CHẾ TẠO HÀO MÔN

Tô Tử Hàng càng tỏ ra kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy tò mò hỏi: “Anh Lý từng cứu cô Cố sao? Hay là có chuyện gì khác?”

“Toàn là chuyện nhỏ nhặt thôi, không khoa trương như lời cô Cố nói đâu”, Hoắc Khải đáp lại.

“Có lẽ đối với anh là chuyện nhỏ nhặt, nhưng đối với tôi mà nói thì đó là chuyện lớn cả đời không quên”, Cố Phi Dương bỗng nhiên cười lên hỏi: “Không biết tay nghề nấu ăn của anh Lý có giảm sút chút nào không? Văn Văn vẫn luôn muốn ăn sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu anh nấu đó”.

Hoắc Khải cười lên, nói: “Chuyện này có khó gì, cô bé thích ăn thì tôi sẽ làm cho cô bé ăn”.

Không khí vui vẻ trò chuyện giữa hai người khiến Tô Tử Hàng nhận ra ngay, mối quan hệ giữa hai người này không đơn giản. Vì đến cả tài nấu ăn của Hoắc Khải mà Cố Phi Dương cũng biết, nếu chỉ là bạn bè bình thường gặp nhau vài lần thì có thể có kinh nghiệm từng trải như thế sao?

Rõ ràng là điều không thể, hơn nữa Tô Tử Hàng còn nhìn thấy vẻ khác thường trong ánh mắt của Cố Phi Dương.

Đó là sự tán thưởng với một người đàn ông, sự lưu luyến, thậm chí còn mơ hồ có thể nhìn thấy một chút mong đợi.

Cô ấy đang mong đợi cái gì?

Đàn ông thì hiểu đàn ông, nhưng cũng có khi hiểu cả phụ nữ.

Sự mong đợi của phụ nữ đối với đàn ông sẽ không có quá nhiều ý nghĩa, đó là điều thường thấy.

Nghĩ như thế, trong lòng Tô Tử Hàng bỗng nhiên có chút không vui. Anh ta theo đuổi Cố Phi Dương đã rất lâu rồi nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa được chấp nhận. Đừng nói đến chuyện cầm tay, ôm ấp mà đến cả cơ hội ăn cơm cùng nhau cũng ít đến đáng thương.

Không chỉ có anh ta mà những người khác theo đuổi cô ấy cũng như vậy.

Rất nhiều người cho rằng, đó là tính cách của Cố Phi Dương hoặc là nói đây là thủ đoạn mập mờ với những người đàn ông để nhận được nhiều lợi ích. Chỉ cần lợi ích đủ rồi thì đến một ngày nào đó là có thể ôm cô ấy lên giường.

Nhưng bây giờ, Tô Tử Hàng đã hiểu ra, không phải Cố Phi Dương lợi dụng sự theo đuổi của đàn ông để đạt được lợi ích, ít nhất đó không phải là lý do duy nhất.

Vẫn còn một nguyên nhân khác là vì trong lòng cô ấy đã sớm cho người đàn ông khác.

Mà người đàn ông này, bây giờ đang đứng trước mặt cô ấy, nói chuyện cô ấy thích. Còn mình lại thành cái lá xanh, chỉ dùng để làm nền.

Tô Tử Hàng trẻ tuổi, bộp chộp, không giỏi che giấu cảm xúc thật sự trong lòng, rất dễ thể hiện hết lên khuôn mặt.

Sự không hài lòng với Cố Phi Dương, sự đố kị với Hoắc Khải có thể nhìn rõ mồn một.

Đối với điều đó, Hoắc Khải cũng coi như không thấy, chỉ cần Tô Tử hàng không tự tìm phiền phức thì anh cũng không dễ ra tay.

Trong khi nói chuyện, Hoắc Khải cũng biết tình hình gần đây của Cố Phi Dương.

Sau khi đến thành phố này, Cố Phi Dương làm theo những gì mà Hoắc Khải dạy trước đây, làm lại từ đầu, tìm nơi có số lượng người khá đông để dạy học. Đầu tiên chỉ có một mình cô ấy làm, sau đó dần dần tuyển sinh thêm học sinh.

Tư thế vũ đạo của cô ấy rất đẹp cũng rất chuyên nghiệp, hơn nữa trên khuôn mặt tuyệt mỹ lại có phần man mác buồn nên càng thêm thu hút người khác.

Chỉ trong thời gian hai tháng, cô ấy đã tuyển được hơn trăm học sinh.

Cô ấy dùng toàn bộ tiền học phí để mở rộng phòng tập.

Theo lời của Hoắc Khải, cô nhảy càng tốt thì càng phải làm cho cơ sở hạ tầng của phòng tập chuyên nghiệp và đẳng cấp. Chỉ có như vậy mới có thể bổ trợ cho nhau, khiến người ta vừa nhìn đã có ấn tượng cực tốt đối với cô.

Cố Phi Dương không có kiến thức kinh doanh nhưng cô ấy biết Hoắc Khải rất hiểu biết về vấn đề này, cho nên cô ấy vận dụng triệt để những gì mà Hoắc Khải dạy cho.

Tất cả mọi thứ đều mua loại tốt nhất.

Đúng như dự đoán, tuy rằng phải đầu tư một khoản lớn đến mức mà đôi khi cô ấy cũng thấy hoảng khi nhìn hoá đơn thanh toán nhưng lợi nhuận thu về cũng là cực lớn.

Bây giờ, các bậc phụ huynh cực kỳ chiều chuộng con cái, lại vì sự tiếc nuối của đời mình khiến họ vô cùng khát khao, con cái có thể học được các loại kỹ năng khác nhau.

Học múa nghiệp dư cũng là một trong những môn học nhận được sự yêu thích của nhiều người.

Cố Phi Dương có dáng dấp xinh đẹp, nhảy múa chuyên nghiệp, phòng tập được trang trí cao cấp và sang trọng mà học phí cũng không quá đắt khiến người khác không có lý do gì mà từ chối cô ấy.

Rất nhiều phụ huynh gia đình khá giả đều đưa con đến đây, sau đó thì tiếng lành đồn xa.

Trong một năm, lớp vũ đạo của Cố Phi Dương mở rộng thành công ty vũ đạo.

Trong thành phố này mở năm trung tâm dạy múa, mỗi trung tâm đều có khoảng một ngàn học sinh.

Bình quân số học sinh mỗi năm là khoảng bảy tám ngàn, doanh thu gần chục triệu tệ.

Sau khi trừ tất cả chi phí thì còn lại hai triệu giữ lại cho bản thân cô ấy.

Tuy rằng so với nhiều công ty lớn, chỉ chút lợi nhuận này cũng không có gì ghê gớm, nhưng nên biết rằng, để xây dựng phòng tập vũ đạo, thông thường phải cần đến vài năm.

Cũng có thể nói, trong năm đầu tiên, công ty vũ đạo của Cố Phi Dương chỉ thu về được hai triệu lợi nhuận vì phần lớn đã đầu tư vào cơ sở hạ tầng. Năm thứ hai, chi phí ít hơn, đến lúc đó ít nhất cũng đạt được năm, sáu triệu tiền lãi.

Mà đến năm thứ hai, Cố Phi Dương đã thu hút sự chú ý của không ít người có tiền.

Hầu như ai cũng biết, cô ấy là một bà mẹ đơn thân từ tỉnh khác đến, tự mình nuôi con, gây dựng sự nghiệp.

Chuyện này ngoài việc khiến người ta thương cảm thì còn cảm thấy cô ấy dễ bắt nạt.

Cho nên, rất nhiều người có suy nghĩ như vậy theo đuổi cô ấy như Tô Tử Hàng, còn giả vờ tỏ ra lịch sự.

Không có chuyện gì thì tặng quà, giúp cô vài chuyện nhỏ, cũng có người vô cùng thẳng thắn, vừa đến là cầm tiền đưa cho cô, thậm chí còn hỏi cô cần bao nhiều tiền thì đồng ý làm tình nhân.

Một tháng năm mươi ngàn không đủ? Vậy thì một trăm ngàn!

Một trăm ngàn không đủ vậy thì hai trăm ngàn.

Trong mắt người giàu có, tiền chỉ là một con số, có thể giúp họ thoả mãn dục vọng thì còn có ích, nếu không thì chỉ là một đống giấy vụn.

Những người này đều bị Cố Phi Dương từ chối.

Cho dù đó là người như thế nào, thẳng thừng hay gợi ý, thật lòng hay chỉ chơi đùa, cô ấy đều tỏ ra một loại thái độ.

Đó là không chấp nhận!

Vốn cho rằng từ chối dứt khoát, sẽ khiến những người này bỏ đi ý nghĩ đó, ai ngờ phần nhiều đều không những không nản lòng mà còn cảm thấy cô ấy thú vị.

Trong một nhóm nào đó, nghe nói họ còn cá cược nhau xem ai có thể ôm được người đẹp về đầu tiên.

Những người phụ nữ xinh đẹp, nhất là người phụ nữ đơn thân không có chỗ dựa thì rất dễ bị người khác đùa cợt.

Đã thấy nhiều rồi nên Cố Phi Dương cũng học được cách càng ngày càng trở nên kiên cường, cũng học được cách làm sao để tạo một vỏ bọc mạnh mẽ cho sự yếu đuối của mình.

Giống như bây giờ, trong tiệc rượu không liên quan gì tới cô ấy, Tô Tử Hàng chỉ gọi một cuộc điện thoại thì cô ấy đã tới ngay.

Không có lý do nào khác, chỉ vì biết bản chất của giống đực luôn muốn tuyên bố chủ quyền đối với giống cái sẵn lòng phục tùng mình. Nếu có giống đực khác đến tranh giành thì sẽ khó tránh khỏi một trận đánh.

Mượn tay người khác để giải quyết khó khăn cũng là một cách hay, cũng là chỗ dựa lớn nhất của Cố Phi Dương vào thời điểm này.

Mà vào năm thứ hai, Cố Phi Dương phát triển ngày càng thuận lợi. Với sự giúp đỡ của những người xung quanh, công ty vũ đạo nhanh chóng mở rộng, đến nay đã có hơn mười ngàn học sinh.

Thậm chí có không ít học sinh còn từ tỉnh khác đến.

Từ lúc đầu chỉ là lớp học năng khiếu dạy các bé, đến giờ đã phân thành nhiều lớp khác nhau: lớp đào tạo chuyên nghiệp, lớp cao cấp, lớp sơ cấp, lớp căn bản…

Trong các cuộc thi vũ đạo cấp tỉnh, thành phố, học sinh các lớp cũng đạt nhiều giải thưởng, mang về nhiều danh hiệu và thứ hạng khiến danh tiếng của công ty càng nổi bật hơn.

Đến năm sau, Cố Phi Dương đã làm xong kế hoạch mở chi nhánh ở các tỉnh khác.

Ở tỉnh này có thể làm tốt nhưng đến tỉnh khác có thể bị lỗ không ít, Cố Phi Dương cũng nhớ những điều mà Hoắc Khải từng nhắc nhở, làm đâu chắc đấy, đồng thời chuẩn bị sẵn tâm lý thất bại.

Một khi kinh doanh ở bên ngoài không tốt thì lập tức cắt lỗ lui về, tuyệt đối không để những phần thua lỗ ảnh hưởng đến toàn hệ thống.

Nhưng không ngờ, ở đây cô ấy gặp lại người đàn ông ngày nhớ đêm mong.

Tất cả sự nỗ lực của cô ấy là để có thể ngẩng cao đầu đứng trước mặt anh mà không phải cúi đầu khóc nức nở nữa.

Nghe những chuyện mà Cố Phi Dương trải qua trong hai năm này, trong lòng Hoắc Khải nảy ra nhiều cảm xúc. Anh không ngờ được, người phụ nữ từng khóc lóc đau đớn dưới cơn mưa ngày đó có thể làm được đến bây giờ.

Thành thực mà nói, nếu đổi lại là Ninh Thần thì có lẽ sẽ không làm được như thế.

Vốn dĩ, hai người không phải cùng một kiểu, Ninh Thần cần có người dẫn dắt phía trước nếu không sẽ lạc lối hoặc sẽ lùi bước.

Nhưng Cố Phi Dương thì không như thế, cô ấy không có đường lui, chỉ có thể không ngừng tiến lên phía trước mới có thể sống tiếp.

“Vậy hai năm nay cô vất vả nhiều rồi”, Hoắc Khải nói.

“Không có gì là vất vả cả, đều phải cố gắng vì cuộc sống mà thôi”, Cố Phi Dương mỉm cười, nói: “Vậy anh thì sao? Việc kinh doanh vẫn ổn phải không? Cô Ninh vẫn khoẻ chứ?”

“Mọi chuyện đều ổn”, Hoắc Khải cười lớn, không nói quá nhiều đến chuyện của mình, chỉ nói: “Nhưng một người phụ nữ gây dựng sự nghiệp ở bên ngoài, ít nhiều cũng sẽ gặp phải chuyện phiền phức. Sau này nếu có vấn đề gì thì có thể gọi điện cho tôi, chuyện lớn chuyện nhỏ, nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi