CHẾ TẠO HÀO MÔN

Thám tử tư mà nhà họ Lý tìm được mời từ nước ngoài đến, một là vì để chuyên nghiệp hơn, hai là để không tra ra được gốc rễ gì, ít nhất có xảy ra chuyện cũng không tìm được đến nhà họ Lý.

Sau một thời gian chỉnh lý và điều tra thì những người này đã xác định được một chuyện, cái chết của Lý Chấn Quốc có liên quan đến một sát thủ mang biệt hiệu JM. Mà tên này bất ngờ bị tóm trong một lần làm nhiệm vụ, tuy rằng may mắt thoát được, nhưng vì bị thương nặng, nhất là ở hai ngón tay và một bên mắt, cho nên không thể tiếp tục công việc nguy hiểm như thế này nữa.

Cho nên tên sát thủ này mai danh ẩn tích, đến một thành phố nhỏ bán hoa quả kiếm sống.

Địa chỉ cụ thể đã được điều tra ra, kể cả tên họ hiện tại, bối cảnh gia đình, quan hệ xã hội của hắn.

Mà lần theo dòng thông tin của tên sát thủ này, còn tìm ra được một tài khoản.

Tài khoản này lúc đó được gửi một khoản tiền từ thành phố Bắc Thiên Sơn ở trong nước, mà vì vấn đề ở chỗ Ủy ban quản lý ngân hàng Quốc gia cho nên không biết được cụ thể là ai.

Trừ việc đó ra thì còn một manh mối quan trọng khác, Bắc Thiên Sơn từng là nơi khai thác quặng khoáng sản của nhà họ Lý.

Từ điểm này có thể thấy được, người gửi tiền cho tên sát thủ rất có thể liên quan đến nhà họ Lý, mà lúc đó người nắm quyền khai thác khoáng sản nơi này chính là Lý Thắng Bân.

Bây giờ bà cụ đang cho người bí mật điều tra lịch sử giao dịch năm đó của Lý Thắng Bân, muốn tìm ra được chứng cứ rõ ràng hơn. Nếu như chứng minh được tất cả là do Lý Thắng Bân làm, thì chỉ có thể vì đại nghĩa mà không quản người thân thôi.

Hoắc Khải nhìn thấy tin tức mà bà cụ cho người gửi đến thì chau mày.

Lý Thắng Bân là một trong những nhân vật của nhà họ Lý có địa vị vô cùng cao mà còn nắm quyền lực thực sự, cũng là nhân vật có tính đại diện nhất của chi phụ. Từ trước đến nay ông ta đều không hài lòng với chi chính, nếu như thật sự vì đố kỵ hay thù hằn mà cử người ám sát Lý Chấn Quốc thì cũng không phải là không thể.

Nhưng theo Hoắc Khải thấy thì chuyện này không đáng tin lắm.

Anh từng gặp Lý Thắng Bân, ông ta là người khôn ngoan, cho dù trước kia Hoắc Khải làm việc ở nhà họ Lý có ngông nghênh đến thế nào thì cũng không thấy ông ta thực sự làm trò gì.

Người chỉ ồn ào không nặng không nhẹ mấy câu đó thật sự sẽ thuê sát thủ giết người sao?

Còn nữa, lúc đó Bắc Thiên Sơn là do Lý Thắng Bân phụ trách, tất cả nguồn thu nhập đều do ông ta tiến hành sắp xếp. Nếu đã như vây, tại sao Lý Thắng Bân phải gửi tiền trong địa bàn của chính mình? Cứ chọn bừa một nơi khác không ổn thỏa hơn sao.

Đương nhiên rồi, nếu nghĩ theo hướng tư duy ngược thì Lý Thắng Bân đã dùng biện pháp như thế này để giúp bản thân mình thoát khỏi diện tình nghi.

Chỉ là khả năng của chuyện này không cao, có rất nhiều cách để thoát khỏi diện tình nghi, không nhất thiết cứ phải tập trung hết sự chú ý lên người mình.

Làm như vậy chỉ có hại chứ chẳng lợi lộc gì.

Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có đi tìm tên sát thủ có biệt hiệu JM kia mới là ổn thỏa nhất.

Bởi vì chắc chắn năm đó hắn đã có tiếp xúc với người sai khiến mình, cho dù chưa từng gặp mặt thì cũng phải biết được điều gì khác. Nếu có thể hỏi ra được tin tức gì từ người này thì chắc chắn đáng tin cậy hơn mấy tên thám tử tư nhiều.

Chỉ có điều sát thủ ở ẩn vẫn tiềm ẩn sự nguy hiểm rất cao, nếu muốn đi tìm hắn thì bắt buộc phải chuẩn bị cho thật tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hoắc Khải mở cửa sổ ra, sau đó đóng cửa chính lại, rót hai cốc trà để trên bàn.

Một lúc sau, Đường Thế Minh mở cửa chính bước vào.

Anh ta ngồi xuống ghế sô pha, cầm cốc trà trên bàn lên.

Hoắc Khải nhìn anh ta, cười nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ bò từ cửa sổ vào”.

“Làm như thế càng dễ gây sự chú ý, chỗ này của cậu là tầng 17”, Đường Thế Minh để cốc trà xuống, hỏi: “Gọi tôi đến có việc gì?”

Tuy rằng hai người họ không có giao lưu gì nhiều lắm, nhưng lại hình thành một sự ăn ý kinh người. Giống như bây giờ Hoắc Khải chỉ cần mở cửa sổ rồi rót hai cốc trà là Đường Thế Minh đã đến rồi.

“Tôi muốn đi gặp một người, có lẽ sẽ có chút nguy hiểm, đối phương có thể có vũ khí”, Hoắc Khải nói.

“Chỉ cần có tôi ở bên cạnh cậu thì trong vòng ba mét không ai có thể nổ súng”, Đường Thế Minh tự tin đáp.

Với trình độ và tốc độ phản ứng của anh ta, khi mọi người vừa nổ súng thì nắm đấm của anh ta đã đến nơi rồi.

Ở cự ly xa thì viên đạn nhanh hơn nắm đấm, nhưng trong cự ly gần thì nắm đấm nhanh hơn viên đạn nhiều.

Hoắc Khải chỉ cần câu nói này, anh nói tiếp: “Vậy ngày mai xuất phát”.

Đường Thế Minh đáp một tiếng rồi bỏ cốc trà xuống, rời đi. Anh ta đến đã thần bí, đi lại càng thần bí hơn. Trừ Hoắc Khải ra thì gần như chẳng có ai biết anh ta đã từng đến.

Sau đó Hoắc Khải báo với Ninh Thần rằng ngày mai phải đi xa một chuyến.

Bây giờ Hoắc Khải đang ngày càng bận, cùng với sự phát triển quan hệ xã hội của anh, Hoắc Khải lúc nào cũng phải tiếp xúc với đủ mọi loại người. Cứ vài ba ngày anh lại phải chạy ra bên ngoài, Ninh Thần sớm đã quen rồi.

Thực ra cũng có lúc Ninh Thần hối hận, nếu biết trước bây giờ bận như vậy thì lúc đó không nên làm kinh doanh to như vậy.

Bây giờ thì hay rồi, tuy rằng kiếm được tiền, nhưng thời gian cả nhà ở bên nhau lại ít hơn lúc trước nhiều.

Mà cho dù bây giờ cô có muốn bỏ thì cũng không có cách nào.

Đừng nói chỉ ba công ty chi nhánh Giáp Tử, Ất Sửu, Bính Tuất này, chỉ riêng trụ sở chính Hi Vọng Mới giờ đã có khoảng 50 nhân công.

Cộng tất cả mọi người lại với nhau đã phải mấy trăm rồi.

Nhiều cái miệng đợi mình cho ăn thế, sự vụ lại cứ liên tiếp nhau, dừng thế nào được?

Có một số con đường, một khi đã đi rồi thì chẳng bao lâu sẽ phải chạy, sau đó thì sẽ không dừng nổi nữa.

Giống như trong tiểu thuyết võ hiệp có kể rằng, thời xưa có một loại chim không chân, chỉ có thể mãi bay lượn trên bầu trời.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, mãi cho đến một ngày không bay nổi nữa, đành phải ngã chết.

Chuyện làm ăn kinh doanh cũng như vậy, hoặc là phải luôn tiến về phía trước, hoặc là sẽ bị thời đại đào thải, chẳng có mấy người sẽ chọn giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang.

Cho nên Ninh Thần cũng chỉ có thể cảm khái đôi chút, không hề có ý định từ bỏ thật.

Công việc của công ty Hi Vọng Mới thực sự rất nhiều, số người muốn hợp tác cứ tăng không ngừng, chỉ dựa vào một mình Ninh Thần thì hoàn toàn không thể nào ứng phó nổi.

Những người đã gia nhập từ lúc mới bắt đầu như Giản Tư Tư đây, ai nấy cũng đều đã trở thành những nhân vật có cấp bậc thấp nhất là giám đốc. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, công việc với cường độ cao và tiếp xúc với người có tầm nhìn siêu việt như Hoắc Khải đã giúp họ học được những thứ mà người khác có khi mấy năm cũng không học được.

Ninh Thần cũng không vì công ty lớn mạnh mà xem thường những nhân công cũ này. Dù cho bọn họ đều còn rất trẻ, nhưng như Hoắc Khải đã nói, người trẻ mới xông pha, năng lực tiếp thu mới mạnh.

Chỉ cần đủ năng lực thì tuổi tác không quan trọng.

Không còn nghi ngờ gì, Giản Tư Tư chính là người ưu tú nhất trong số đó.

Từ cô gái ngây thơ thuở ban đầu đến bây giờ, cô đã trưởng thành hơn một năm trước nhiều. Tác phong làm việc của cô ấy chịu ảnh hưởng rất lớn từ Ninh Thần và Hoắc Khải, làm gì cũng vô cùng quyết đoán, mạnh mẽ, có bản lĩnh.

Kể cả mấy người cùng lứa cũng rất kính nể cô ấy.

Nếu không có gì bất ngờ thì chỉ qua một khoảng thời gian nữa thôi là Ninh Thần sẽ chính thức thăng chức lên thành phó tổng giám đốc, hơn nữa còn được thưởng một ngàn cổ phiếu.

Phải biết rằng, nếu tính theo giá trị của phiếu bây giờ của Hi Vọng Mới, thì một ngàn cổ phiếu chính là mười triệu tệ. Tuy rằng có một số người thấy chỉ có kẻ ngốc mới bị lừa bằng cái mười triệu tệ này, nhưng người của công ty Hi Vọng Mới đều kiên định rằng giá như thế là rất hợp lý.

Mà trừ cổ phiếu ra, lương năm cũng sẽ tăng lên hơn triệu tệ.

Cho nên Giản Tư Tư chắc là người có thành tựu cao nhất trong khóa tốt nghiệp của trường cô ấy năm đó rồi.

Lần hợp tác mấy hôm trước, cô ấy còn bất ngờ gặp lại Ninh Hạo Bân, người bạn trai cũ năm đó vì phản bội mà bị đuổi ra khỏi công ty.

Lâu rồi không gặp, Ninh Hạo Bân lại quay về thành phố này, hơn nữa còn gia nhập vào một công ty nào đó, đảm nhiệm chức trợ lý tổng giám đốc, lương tháng khoảng 20 đến 30 ngàn tệ.

Đối với người vừa tốt nghiệp chưa đến hai năm mà nói thì lương cao như vậy có thể coi là rất giỏi rồi.

Nhưng Ninh Hạo Bân không vui nổi, cho dù anh ta làm việc ở công ty có tổng tài sản gần một tỷ tệ, có thể coi là công ty to rồi, nhưng so với lúc ở Hi Vọng Mới thì mức lương không hề tăng vọt.

Lúc đó anh ta đã có lương hơn 10 ngàn gần 20 ngàn tệ rồi, bây giờ chỉ có tăng lên 0,5 lần mà thôi.

Nhất là ngày hôm đó anh ta được giám đốc đưa đi cùng, nói là phải đàm phán một cuộc làm ăn lớn, đến nơi mới biết bên hợp tác là Hi Vọng Mới, mà người phụ trách đàm phán lại là bạn gái cũ, Giản Tư Tư.

Giản Tư Tư mặc một bộ đồ công sở, vừa trưởng thành vừa xinh đẹp động lòng người, Ninh Hạo Bân nhìn mà ngây ra.

So với lúc rời đi, bây giờ Giản Tư Tư có thêm sức hút của sự trưởng thành, mỗi một động tác đều làm người ta say đắm.

Biểu cảm không giận mà uy của cô ấy càng làm cho người ta khó mà thoát ra được.

Điều quan trọng hơn là giờ cô ấy đã là giám đốc của công ty Hi Vọng mới, lương tháng phải từ 50 ngàn tệ trở lên. Lúc mới đến công ty, nghe người ta giới thiệu vị giám đốc Giản này sẽ trở thành phó tổng giám đốc của trụ sở chính Hi Vọng Mới nhanh thôi, lương một năm phải hơn triệu tệ. Hơn nữa còn được thưởng cổ phiếu có giá hơn chục triệu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi