CHẾ TẠO HÀO MÔN

Cùng lắm là đổi chỗ khác, làm lại từ đầu. Có hai năm kinh nghiệm rồi, cô ấy tin chắc Đông Sơn tái khởi cũng không phải là chuyện quá khó.

Khi đi qua chợ, Cố Phi Dương kéo Hoắc Khải đi mua một ít đồ tươi, muốn để Hoắc Khải thể hiện tài nấu nướng để cô ấy lại được nếm mùi vị năm đó.

Hoắc Khải cũng không phản đối, tuy rằng tình cảm qua lại năm đó với Cố Phi Dương không được coi là quá sâu sắc nhưng đối với mẹ con họ, anh cũng có chút thương cảm.

Ở một thành phố xa lạ, hai người cũng được gọi đồng hương.

Thấy đồng hương phải lăn lộn bên ngoài, không có chỗ dựa nên giúp đỡ nhau cũng là chuyện nên làm.

Hơn nữa có một số việc, một số người vẫn chưa giải quyết xong thì Hoắc Khải cũng chưa định rời khỏi nơi này.

Sau khi mua một túi đồ ăn to, hai người trở về nhà, đến sáu giờ chiều thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Hoắc Khải đang bận rộn ở trong bếp, Cố Phi Dương ra mở cửa, con gái Nhạc Văn Văn nhảy chân sáo vào nhà, vừa đến cửa đã vui vẻ đưa cho cô ấy bài thi: “Mẹ, lần này con thi được một trăm điểm!”

Nhạc Văn Văn đã lên cấp một, nhìn có vẻ gầy hơn trước. Điều này khiến đôi mắt của cô bé có vẻ to tròn hơn, trông rất thông minh.

Trong hai năm nay, khi Cố Phi Dương dạy những đứa trẻ khác thì cũng cho Nhạc Văn Văn học múa theo.

Học múa không chỉ rèn luyện khả năng phối hợp nhịp nhàng mà còn tạo hình vẻ đẹp hình thể, nhất là đối với các bé gái mà nói thì hình thể là nền tảng quan trọng nhất trong đời người.

Cô lớn lên không xinh đẹp cho lắm cũng không sao, kiên trì học vũ đạo, đi trên đường cũng có phong độ hơn. Mà phong độ là thứ duy nhất giống tiền, vượt qua vẻ bề ngoài khiến người ta cảm thấy đặc biệt.

Cho nên, Nhạc Văn Văn học múa hai năm khiến bây giờ cô bé xinh xắn hơn trước rất nhiều, ở trong trường học cũng được yêu mến vô cùng. Rất nhiều người nhìn thấy cô bé thì đều khen ngợi là tiểu mỹ nhân.

Ngoài cửa, trừ Nhạc Văn Văn còn có một thầy giáo, tuổi tác tương đương với Cố Phi Dương.

Anh ta cười nói: “Thành tích học tập của Văn Văn rất ổn định, lần này phát huy rất tốt, thi được một trăm điểm”.

Nhạc Văn Văn ở bên cạnh nghe thấy thế thì cười hi hi, Cố Phi Dương lại khách sáo nói: “Cảm ơn thầy Tưởng đã khen, thầy đã phải dạy dỗ học sinh rất vất vả còn thường xuyên phiền thầy đưa con bé về”.

“Không sao, dù sao sau khi tan học tôi cũng phải về nhà, vừa hay thuận đường”, Tưởng An Sư nói.

Anh ta là thầy giáo dậy ngữ văn của Nhạc Văn Văn vẫn còn độc thân. Từ lần đầu tiên gặp Cố Phi Dương thì đã yêu thầm người con gái này. Ở trường học rất quan tâm đến Nhạc Văn Văn, biết Cố Phi Dương ngày nào cũng dạy múa, thời gian rất ít ỏi nên chủ động đưa Nhạc Văn Văn về nhà.

Hầu như tất cả mọi người đều có thể nhìn ra ý muốn theo đuổi của anh ta, còn không ít người nói anh ta cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Người xinh đẹp như Cố Phi Dương, cuối cùng đều đi cùng người có tiền, một giáo viên ngữ văn tiểu học sao có thể theo đuổi được cô ấy.

Nhưng Tưởng An Sư chưa từng nản lòng. Anh ta kiên trì cho rằng, chỉ cần mình bỏ ra lòng thành thì nhất định sẽ khiến đối phương cảm động.

Sự theo đuổi của Tưởng An Sư khiến Cố Phi Dương không biết làm thế nào mới tốt.

Cô ấy biết, Tưởng An Sư không giống như những người đàn ông khác, hay như Tô Tử Hàng, đa phần là chỉ muốn chơi đùa cô ấy, chơi chán rồi thì vứt.

Có lẽ, Tưởng An Sư cũng vì vẻ đẹp của cô ấy mới theo đuổi, nhưng xuất phát điểm của anh ta và Tô Tử Hàng không giống nhau. Ít nhất là Tưởng An Sư sẵn sàng kết hôn với cô ấy.

Nhưng Tô Tử Hàng nói cũng không sai, Cố Phi Dương từ chối nhiều người như thế, ngoài việc biết những người này không có ý tốt thì là vì trong lòng cô ấy sớm đã có người chiếm giữ, không còn chỗ trống giành cho người đàn ông khác.

Hơn nữa, Tưởng An Sư là giáo viên ngữ văn của Nhạc Văn Văn, thường xuyên phải chạm mặt, thời gian dài sẽ khó tránh khỏi ngại ngùng.

Cho nên thời gian gần đây, chỉ cần Cố Phi Dương có thời gian sẽ đều qua đón Nhạc Văn Văn. Thậm chí cô ấy còn nghĩ, hay là bỏ tiền thuê giúp việc đưa đón cô bé.

Bây giờ bản thân cô ấy đã kiếm được tiền rồi, tiêu tốn một chút cũng không sao, không cần phải gây thêm phiền phức.

“Thật phiền thầy quá, mời thầy vào uống chén nước”, Cố Phi Dương nói.

Tưởng An Sư cũng có ý này, nghe thấy cô ấy chủ động mời thì vui vẻ không thôi, lập tức đi vào phòng, hỏi: “Có cần giúp đỡ gì không? Tôi dọn dẹp vệ sinh cũng giỏi lắm”.

“Không cần phiền phức…”, Cố Phi Dương nói.

Lúc này, trong bếp vọng ra tiếng Hoắc Khải thái rau, Tưởng An Sư hỏi: “Trong nhà có khách sao?”

“Là bạn cũ của tôi”, Cố Phi Dương vỗ vỗ vào vai của Nhạc Văn Văn, cười vui vẻ nói: “Con vào bếp xem ai đến”.

Nhạc Văn Văn tò mò chạy vào bếp. Lúc cô bé nhìn thấy Hoắc Khải đang thái hành thì bỗng nhiên sững sờ.

Hoắc Khải quay lại nhìn thấy cô bé cũng ngây người.

Cô bé mập mạp trong tưởng tượng đã trở nên mảnh mai như thế này, vừa lên cấp một đã cao 1m3, 1m4. Từ nền tảng này có thể thấy, sau khi lớn lên cô bé nhất định cũng xinh đẹp không kém Cố Phi Dương.

Nếu không phải là anh cực kỳ có ấn tượng thì Hoắc Khải cũng không thể nhận ra cô bé.

Mà sau khi Nhạc Văn Văn hoàn hồn thì hai mắt bỗng nhiên đỏ hoe, sau đó nhanh chóng chạy đến ôm đùi Hoắc Khải kêu: “Chú Lý!”

Năm đó, bố của Nhạc Văn Văn mất sớm, từ nhỏ cô bé đã thiếu mất tình yêu của bố, nên muốn tìm kiếm tình cảm này từ Hoắc Khải. Có thể chăm sóc cô bé và mẹ, lại có thể nấu cơm, ấn tượng này khiến Nhạc Văn Văn không thể nào quên được.

Rời khỏi quê hương hai năm, cô bé vẫn không lúc nào ngừng hỏi khi nào mới được gặp lại chú Lý.

Bây giờ cuối cùng cũng đã gặp được khiến cô bé khó mà khống chế nổi cảm xúc.

Thấy dáng vẻ nghẹn ngào của cô bé, Hoắc Khải cũng cảm động, quay lại ôm cô bé và nói: “Được rồi, chú ở đây, tối nay làm sườn xào chua ngọt cho cháu ăn”.

“Cháu còn muốn ăn thịt kho tàu!”, Nhạc Văn Văn nức nở nói.

“Được rồi, sẽ làm hết!”, Hoắc Khải cười lên.

Do cô bé như con bạch tuộc ôm lấy anh không rời, nên Hoắc Khải chỉ có thể ôm cô bé ra ngoài, nếu không thì không có cách nào để làm cơm.

Đến phòng khách, vừa hay thấy Tưởng An Sư ngồi trên ghế sofa.

Vừa rồi ở trong bếp, Tưởng An Sư đã loáng thoáng nghe thấy giọng của đàn ông, nhưng không chắc lắm. Bây giờ thấy Hoắc Khải ôm Nhạc Văn Văn bước ra, anh ta sững người, sau đó hỏi Cố Phi Dương, hỏi: “Cô Cố, người này là…”

“Đây là anh Lý Phong, là bạn cũ nhiều năm rồi, anh ấy vẫn luôn đối tốt với mẹ con tôi”, Cố Phi Dương giới thiệu nói.

Lời giới thiệu của cô ấy, theo Hoắc Khải thấy thì hình như có ý nghĩa khác.

Mà Tưởng An Sư khi nghe thấy thế thì trong lòng run rẩy, anh ta sững sờ nhìn Hoắc Khải, nào có nghe ra ý tứ của Cố Phi Dương.

Bạn cũ nhiều năm, đối với mẹ con cô ấy rất tốt…

Hai năm nay, anh ta qua lại nhà Cố Phi Dương nhiều lần. Từ khi ở nhà thuê đến nhà mới bây giờ chưa từng gặp người đàn ông thứ hai.

Ở đây lúc nào cũng ngăn nắp như thế, ngoài hơi thở của hai mẹ con thì không còn ai khác.

Bây giờ bỗng nhiên có thêm một người đàn ông, là ý gì?

Tưởng An Sư rất dễ dàng để hiểu, trái tim của Cố Phi Dương đã thuộc về người đàn ông mà mình chưa từng gặp này.

Điều này khiến anh ta có ý đối địch với Hoắc Khải. Anh ta lập tức đứng lên, giơ tay ra nói: “Tôi là Tưởng An Sư, là thầy giáo ngữ văn của Nhạc Văn Văn và cũng là bạn của cô Cố. Anh Lý đúng không? Không biết bây giờ anh Lý đang làm việc ở cơ quan nào?”

Trong mắt người bình thường, vào biên chế chính là thành tựu lớn nhất trong đời người. Nếu cả công việc chính thức cũng không có thì không chừng sẽ có lúc phải uống gió đông bắc mà sống.

Hoắc Khải đương nhiên nhìn ra, sự thù địch trong mắt Tưởng An Sư. Anh hiểu ra ngay, người đàn ông này có ý với Cố Phi Dương.

Một người đàn ông có suy nghĩ khác với một cô gái xinh đẹp như Cố Phi Dương cũng rất bình thường. Hoắc Khải cũng không thấy bất ngờ hay vì vẻ thù địch của đối phương mà cảm thấy không vui.

Anh mỉm cười, giơ tay ra bắt tay Tưởng An Sư, nói: “Tôi không làm việc ở cơ quan nào mà tự kinh doanh nhỏ”.

“Làm kinh doanh nhỏ? Bây giờ nền kinh tế không tốt lắm, anh Lý phải chú ý đấy, vẫn nên sớm tìm một công việc ổn định mà làm”, Tưởng An Sư nói, anh ta bất giác liếc nhìn Cố Phi Dương nhưng lại thất vọng phát hiện, Cố Phi Dương chẳng hề tỏ ra vẻ khác thường.

Cảm giác ưu việt trong lời nói khiến từ đầu đến cuối Hoắc Khải đều phải cố nén nụ cười trên môi: “Thầy Tưởng nói đúng”.

Nói đến đây, Hoắc Khải không nói nữa, Cố Phi Dương cũng không nói gì, trái lại khiến Tưởng An Sư không biết nên nói gì thêm hay làm gì, cảm thấy có chút ngại ngùng.

Đến lúc này, Nhạc Văn Văn nói: “Chú Lý, chú đặc biệt đến tìm cháu và mẹ sao? Lần trước cháu nói với mẹ rồi. Chú nhất định sẽ đến tìm hai mẹ con cháu, mẹ lại không tin! Mẹ, mẹ thấy con nói đúng chưa? Chú Lý đã đến tìm chúng ta rồi đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi