CHẾ TẠO HÀO MÔN

Sự cẩn thận của Cố Phi Dương lại khiến Hoắc Khải cảm thấy hơi đau lòng.

Cô gái này thật sự quá đáng thương.

“Chuyện hợp tác đã được chốt rồi, cũng đã ký hợp đồng, công ty đang tiến thành chuẩn bị rồi. Nếu giờ mà dừng lại thì người khác sẽ nghi ngờ. Vì vậy, em không cần suy nghĩ đến chuyện hợp tác nhiều nữa, cứ làm theo kế hoạch thôi”, Hoắc Khải nói: “Cứ sống và làm việc bình thường thôi, đừng lẫn lộn hai chuyện đó với nhau”.

“Nhưng mà…”

“Sao, em sợ người khác biết thế à?”, Hoắc Khải nhướng mày hỏi.

Cố Phi Dương ủ dột, cô ta đâu có sợ bị người ta biết. Nếu được, cô ta còn muốn cả thế giới biết anh là người đàn ông của cô ta kìa.

Nhưng điều kiện thực tế không cho phép cô ta làm vậy!

“Nếu em lo lắng Ninh Thần thì đừng nghĩ nhiều. Cô ấy sẽ không lấy chuyện trong cuộc sống vào trong công việc đâu. Công ty vũ đạo của em là công ty duy nhất mà bên anh liên lạc, gửi gắm hy vọng vào. Anh nghĩ cô ấy sẽ mong em có thể nhanh chóng phát triển công ty vũ đạo thì bắt kịp bước đi của công ty anh”, Hoắc Khải nói.

Cố Phi Dương “Ừm” một tiếng rồi không nói nữa.

Hai người cứ uống trà như thế. Im lặng được một lúc thì Đường Đường chạy ra hỏi: “Bố ơi, tối nay chúng ta ngủ ở đây được không ạ?”

Trẻ con luôn nói thẳng như vậy đấy. Nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Trái tim Cố Phi Dương đập liên hồi, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy. Mặt cô ta cũng dần đỏ lên.

Mặc dù đến giờ hai người mới chỉ dừng lại ở hôn, nhưng nếu đã xác định ở cùng nhau thì có tiển triển sâu hơn cũng đâu sai?

Chỉ nghĩ đến thôi mà Cố Phi Dương đã cảm thấy nóng rực hết cả người lên rồi.

Chồng đã rời đi nhiều năm, cảm giác phải thủ thân không phải ai cũng tưởng tượng được.

Nhưng điều khiến Cố Phi Dương thất vọng chính là, Hoắc Khải lại lắc đầu: “Muộn lắm rồi, cô Cố và Văn Văn còn phải nghỉ ngơi chứ. Chúng ta cũng về nhà nghỉ thôi”.

“Nhưng con muốn ngủ chung với Văn Văn mà…”, Đường Đường chu miệng nói.

“Sau này sẽ còn cơ hội mà”, Hoắc Khải nói xong thì đứng dậy, nắm lấy tay Đường Đường rồi bảo Cố Phi Dương: “Vậy cứ thế nhé, anh về đây, hai mẹ con nghỉ sớm đi”.

“Hả? Vẫn sớm mà…”, Cố Phi Dương thất vọng nói.

Cho dù khuôn mặt thất vọng của cô ta khiến người nhìn vào khó mà rời đi được, nhưng có những chuyện không thể chỉ vì đồng cảm mà lại vượt quá giới hạn được. Dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải tiếp xúc một thời gian đã.

Hoắc Khải tự nhận bản thân không phải loại chỉ nghĩ bằng nửa thân dưới. Đã là người thì phải trải qua quá trình phát triển của cảm xúc mới được.

“Chú Lý, vậy khi nào chú sẽ quay lại?”, Nhạc Văn Văn chạy đến, đáng thương nhìn Hoắc Khải. Cô bé tỏ vẻ, Hoắc Khải mà không nói rõ thì sẽ khóc cho Hoắc Khải xem.

Hoắc Khải chỉ đành quỳ xuống ôm cô bé, nói: “Chú sẽ đến thường xuyên, ít nhất là một lần một tuần được không nào?”

“Hả…”, Nhạc Văn Văn rất muốn nói một tuần một lần là quá ít, nhưng lần trước Hoắc Khải ba tuần liền không tới, so sánh ra thì vẫn tốt hơn. Cô bé bèn gật đầu: “Vậy được, chúng ta hứa nhé, ít nhất là một lần một tuần, lừa đảo là con chó nhỏ!”

“Văn Văn, không được nói chuyện với chú Lý như vậy, phải lịch sự chứ”, Cố Phi Dương dạy dỗ.

“Không sao”, Hoắc Khải mỉm cười, ngoắc tay với Nhạc Văn Văn: “Chú đồng ý với cháu, thì nhất định sẽ làm được.

Nhìn hai ngón tay lớn nhỏ ngoắc lấy nhau, Cố Phi Dương cũng nở nụ cười.

Niềm hy vọng của Nhạc Văn Văn cũng là điều mà cô ta chờ đợi.

Một tuần không tính là nhiều, nhưng ít ra vẫn hơn một tháng mà.

Sau khi hứa với Nhạc Văn Văn, Hoắc Khải dẫn Đường Đường lên xe đi về.

Dõi theo chiếc xe, Nhạc Văn Văn ngẩng lên nhìn Cố Phi Dương hỏi: “Mẹ, khi nào con mới gọi chú ấy là bố Lý được?”

Câu hỏi này khiến Cố Phi Dương đột nhiên nhớ đến một câu nào đó mà Hoắc Khải từng nói.

Cô ta khẽ mỉm cười, thì thầm: “Sau này con sẽ có cơ hội”.

Sau khi đưa Đường Đường về nhà, Hoắc Khải lại đến xem Ninh Thần đang ngồi ở phòng khách.

Chuyện này khiến anh ngạc nhiên: “Sao em về sớm thế?”

“Em làm xong việc rồi, nên về nhà trước”, Ninh Thần vừa xem TV vừa hỏi: “Cô Cố vẫn khỏe chứ anh? Có cần giúp đỡ gì không?”

“Cô ấy nói vẫn ổn, không cần gì cả”, Hoắc Khải trả lời.

Đường Đường ôm chân Ninh Thần, nũng nịu: “Mẹ ơi, lần sau đến nhà cô Cố chơi, con có thể ngủ qua đêm ở đó không?”

Ninh Thần nghe vậy thì run rẩy, con gái nói có ý gì vậy?

Hoắc Khải thấy sự khác thường của cô, bèn nói: “Đường Đường với Văn Văn thân nhau, hai cô bé nói mãi không hết chuyện, muốn qua đêm cũng là bình thường”.

Ninh Thần nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là con gái muốn ngủ ở đó.

Cô nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Vậy còn anh?”

“Anh?”, Hoắc Khải ngẩn ra, rồi cười nói: “Anh quen giường ở đây rồi”.

Câu trả lời này rất đơn giản, nhưng lại nói rõ thái độ của Hoắc Khải. Ninh Thần “ồ” xong cũng không hỏi gì nữa.

Thật ra, cô không nói thì Hoắc Khải cũng biết. Bình thường Ninh Thần về nhà sớm nhất là phải 10 giờ, hôm nay chưa đến 8 giờ đã về nhà rồi. Nói là xử lý xong việc của công ty nhưng Hi Vọng Mới đang phát triển nhanh chóng, việc cần làm mỗi ngày nhiều không đếm xuể.

Có mấy ai trong công ty về được nhà trước 8 giờ đâu?

Ninh Thần làm tổng giám đốc của công ty nên sẽ không có chuyện rảnh rỗi. Cô về sớm như vậy chỉ vì lo lắng trong lòng mà thôi.

Nghĩ đến việc Hoắc Khải đến chỗ Cố Phi Dương, cũng không biết hai người sẽ làm gì, cô cứ đứng ngồi không yên.

Mặc dù về nhà cũng chẳng thay đổi được việc gì, nhưng cô muốn chờ ở nhà, xem khi nào người đàn ông này trở về.

Hoắc Khải cũng hiểu rõ chuyện này, nhưng sẽ không nói trắng ra để phá hoại tình cảm vợ chồng.

Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc mà Cố Phi Dương đã ở đây được vài tháng.

Phan Tư Mễ cũng đã xuất viện, nhưng sau đó thì cô ta liền bặt vô âm tín.

Phòng khám cũng đóng cửa, không ai biết cô ta đi đâu. Nhưng chắc chắn không phải là cô ta nghĩ quẩn.

Vì lúc rời đi, cô ta còn viết thư cho Ninh Thần, nói rằng mình không chịu nổi cuộc sống tương tư này. Chưa nói đến việc thấy Hoắc Khải, chỉ cần nghe đến những việc liên quan đến anh thôi là não cô ta cũng như nổ tung ra.

Cho nên cô ta muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, ngắm cảnh đẹp, có lẽ sẽ khiến tâm trạng cô ta tốt hơn.

Thư của Phan Tư Mễ làm Ninh Thần vừa cảm thán lại vừa thả lỏng.

Một Cố Phi Dương đã đủ khiến cô lo lắng rồi, giờ Phan Tư Mễ đã đi, ít nhất cũng mất đi một mối họa tiềm ẩn. Nếu không, Phan Tư Mễ mà đến nhảy lầu lần nữa thì Ninh Thần thật sự không biết làm gì.

Còn sau này Phan Tư Mễ có về hay không, về thì định làm gì, Ninh Thần không nghĩ ra, mà cũng chẳng muốn nghĩ.

Có những chuyện thật sự không phải cứ nghĩ gì là được nấy, cuộc sống biến hóa vô thường, tràn đầy sự bất ngờ.

So với việc lăn tăn mãi những chuyện không xảy ra thì cứ trân trọng hiện tại còn hơn.

Về Cố Phi Dương thì Hoắc Khải cũng tuân thủ lời hứa, ít nhất một tuần một lần.

Có lúc Đường Đường đòi dữ quá thì đi hai lần.

Nhưng lần nào cũng đi vào ban ngày, nhiều nhất là ăn tối, về nhà trước 9 giờ.

Ninh Thần biết chồng sợ mình nghĩ nhiều, buồn bã, nên dù anh có ý nghĩ khác nhưng vẫn luôn nhịn.

Một người đàn ông có thể vì mình mà nhẫn nhịn như vậy, có lúc Ninh Thần còn cảm thấy áy náy.

Đã nói là không từ chối thì sao lần nào cũng buồn bã chứ.

Huống chi biểu hiện của Cố Phi Dương cũng khiến Ninh Thần không chê ở điểm nào được.

Cô ta không cần gì khác, cũng chưa từng chủ động liên hệ với Hoắc Khải. Trong thành phố này, trừ Ninh Thần và Hoắc Khải ra thì không một ai biết mối quan hệ đặc biệt này của gia đình cô và Cố Phi Dương.

Mà công ty vũ đạo của Cố Phi Dương cũng đã được thành lập, trong vòng hai tháng thu về được không ít.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi