CHẾ TẠO HÀO MÔN

Sau khi Giản Tư Tư gọi điện xong, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ninh Hạo Bân vẫn đứng ở đó, liền hỏi: "Sao anh vẫn chưa rời đi?"

Ninh Hạo Bân nhìn cô ấy nói: "Thấy cô bận quá, tôi muốn hỏi xem có giúp được gì không".

“Anh không giúp được tôi đâu, không ai có thể giúp tôi hết!”, Giản Tư Tư sốt ruột xua tay nói: “Anh đi làm việc của mình đi. Nếu mọi người đều có thể làm tốt phần việc của mình, không làm phiền đến tôi là đã rất tốt rồi".

“Trạng thái làm việc của cô bây giờ không tốt lắm. Cô nên nghỉ ngơi một chút đi”, Ninh Hạo Bân nói.

“Nghỉ ngơi sao?”, Giản Tư Tư ngẩng đầu nhìn anh ta nói: “Anh có biết tình hình bây giờ cấp bách như thế nào không? Mỗi giây mỗi phút đều đáng giá, vậy mà anh còn bảo tôi nghỉ ngơi?"

"Nhưng càng nôn nóng lại càng làm không tốt, đây không phải là điều mà cô đã nói với tôi hay sao?", Ninh Hạo Bân nói.

Giản Tư Tư sững người, sau đó khịt mũi nói: "Tình hình thì có lúa này lúc khác, lúc đầu nói với anh là vì chỉ mình anh nôn nóng, nhưng hiện tại toàn bộ công ty đều đang khủng hoảng. Hai chuyện này làm sao có thể so sánh được".

"Nhưng tôi nghĩ công ty không có vấn đề gì. Không phải mọi việc vẫn đang diễn ra bình thường hay sao? Ngoại trừ lợi nhuận có giảm đi một chút, thì mọi thứ vẫn như trước", Ninh Hạo Bân nói.

"Anh thì biết cái gì! Phát triển công ty là để có thêm lợi nhuận, bây giờ lợi nhuận lại ngày càng giảm, đó không phải là vấn đề lớn hay sao?"

"Ngay cả sếp cũng không tỏ ra nôn nóng nên đương nhiên đây không phải là chuyện gì to tát. Tôi cảm thấy công việc hiện giờ như đã rơi vào một vòng luẩn quẩn kì lạ vậy. Người nên lo lắng nhất thì lại vững vàng như núi Thái Sơn, ngược lại những người khác thì cứ lo lắng không thôi".

"Đó là vì trước đây ông chủ không can dự nhiều vào việc của công ty nên không hiểu tình hình cụ thể bây giờ!"

“Cô không hề nghĩ rằng thật ra là do chính cô không hiểu mục đích thật sự của ông chủ hay sao?”, Ninh Hạo Bân nói.

Giản Tư Tư sửng sốt hỏi: "Ý của anh là, anh thấy ông chủ còn có mục đích khác sao?"

"Tôi cũng không nhìn ra được...", Ninh Hạo Bân thẳng thắn lắc đầu: "Lòng dạ của ông chủ thâm sâu hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Nhiều khi tôi còn nghĩ ông chủ giống như mấy lão cáo già bảy mươi tuổi vậy. Tài tính toán mưu lược của người đàn ông đó không phải thứ mà chúng ta có thể so sánh được. Vì ông chủ đã không nôn nóng, nên chắc chắn trong vấn đề này chúng ta cũng không cần quá nôn nóng”.

Giản Tư Tư im lặng, cô cũng đồng ý với những gì mà Ninh Hạo Bân vừa nói, ông chủ luôn là một người thấu tình đạt lý, sao lần này lại có thể phạm một sai lầm sơ cấp đến như vậy được.

Nhưng tất cả mọi người đều không thể hiểu được điều Hoắc Khải muốn, nên chẳng làm cách nào để có thể bình tĩnh được.

Điều khiến cho Giản Tư Tư ngạc nhiên hơn cả là sau khi rất nhiều người rời công ty, thì Ninh Hạo Bân, người phản bội đầu tiên, lại chọn ở lại. Hơn nữa, anh ta vẫn tin tưởng vào Hoắc Khải.

Đây là điều mà Giản Tư Tư không bao giờ có thể ngờ tới.

Đúng lý ra mà nói, với những bất bình giữa Ninh Hạo Bân và công ty, không phải anh ta nên là người đầu tiên ra đi hay sao?

"Tôi đã đến nhiều công ty khác, cuối cùng mới nhận thấy rằng không có công ty nào có thể so sánh được với Hi Vọng Mới. Đó không phải là sự khác biệt về quy mô, mà là sự khác biệt trong môi trường làm việc cơ bản. Môi trường làm việc tại đây là môi trường làm việc tốt nhất mà tôi từng thấy. Nơi này luôn tràn đầy hi vọng, dù có bao nhiêu khó khăn, rắc rối cũng có thể giải quyết được”, Ninh Hạo Bân nói: “Cho nên, tôi nghĩ cuộc khủng hoảng lần này cũng vậy. Chúng ta phải có lòng tin đối với công ty và tin tưởng vào ông chủ!”

Giản Tư Tư ngơ ngác nhìn Ninh Hạo Bân, kẻ phản bội đầu tiên đang tin tưởng vào ông chủ của mình, trong khi cô ấy lại đang bắt đầu nghi ngờ ông chủ.

Tuy rằng trong lòng cô ấy không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật. Nếu không thì cô ấy đã không luống cuống lên như thế.

Sau một lúc im lặng, Giản Tư Tư nói: "Anh nói đúng. Tôi đang có trạng thái làm việc không tốt. Cảm ơn anh đã nhắc nhở".

“Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm”, Ninh Hạo Bân khẽ gật đầu nói: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi làm việc trước”.

Nhìn thấy anh ta xoay người rời đi, Giản Tư Tư có hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng không gọi anh ta lại.

Thật ra cô ấy rất muốn bảo Ninh Hạo Bân giúp mình, bởi vì hiện tại có quá nhiều việc, dựa vào một mình cô ấy cũng có chút khó khăn.

Nhưng nghĩ đến thân phận của Ninh Hạo Bân, Hoắc Khải từng nói rằng việc đề bạt người này phải được yêu cầu theo những tiêu chuẩn khắt khe nhất, nên Giản Tư Tư cũng không muốn phá lệ, nếu không thì sau này người trong công ty sẽ không còn biết sợ nữa.

Một tuần nữa lại trôi qua, vào một buổi sáng, Giản Tư Tư được Ninh Thần gọi đến văn phòng.

Ninh Thần lấy ra một thẻ ngân hàng mới đưa cho cô ấy rồi nói: "Đây là tài khoản của chi nhánh Đinh Mão. Bây giờ nó được giao cho em. Có khoảng một trăm triệu tiền mặt trong đó, em phải sử dụng thật tốt nó".

Giản Tư Tư ngạc nhiên nhìn tấm thẻ ngân hàng, rồi bối rối hỏi: "Chị từ đâu lấy được tiền vậy?"

Ninh Thần cười nhẹ, nói: "Đương nhiên là lấy được từ đối thủ rồi".

“Đối thủ?”, Giản Tư Tư khẽ giật mình, sau đó phản ứng lại: “Ý chị là từ nhà họ Hoắc? Nhưng tại sao nhà họ Hoắc lại đưa tiền cho chúng ta? Chị và ông chủ định bán công ty sao?"

“Đương nhiên không phải, công ty đang hoạt động tốt, sao lại muốn bán đi chứ?”, Ninh Thần lắc đầu cười nói: “Đây là tiền mà nhà họ Hoắc đưa để mua đồ của chúng ta, sau này sẽ có nhiều hơn. Mọi người đều đã làm việc chăm chỉ trong những ngày này, em có thể chi cho nhân viên những khoản tiền thưởng thích hợp để thúc đẩy tinh thần".

Cầm thẻ ngân hàng, Giản Tư Tư vẫn không hiểu. Nhà họ Hoắc mua gì của công ty mình?

Sau đó, Ninh Thần giải thích với cô ấy rằng bọn họ muốn mua đống nguyên liệu thô sản xuất sản phẩm giảm cân đã được công ty mua với giá hơn một tỷ đồng kia.

Số nguyên liệu này đủ để chi nhánh Giáp Tử sản xuất liên tục trong vài năm, nên sẽ không bao giờ có thể sử dụng hết trong một thời gian ngắn. Hơn nữa gần đây công ty còn bị các cửa hàng bên ngoài chèn ép, nên lượng hàng bán ra còn giảm hơn nữa.

Ngược lại, những kẻ làm hàng nhái đã bán ra được một lượng hàng khổng lồ.

Nguyên liệu thô mà những kẻ làm hàng nhái thu mua ban đầu đã cạn kiệt chỉ sau vài tháng.

Các nhà sản xuất không dự trữ trước nguyên vật liệu sẽ đến nhà cung cấp nguyên liệu để mua hàng. Khi đến đó, họ mới phát hiện ra rằng Hoắc Khải đã thu mua hết nguyên liệu từ trước.

Cho dù bọn họ có muốn đặt hàng mới thì cũng không thể, vì Hoắc Khải đã ký thỏa thuận mua hàng ưu tiên với các nhà cung cấp này.

Nói một cách đơn giản, chỉ cần Hoắc Khải không gật đầu, thì trong vòng hai tháng sẽ không ai có thể mua được dù chỉ nửa cân nguyên liệu từ các nhà cung cấp.

Không có nguyên liệu thì không sản xuất được thành phẩm, nhà sản xuất bán hết hàng thì vô cùng lo lắng.

Những kẻ làm hàng nhái đã nếm trái ngọt rồi, tuy rằng giá cả bán ra rất thấp, nhưng nhà họ Hoắc đã trợ cấp một phần, nên chi phí bỏ ra của bọn họ cũng không cao, vẫn có thể kiếm tiền tốt.

Lúc này, Hoắc Khải mới cử người từ chi nhánh Đinh Mão đến nói với bọn họ rằng họ có thể mua số nguyên liệu thô này với giá cao hơn 30% so với giá thị trường.

Tất nhiên những nhà sản xuất đó sẽ không đồng ý, họ ngay lập tức tìm gặp nhà họ Hoắc để báo cáo tình hình.

Hoắc Lập Quần và Hoắc Thanh Vân bắt đầu sử dụng các mối quan hệ ở nước ngoài của nhà họ Hoắc để tìm nhà cung cấp mới.

Kết quả là, khi họ đã tìm thấy một vài công ty thì được biết rằng Đường Thị đã ký một thỏa thuận đặc biệt với các công ty đó, nên tạm thời các công ty đó không được phép cung cấp bất kỳ nguyên liệu thô nào vào trong nước.

Thỏa thuận này được ràng buộc bởi một hợp đồng chính thức, và không ai dám vi phạm nó, nếu không thì sẽ phải đối mặt với một hình phạt rất nặng.

Nguồn cung ở nước ngoài bị chặn, vì vậy các nhà sản xuất phải quay lại chi nhánh Đinh Mão để mua nguyên liệu.

Dù cho giá có cao hơn giá thị trường 30%, nhưng giá này vẫn có lãi, chỉ có điều lãi sẽ ít hơn trước.

Nhưng điều đó không quan trọng, vấn đề lớn nhất chỉ là tăng giá sản phẩm. Dù sao, ngay cả khi có tăng giá lên, thì giá sản phẩm của họ vẫn sẽ thấp hơn giá sản phẩm của công ty Hi Vọng Mới.

Một trăm triệu tiền mặt vừa đưa cho Giản Tư Tư đã có được bằng cách này.

Nói cách khác, họ có thể thu được 30% lợi nhuận ròng bằng cách tích trữ hàng hóa trước và chỉ dựa vào việc bán nguyên liệu thô. Những nguyên liệu thô này đều được cất giữ trong kho của nhà cung cấp, nên công ty Hi Vọng Mới không gặp phải bất cứ khó khăn gì.

Giản Tư Tư nghe đến ngẩn cả ngươi, trên đời còn có loại chuyện này hay sao?

Không thể xử lý vấn đề sản phẩm chính thức, liền bắt đầu xử lý từ vấn đề nguyên liệu thô...

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Chính xác mà nói, sẽ không ai có thể nghĩ đến điều này. Lúc đầu, Hoắc Khải đã mua quá nhiều nguyên liệu, đến nỗi gần như tiêu hết tiền mặt của công ty, lại còn phải thế chấp công ty, vô số người đã cười nhạo xem anh là kẻ ngốc.

Bọn họ đang ở trong hoàn cảnh này mà còn điên cuồng tích trữ hàng hóa, đây không phải là tự đi tìm cái chết hay sao?

Nhưng bây giờ, những người đó đều đã dần sáng mắt ra.

Chỉ cần ngồi yên mà có được 30% lợi nhuận đưa đến tận cửa, đây là một con số không hề nhỏ. Dù sao thì quy mô tổng hợp của các nhà sản xuất đó hiện đã vượt qua công ty Hi Vọng Mới rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi