật sự mày có bản lĩnh hơn tao, tao sẽ lập tức xoay người rời đi mà không nói thêm bất cứ một lời vô nghĩa nào nữa. Nhưng nếu đã không có bản lĩnh thì cũng đừng đứng trước mặt tao mà giả thần giả quỷ, hiểu không!”, Quách Sở Du lạnh lùng nói.
Hoắc Khải thở dài nói: "Tôi thật sự là không có gốc gác gì lớn, cho nên anh không cần suy nghĩ nhiều".
Cơ Hương Ngưng không có nhiều thông tin về Quách Sở Du, nhưng vì không muốn Hoắc Khải chịu thua thiệt, cô ấy đã chủ động nói: "Anh ấy là cậu chủ của nhà họ Lý!"
“Nhà họ Lý? Là nhà họ Lý nào?", Quách Sở Du hỏi.
“Chính là nhà họ Lý ở Tây Bắc”, Cơ Hương Ngưng nói.
Quách Sở Du suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, không khỏi bật cười thành tiếng: "Tưởng là ai, hóa ra là chỉ là người của một gia tộc đang suy sụp ở Tây Bắc. Sao vậy, không có đất sống ở Tây Bắc nên chạy lung tung đến đây ngang ngược à? Tao cũng không ngại nói cho mày biết, ở đây không phải Tây Bắc, không phải là nơi để mày có thể tỏ ra phách lối. Đừng nói là cậu chủ của nhà họ Lý, cho dù là người đứng đầu nhà họ Lý đến đây thì cũng chỉ là hổ xuống đồng bằng, đều phải xếp nanh lại!"
Lời nói của Quách Sở Du khiến cho Đường Trọng Vi rất tức giận, vốn dĩ cô ấy chỉ định đến đây dùng bữa và trò chuyện để thư giãn, nhưng bây giờ lại đang bị phá rối bởi một người không nên xuất hiện.
“Quách Sở Du, anh đừng có mà quá đáng!”, Đường Trọng Vi tức giận nói.
“Không sao, những gì anh ta nói rất đúng, hổ xuống đồng bằng thì bị chó khinh”, Hoắc Khải nói.
Quách Sở Du vừa nghe xong, chưa kịp tiếp thu thì trên mặt đã lộ ra vẻ tự mãn, còn tưởng rằng Hoắc Khải sợ mình, nhưng không ngờ Hoắc Khải lại tiếp tục nói: “Nhưng người như anh còn không phải chó, nhiều nhất cũng chỉ là sâu bọ. Tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, tôi không cần dựa vào nhà họ Lý, cũng chưa từng nghĩ tới việc dựa vào uy thế của nhà họ Lý. Dù anh có muốn làm gì tôi thì cũng không cần lo lắng đến những chuyện khác, nếu dám làm thì cứ làm nhanh lên, hành động như một người đàn ông đi, còn nếu như không dám làm thì mau rời đi, đừng đứng đây gây ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi".
Quách Sở Du chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như vậy, gã ta nhìn chằm chằm Hoắc Khải, lạnh lùng nói: "Thằng nhóc này, mày đúng là phách lối. Được, vì mày đã nói như vậy rồi, nếu như tao không dạy cho mày một bài học thì còn gì là mặt mũi nữa hả?"
“Quách Sở Du, anh dám không!”, Đường Trọng Vi la lên gọi phục vụ, nhưng những người phục vụ đều biết mấy vị con nhà giàu này đang chiến tranh với nhau, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, làm sao mà mấy người phục vụ dám bước tới đó được.
Đường Trọng Vi la lên vài lần cũng không có ai đi qua, lại càng tức giận hơn, trong khi Quách Sở Du chế nhạo: "Cô Đường, cô đừng có tốn sức nữa. Mấy người đó hiểu chuyện như vậy, cô làm khó họ làm gì? Thằng nhóc này quá phách lối, nên dù thế nào thì tôi cũng phải dạy cho nó một bài học!"
“Muốn làm gì thì làm nhanh đi, đừng có đứng đó nói vớ vẩn nữa”, Hoắc Khải sốt ruột nói.
Điều anh ghét nhất chính là đám nhà giàu dựa vào gia thế này, chẳng có bản lĩnh gì nhưng cứ thích đi gây sự với người khác.
Quách Sở Du bị Hoắc Khải chặn họng nhiều lần, không thể lên mặt được bao lâu, liền thẹn quá hóa giận.
Gã ta chỉ vào Hoắc Khải, tức giận nói: "Thằng nhóc, đừng tưởng rằng tao không biết mày đang nghĩ gì, mày muốn thể hiện trước mặt phụ nữ chứ gì. Nhưng mày không đủ tư cách để so với tao đâu! Mày muốn thể hiện chứ gì, để ông đây cho mày cơ hội!"
Vừa nói, Quách Sở Du vừa lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi, vỗ xuống bàn nói: "Tiền trong đó có ít nhất là tám triệu. Nếu có khả năng thì lấy bộ bài ra so cao thấp. Ai thua sạch thì phải cút!"
Hoắc Khải ồ lên một tiếng rồi lắc đầu nói: "Tám triệu là quá ít, anh chỉ có một cái thẻ thôi sao?"
Quách Sở Du sững sờ, lại càng thêm tức giận: "Mày nhắm thắng được tao thì hãy nói chuyện tiếp!"
Hoắc Khải không nói nhiều thêm, anh cầm lấy mấy viên đá nhỏ trong chậu trang trí trên bàn, không biết là bao nhiêu, tùy tiện ném vào trong đĩa, sau đó dùng một cái đĩa khác để úp lên và nói: "Không cần tìm bộ bài, quá rắc rối, chúng ta cứ chơi đếm đá ở đây, chọn lẻ hoặc chẵn. Không chơi nhiều ván, chỉ một ván cược tám triệu, ai thua thì cút".
Quách Sở Du sửng sốt. Cược tám triệu một ván sao?
Gã ta vẫn có chút nhát tay khi phải đặt cược lớn như vậy. Hoắc Khải thấy gã ta do dự liền nói: "Sao vậy, biết sợ rồi? Nếu như sợ thì mau đi đi, tôi sẽ xem như anh chưa từng nói gì".
“Sợ cái gì chứ?”, Quách Sở Du vỗ bàn nói: “Ai nói với mày là tao sợ! Tao chỉ lo cho mày không có nhiều tiền như vậy, chỉ biết ở đây khua môi múa mép ra vẻ, lỡ như thua rồi thì mày lại muốn chơi xấu không chịu trả tiền!"
Hoắc Khải trực tiếp lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở số dư tài khoản rồi nói: "Tôi ở đây cược hết hai mươi triệu, coi như cho anh một món hời, anh chỉ cần cược tám triệu. Như vậy thì anh không còn gì để nói nữa rồi chứ?"
Quách Sở Du liếc nhìn, quả nhiên thấy trong số dư tài khoản có hơn hai mươi triệu.
Chỉ là khi nhìn thấy Hoắc Khải chịu thiệt một cách dễ dàng như vậy, gã ta lại càng do dự.
Đường Trọng Vi lo lắng kéo Hoắc Khải nói: "Anh điên rồi sao? Không đâu tự nhiên đi đấu với gã ta làm gì!"
Lấy hai mươi triệu để cược với tám triệu của người khác, thắng thì không sao, nhưng nếu thua thì đây chẳng phải là lỗ lớn sao?
Đường Trọng Vi không thể hiểu được suy nghĩ của Hoắc Khải. Cơ Hương Ngưng thì có thể nghĩ ra một chút.
Cô ấy biết Hoắc Khải là một người rất cao ngạo, bình thường anh không tranh giành với người khác, không phải vì không muốn mà vì cảm thấy những người đó không xứng đáng.
Với năng lực của mình, trên đời này ít ai có thể được anh xem là đối thủ.
Trong mắt Hoắc Khải, mấy con cháu nhà giàu như Quách Sở Du chỉ giống như mấy đứa con nít. Chơi với con nít thì nói đến công bằng cái gì chứ, tùy tiện búng tay một cái cũng đủ khiến cho mấy nhóc thua vật ra rồi.
"Tao đoán lẻ", Quách Sở Du nói.
“Được rồi, vậy tôi sẽ đoán chẵn”, Hoắc Khải nói một cách thoải mái.
“Chờ một chút, nhất định phải cho người của tao đếm trước, nếu không thì tao rất nghi ngờ là mày gian lận!”, Quách Sở Du nói lại.
Đừng nhìn vào khối tài sản hàng chục tỷ của bố gã ta mà lầm tưởng rằng gã ta không lo lắng mấy vấn đề tiền bạc. Dù sao tiền của bố cũng không phải là tiền của gã ta, còn tám triệu này chính là tiền tiêu vặt mà gã ta dành dụm bấy lâu nay. Nếu như thật sự thua thì gã ta cũng sẽ có một giai đoạn rất khó khăn.
Hoắc Khải không quan tâm lắm, gã ta có thể bảo bất kì ai đếm lại. Dù sao, đã có Đường Trọng Vi ở đây làm chứng thì anh cũng không cần lo lắng rằng gã ta sẽ giở trò.
Sau đó Quách Sở Du gọi một trong những người mà gã ta tin cậy nhất đến, yêu cầu người này mở đĩa và đếm những viên đá.
Người đó bước tới, mở đĩa ra và đếm từng viên một.
Đường Trọng Vi không thể can ngăn kịp thời, trong lòng rất lo lắng, chỉ có thể mở to mắt nhìn người đang đếm đá để đề phòng gian lận.
Đúng như Hoắc Khải nghĩ, có Đường Trọng Vi quan sát, không ai dám giở trò gian lận.
Chẳng bao lâu sau thì những viên đá được đếm xong. Người đếm đá nuốt nước bọt, sau đó nhìn lại Quách Sở Du với vẻ mặt khó coi.
Không cần phải báo cáo kết quả cuối cùng thì sắc mặt của Quách Sở Du cũng đã tái nhợt. Bởi vì người đếm đá đã luôn đọc thành tiếng khi đếm, cuối cùng dừng lại ở con số ba mươi hai.
Là số chẵn!
Hoắc Khải thắng rồi!
Cá cược một cách rất đơn giản và nhanh chóng, sau đó cũng thắng một cách đơn giản và nhanh chóng như vậy.
Hoắc Khải mỉm cười nhìn Quách Sở Du và nói: "Thẻ ngân hàng này có thể chuyển khoản sang ngân hàng điện tử. Nếu anh Quách cảm thấy không tiện thì cứ viết giấy nợ, tôi sẽ đến nhà anh lấy tiền sau".
Một người theo dõi ngay lập tức nói: "Giấy nợ này không có hiệu lực pháp lý!"
Nét mặt Hoắc Khải như cười như không, còn nét mặt của Quách Sở Du đã từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng mà mắng chửi: "Câm miệng! Ai khiến mày nhiều chuyện như vậy?"
Cơ Hương Ngưng thấy Hoắc Khải đã thắng liền thở phào nhẹ nhõm, Đường Trọng Vi thì thậm chí còn nói thẳng mặt đối phương: "Nếu như anh Quách đây nhất quyết không chịu thua ra số tiền này, thì sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, mất mặt lắm".
Người khác có thể nói, nhưng lời nói của Đường Trọng Vi lại càng khiến cho Quách Sở Du tức giận hơn.
Ý của người vừa lên tiếng đó rất rõ ràng, việc viết giấy nợ cho Hoắc Khải bây giờ cũng không có ích gì, vì nó không có chút giá trị nào trước pháp luật. Nhưng Quách Sở Du biết rằng nếu gã ta không chịu thua ra số tiền này thì tương lai chắc chắn sẽ không ngóc đầu lên nổi.
Tuy nhiên, việc bị thua mất tám triệu ngay trong nháy mắt đã khiến trái tim của gã ta như rỉ máu. Tại sao lại là số chẵn!
Nhưng dù thế nào, thua thì phải trả tiền, đây là điều không thể thay đổi. Gã ta có không vui đi chăng nữa thì khoản tiền này cũng phải bỏ ra.
Khi tiền được chuyển vào tài khoản của Hoắc Khải thông qua ngân hàng điện tử, Hoắc Khải cười hỏi: "Anh có biết tại sao tôi có thể thắng không?"
Quách Sở Du nhìn anh, không nói lời nào. Hoắc Khải vẫn tự mình nói tiếp: "Bởi vì tôi đã nói, tôi không bao giờ dựa vào nhà họ Lý để làm bất cứ điều gì. Tất cả tiền bạc của tôi, tôi đều có thể tự do kiểm soát. Về phần anh, cho dù gia thế giàu có, nhưng thật ra cũng không thể tùy ý đưa ra quyết định. Ngoại trừ gia thế ra thì anh chẳng có gì hết!"