CHẾ TẠO HÀO MÔN

“Đúng rồi, nói đến Từ Lực Phàm thì anh ta cũng là người đáng tin cậy. Mới đầu, em cho rằng những lưu học sinh trở về từ nước ngoài đều sẽ không muốn kết hôn. Thật không nhờ, họ đã nhanh chóng đính hôn rồi kết hôn như thế, anh chưa thấy ảnh cưới của họ đâu, chụp rất đẹp!”, Ninh Thần bỗng nhiên cười, nói: “Hay là sau này chúng ta giành ra chút thời gian chụp bù một bộ ảnh cưới đi. Lúc trước kết hôn, mấy tấm ảnh đó chụp không đẹp lắm”.

“Ừ, em thấy làm thế nào tốt thì làm”, Hoắc Khải nói: “Nhưng nếu có thể, anh cảm thấy em vẫn nên khuyên nhủ Phan Tư Mễ, tốt nhất không nên mù quáng quyết định như thế”.

“Sao thế, anh thấy họ không tốt sao?”, nói đến đây Ninh Thần ngừng một lát, sau đó hỏi: “Hay phải nói là, anh thật sự rất thích Tư Mễ?”

Lúc đầu, Phan Tư Mễ đã nói thẳng với Ninh Thần tất cả mọi chuyện. Người bạn cũ kiêm bạn thân lại có suy nghĩ không an phận với chồng mình, điểm này Ninh Thần cũng nhận ra, cô không ngốc. Cô cũng đã từng nghĩ, người phụ nữ có sức hút như Phan Tư Mễ, đến cô là phụ nữ còn thấy yêu thích thì lẽ nào Hoắc Khải thật sự không có chút rung động nào?

Chồng cô quyết liệt từ chối Phan Tư Mễ, điều đó khiến cô rất vui mừng, thế nhưng bây giờ, nghe Hoắc Khải nói khuyên Phan Tư Mễ không nên kết hôn, tim Ninh Thần lại nảy lên.

“Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ cảm thấy Từ Lực Phàm không phải thật sự yêu thương Phan Tư Mễ, nói không chừng có lòng riêng. Nếu mù quáng lựa chọn kết hôn thì sau này có lẽ Phan Tư Mễ sẽ hối hận”, Hoắc Khải nói.

“Hả? Anh Từ không tốt à? Sao anh lại biết, bình thường em thấy hai người họ nói chuyện rất vui vẻ đấy thôi”, Ninh Thần không hiểu hỏi.

Hoắc Khải không biết nên giải thích với cô thế nào, cũng không có cách nào để giải thích thân phận của Từ Lực Phàm. Trước mắt, ở trong công ty chỉ có một mình anh biết chuyện này.

Dù là Ninh Thần hay Giản Tư Tư thì Hoắc Khải cũng không nói. Một là anh cảm thấy không cần thiết, hai là sợ họ sau khi biết những chuyện mưu tính của Từ Lực Phàm thì trong giao tiếp hàng ngày khó tránh khỏi để lộ thái độ bất thường.

Chẳng may thế lực kia nắm bắt được điều gì, đánh rắn động cỏ thì không hay rồi.

“Dù sao thì em có thể khuyên được thì cố gắng khuyên bảo bạn”, Hoắc Khải nói.

Ninh Thần ồ một tiếng, nói: “Vậy em sẽ tìm cơ hội nói với cô ấy, nhưng những chuyện thế này, nói với cô ấy cũng hơi ngại. Dù sao thì người ta cũng sắp kết hôn rồi, bây giờ lại nói chồng tương lai của cô ấy không tốt thì có hơi giống phá đám”.

Hoắc Khải cũng không ép buộc phải khuyên Phan Tư Mễ suy nghĩ lại hay không. Dù sao cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Phan Tư Mễ nghe thì nghe, không nghe thì cũng hết cách.

Đương nhiên, anh cũng hiểu sự kiêng dè của Ninh Thần. Theo lý mà nói, trước lễ cưới của người ta mà lại đi nói xấu nhà trai thì quả thật là việc không nên.

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Khải nhìn Cố Phi Dương ngồi bên cạnh.

Gò má Cố Phi Dương đỏ bừng, không biết nghĩ gì, thấy Hoắc Khải nhìn sang thì cô ta bất giác nghiêng đầu qua, tỏ vẻ thẹn thùng hỏi: “Cô Ninh với anh nói gì vậy?”

“Cô ấy bảo anh đưa em qua đó thăm nhà”, Hoắc Khải nói.

Cố Phi Dương kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó mới nhận ra thái độ của mình có chút thái quá nên sắc mặt càng đỏ hơn. Cô ta lập tức lắc đầu nói: “Em không đi”.

Có thể vì cảm thấy câu trả lời này không hay lắm, Cố Phi Dương lại vội vàng giải thích nói: “Chủ yếu là bây giờ em không dám gặp cô Ninh, vừa nghĩ đến gặp cô ấy nói chuyện thì trong lòng sẽ có chút hoảng sợ. Anh Phong, em cứ ở đây không được sao? Anh có thời gian thì đến thăm em”.

Biểu cảm của Cố Phi Dương khi nói chuyện giống như một con mèo tội nghiệp chờ đợi chủ nhân ban phát chút lòng thương.

Dáng vẻ làm người khác thương tiếc này khiến Hoắc Khải thở dài, nói: “Nếu em thật sự muốn làm như những gì đã nói lúc trước thì sau này chắc chắn phải gặp mặt cô ấy. Nói thật lòng, coi như đồng ý với em thì anh cũng sẽ không lừa gạt hoặc giấu giếm cô ấy. Dù là có bất kỳ chuyện gì thì đều nên nói rõ với cô ấy”.

“Không được!”, Cố Phi Dương xem ra có chút hoảng loạn, nói: “Nếu anh nói cho cô ấy biết, nhỡ cô Ninh tức giận thì sao. Em không muốn vì em mà khiến hai người phải buồn bực”.

“Anh cũng thật sự không muốn nhưng chuyện này không thể tránh”, Hoắc Khải nói.

Cố Phi Dương không nói gì. Sao cô ta lại không hiểu những gì Hoắc Khải nói là đúng chứ.

Chỉ cần bản thân cô ta muốn yêu đương với Hoắc Khải thì bắt buộc phải đối diện với Ninh Thần.

Giấy không gói được lửa, giấu được một giờ chứ không giấu được một đời, hơn nữa, khi sự việc còn chưa phát triển đến mức khiến người ta khó mà tha thứ thì nói ra sự thật trước cũng tốt hơn sau này bị người khác phát hiện ra.

Nói trước thì là thú tội, nói sau thì là bắt quả tang tận giường, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nhưng nghĩ đến phải gặp Ninh Thần để nói về chuyện với Hoắc Khải, trong lòng Cố Phi Dương hoảng loạn phát điên lên. Cô ta thật sự không biết nên dùng tâm trạng gì, giọng điệu gì hay thậm chí là biểu cảm gì để đối mặt với Ninh Thần.

“Hoặc là em có thể cân nhắc, em vẫn còn cơ hội để ra quyết định khác”, Hoắc Khải nói.

Tuy rằng anh thừa nhận, Cố Phi Dương là một người phụ nữ rất thu hút, nhưng nếu có thể thì Hoắc Khải thà rằng cô ấy sẽ từ bỏ, nếu vậy thì không cần lo lắng Ninh Thần sẽ tức giận.

Nhưng, đối với chuyện này, Cố Phi Dương lại không hề muốn lùi bước.

“Em không có sự lựa chọn nào khác! Đàn ông trên thế giới này nhiều như thế nhưng em chỉ cần anh!”, Cố Phi Dương kiên quyết nói. Ngừng một lát, cô ta lại nói: “Còn cô Ninh… cho em chút thời gian được không? Em bây giờ, thật sự không biết nên làm thế nào để gặp cô ấy. Anh sẽ không ép em gặp cô ấy để làm điều kiện tiên quyết chứ?”

Giọng điệu thăm dò của cô ta khiến Hoắc Khải không nhịn được cười, nói: “Anh không ép em, nhưng gặp mặt rồi thì tốt hơn là giấu giấu giếm giếm. Em muốn đợi thì cũng không sao. Thật ra anh cũng muốn em bình tĩnh một chút, có lẽ một thời gian sau, nói không chừng em sẽ phát hiện, những điều này đều là sự bồng bột nhất thời”.

“Em sẽ không như thế! Bắt em không yêu anh, trừ khi em chết! Không, dù chết cũng không làm được!”, Cố Phi Dương rất dũng cảm nói.

Lời tỏ tình khiến hai gò má cô ta đỏ bừng, nóng rực như bốc cháy. Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô ta, Hoắc Khải bỗng nhiên hiểu được người như Tô Tử Hàng tại sao lại có thể vì Cố Phi Dương mà làm ra cái chuyện vi phạm pháp luật như thế.

Thế mới gọi là hồng nhan hoạ thuỷ. Có lẽ bản thân Cố Phi Dương cũng không ý thức được là sức thu hút của cô ta lớn đến mức nào.

Cho đến bây giờ, trong những người phụ nữ mà Hoắc Khải đã từng gặp, ít người có thể hấp dẫn hơn Cố Phi Dương.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Đồng Tử Thiến đi vào, thấy Cố Phi Dương đã tỉnh, cô ta vui mừng cầm giỏ hoa quả chạy đến.

Động tác của cô ta rất vụng về, để tránh cho cô ta va vào người Cố Phi Dương, Hoắc Khải bất giác tiến lên ngăn lại.

Động tác này tỏ rõ sự bảo vệ của Hoắc Khải khiến trong lòng Cố Phi Dương thấy vô cùng ám áp, được người đàn ông mình yêu bảo vệ như thế là một trong những chuyện khiến phụ nữ hạnh phúc nhất.

Mà Đồng Tử Thiến lại không cảm thấy như vậy, cô ta trừng mắt lên, nói: “Anh ngăn tôi làm gì!”

Cố Phi Dương mỉm cười rồi kéo Hoắc Khải lại, nói: “Cô bé là học sinh của em, tên là Đồng Tử Thiến”.

“Anh biết, lúc trước khi em hôn mê thì anh đã từng gặp cô ta”, Hoắc Khải nói.

Đồng Tử Thiến hừ một tiếng, đi vòng qua Hoắc Khải đến bên đầu giường Cố Phi Dương, nói: “Cô Cố, người đàn ông này là ai? Anh ta nói là bạn cô, tại sao lại thấy giống ông chồng lắm chuyện thế”.

Người nói thì vô tâm, người nghe lại có tâm, Cố Phi Dương hốt hoảng đỏ cả mặt, nói: “Em đừng nói bừa, anh ấy, anh ấy…”

“Ấy, sao mặt cô đỏ thế, cô sốt sao?”, Đồng Tử Thiến giơ tay sờ lên trán của cô ta.

“Cô không sao, trong phòng hơi bí…”, Cố Phi Dương vội vàng ngăn tay cô ta lại, hỏi: “Sao em lại biết cô ở đây?”

“Em nghe mấy người trong công ty nói đấy”, Đồng Tử Thiến đang nói, bỗng nhiên nhớ ra chuyện mấy hôm trước nói: “Nói ra mới nhớ, lần trước khi đến thăm cô, em thật sự bị làm cho tức chết, trong phòng có một khối băng lớn, bên ngoài lại có một hòn đá chặn đường, thật là phiền?”

“Hòn đá?”

Cố Phi Dương tỏ vẻ không hiểu, khối băng lớn thì cô ta có thể hiểu, chắc chắn để nói Hoắc Khải, nhưng hòn đá là ai?

Trong lúc đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh lại bị người đẩy ra.

Đường Thế Minh dắt Nhạc Văn Văn đi vào. Thấy mẹ đã tỉnh, Nhạc Văn Văn vui mừng bổ nhào tới: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi! Tốt quá!”

“Chậm một chút, trên người mẹ còn vết thương, đừng chạm đau mẹ cháu”, Hoắc Khải nhắc nhở nói.

Nhạc Văn Văn vội vàng dừng lại, đứng bên giường, tỏ vẻ muốn nhào vào lòng mẹ nhưng lại không dám.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi