Thứ nhất, anh sợ Đường Trọng Vi nhìn ra được điều gì đó, làm hỏng đại sự, thứ hai, anh cũng biết Đường Quốc Diệu có lòng tác hợp cho hai người, không muốn rước thêm phiền phức.
Cũng không phải vì sợ Đường Quốc Diệu, mà không muốn nảy sinh xích mích chỉ vì chuyện không hề quan trọng như thế này.
Nhưng suy xét tới quan hệ cá nhân với Đường Trọng Vi, Hoắc Khải vẫn nói: “Một vài ngày nữa tôi sẽ tới Quốc tế Đường thị bàn bạc vài chuyện với bố của cô, tới lúc đó tôi mời cô ăn cơm”.
“Vài ngày nữa? Chẳng lẽ chỉ khi nào anh tới tìm bố tôi mới tiện thể mời tôi ăn bữa cơm à?”, Đường Trọng Vi hỏi lại với vẻ không vui, cứ cảm thấy giống như mình là nhân vật được đính kèm, có cũng được mà không có cũng không sao.
Hoắc Khải bật cười: “Đương nhiên tôi không có ý này, nhưng gần đây tôi khá nhiều việc, thực sự không tiện chạy đi chạy lại khắp nơi. Thế này nhé, tôi sẽ cố gắng thu xếp nhanh nhất có thể, à phải rồi, cô liên lạc được với Giai Minh chứ?”
Từ sau khi trở về từ nước ngoài, Hoắc Giai Minh bị Hoắc Trạch Minh điều chuyển tới bộ phận văn nghệ, thay đổi tất cả phương thức liên lạc.
Bởi vì qua điều tra, nhà họ Hoắc phát hiện Hoắc Giai Minh và Hoắc Khải liên lạc cực kỳ mật thiết, việc xây dựng công ty con ở nước ngoài cũng do Hoắc Khải chủ động giúp đỡ.
Để đề phòng Hoắc Khải giở trò gì đó thông qua quan hệ với Hoắc Giai Minh, Hoắc Trạch Minh ra lệnh nghiêm cấm Hoắc Giai Minh liên lạc với Hoắc Khải, thậm chí còn sắp xếp người bên cạnh giám sát cậu ta hai mươi tư trên bảy.
Bây giờ Hoắc Giai Minh trông có vẻ hết sức bận rộn, thực ra cũng bị ép buộc bất đắc dĩ thôi, khác nào ngồi tù đâu.
“Hoắc Giai Minh? Lâu lắm rồi tôi cũng không liên lạc với cậu ấy nữa, nhưng trước đó cậu ấy từng đưa cho tôi một địa chỉ email, nói rằng có việc gì cứ liên lạc với cậu ấy qua hòm thư này”. Đường Trọng Vi hỏi: “Sao thế, anh không liên lạc được với cậu ấy à?”
“Cách thức liên lạc của cậu ấy thay đổi rồi, nhưng không nói với tôi. Dịp khác cô báo với cậu ấy một tiếng để ăn bữa cơm cùng nhau”, Hoắc Khải nói.
“Được rồi, vậy lát nữa tôi sẽ gửi email cho cậu ấy”, Đường Trọng Vi đáp, không kiềm nén được mà dặn dò thêm: “Thế thì anh cũng phải đến nhanh nhanh đấy nhé, đừng bắt tôi đợi mãi, đợi đến khi hoa cũng tàn rồi đây”.
Nghe được giọng điệu như làm nũng của Đường Trọng Vi, Hoắc Khải không khỏi nhớ tới cô nhóc năm xưa lúc nào cũng lẽo đẽo sau lưng mình và gọi anh Khải ơi, anh Khải ơi.
Chuyện xưa như con thoi, khiến người ta không ngừng ngoái đầu nhìn lại.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Khải ngẫm nghĩ rồi ra chợ mua ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó đi tìm Cố Phi Dương.
Anh từng hứa với Nhạc Văn Văn, tuần nào cũng tới thăm họ ít nhất một lần, tuần này còn chưa kịp đi.
Thời gian này Cố Phi Dương cũng bận rộn mở công ty vũ đạo, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, thậm chí không còn thời gian trông nom Nhạc Văn Văn. Đường Đường thường xuyên nói rằng Nhạc Văn Văn nhớ anh đến phát khóc khi quay về từ trường học.
Cô nhóc này cũng rất đáng thương, từ nhỏ đã không được gặp bố nên coi Hoắc Khải như bố của mình vậy. Cô nhóc cực kỳ mong mỏi ngày nào cũng được gặp Hoắc Khải như Đường Đường.
Cho dù không cần thứ gì khác, chỉ cần ngày nào cũng được gặp anh, cô nhóc cũng thấy thỏa lòng lòng.
Về điểm này, Nhạc Văn Văn nghĩ giống hệt Cố Phi Dương.
Yêu cầu của họ rất ít ỏi, chẳng qua chỉ muốn được ở bên cạnh Hoắc Khải thôi.
Đón Cố Phi Dương về đây đã lâu như vậy rồi nhưng số lần Hoắc Khải gặp cô ta đếm trên đầu ngón tay, thực sự không phù hợp với lời hẹn ban đầu.
Đôi lúc Hoắc Khải cũng cảm thấy mình thật khốn nạn, nếu đã đồng ý với cô ta, tại sao còn một mực từ chối.
Anh biết rằng bản năng trong tiềm thức của mình đang cố gắng thuyết phục tư tưởng của mình chấp nhận chuyện này, hay nói cách khác, bản năng của anh đang thay bản thân anh tìm một lý do phù hợp để anh tiếp cận Cố Phi Dương.
Một mỹ nhân xinh đẹp thế này đặt ngay trước mặt mà không chạm tới thì đúng là đi ngược lại bản năng phồn thực của sinh vật.
Nhà của Cố Phi Dương được khóa bằng vân tay, lúc trước Hoắc Khải đến đây cũng cài đặt rồi, thế nên có thể đi thẳng vào nhà.
Trong nhà không có ai, hai mẹ con họ, một người đang làm việc, một người đang đi học, đều không có nhà.
Nhưng cho dù bận rộn thế nào, ngôi nhà này vẫn luôn duy trì được vẻ ngăn nắp và sạch sẽ, không hề bẩn thỉu lộn xộn.
Hoắc Khải không tiến vào những nơi khá riêng tư như phòng ngủ, chỉ mở tủ lạnh ra xem, bên trong chẳng có mấy đồ ăn.
Ngày nào Cố Phi Dương cũng bận đến mức chân không chạm đất, lấy đâu ra nhiều thời gian nấu nướng. Đường Đường nói rằng phần lớn thời gian Nhạc Văn Văn tự giải quyết bữa tối bằng cách đặt đồ ăn bên ngoài.
Nhìn chiếc tủ lạnh gần như trống không, Hoắc Khải thở dài một tiếng, bỏ một phần nguyên liệu nấu ăn vào tủ rồi cầm phần còn lại vào phòng bếp.
Cũng không biết nên tính là vận may của ai khá tốt, hôm nay cả Cố Phi Dương lẫn Nhạc Văn Văn đều về nhà rất sớm.
Trong tay Nhạc Văn Văn còn cầm một que kẹo bông gòn, cô nhóc tươi cười rạng rỡ, cực kỳ vui vẻ.
Khi hai mẹ con mở cửa ra và nghe thấy động tĩnh từ phòng bếp còn tưởng trộm ghé thăm nhà.
Thế rồi mở cửa và nhìn vào, thấy Hoắc Khải đang đứng đó trổ tài, cả hai không khỏi sững sờ.
Sau đó, Nhạc Văn Văn mừng rỡ chạy tới: “Chú Lý! Sao chú đến đây!”
“Đến nấu cơm cho cháu đấy”, Hoắc Khải mỉm cười trả lời.
“Hi hi, thế cháu mời chú ăn kẹo bông gòn nè!”, Nhạc Văn Văn vui vẻ giơ cao que kẹo trong tay.
Hoắc Khải biết rằng mỗi động thái của trẻ con đều mong mỏi nhận được sự nhìn nhận của người khác, đó là chuyện khiến chúng vui vẻ nhất. Thế nên Hoắc Khải không từ chối ý tốt của Nhạc Văn Văn, anh bứt một nhúm kẹo bông gòn bỏ vào miệng, mỉm cười nói: “Ngon lắm”.
Nhạc Văn Văn cười hi hi thành tiếng, quay đầu hô lên: “Mẹ ơi, là chú Lý, chú ấy tới nấu ăn cho chúng ta!”
Thực ra không cần cô nhóc hô hào, Cố Phi Dương cũng nhìn ra được người bên trong là ai.
Hoắc Khải một tay cầm dao, một tay giữ rau củ, động tác nhuần nhuyễn của anh khiến trái tim cô ta đập nhanh hơn nhiều.
Trước nay cô ta không biết rằng đàn ông có thể đẹp trai như thế khi nấu nướng.
Có lẽ vì cô ta quá yêu người đàn ông này nên giống như người ta hay bảo, trong mắt tình nhân hóa Tây Thi?
“Tối nay ăn sườn xào chua ngọt với cá vược hấp tương, được không? Còn cả canh trứng nấu mướp hương nữa”. Hoắc Khải hỏi.
“Được!”, Cố Phi Dương hoàn hồn, vội vàng gật đầu, sau đó bước tới và hỏi: “Cần em giúp gì không?”
“Không cần đâu, em dẫn Văn Văn đi nghỉ ngơi một lát, sắp có cơm rồi!”, Hoắc Khải đáp.
Cố Phi Dương ừm một tiếng rồi kéo Nhạc Văn Văn đi rửa tay để chuẩn bị ăn cơm. Trong phòng vệ sinh, Nhạc Văn Văn vừa rửa tay vừa nói: “Mẹ ơi, quả nhiên chú Lý không nói dối, đúng là tuần nào chú ấy cũng đến”.
“Đương nhiên rồi, làm sao chú ấy lừa chúng ta được chứ”, Cố Phi Dương mỉm cười nói.
Thấy Hoắc Khải đến, cô ta vui vẻ hơn bất kỳ ai, chẳng qua sẽ không thể hiện rõ ràng như Nhạc Văn Văn thôi.
“Thế con có thể gọi chú ấy là bố Lý không ạ?”, Nhạc Văn Văn hỏi.
Mặt mũi Cố Phi Dương nhanh chóng đỏ ửng lên: “Không được!”
“Hả?”
“Bây giờ vẫn không được!”, Cố Phi Dương bổ sung.
Nhạc Văn Văn xị mặt, nói: “Thế phải đợi đến lúc nào mới được… Đường Đường đồng ý với con rồi, bạn ấy bảo được”.
“Con nói với Đường Đường hả?”, Cố Phi Dương kinh ngạc hỏi.
“Vâng ạ, con nói con cũng muốn có một người bố như bạn ấy, bạn ấy bảo sẽ chia sẻ với con”, Nhạc Văn Văn nói.
Gương mặt Cố Phi Dương càng thêm đỏ, nếu việc Ninh Thần biết chuyện này khiến cô ta rất căng thẳng, thậm chí còn hơi sợ hãi, thì để con trẻ biết chuyện này chỉ khiến cô ta xấu hổ.
Trẻ con rất đơn thuần, không nghĩ ngợi quá nhiều như người lớn, chính vì như thế, đôi lúc sẽ thấy ngượng ngùng trước mặt con trẻ, thậm chí còn ngượng hơn trước mặt người lớn.
Khẽ cắn môi, Cố Phi Dương đỏ mặt nói: “Tóm lại bây giờ vẫn chưa được, vẫn phải qua một thời gian nữa”.
“Thế thì phải qua bao nhiêu lâu nữa ạ, có phải đợi khi chú Lý ngủ lại nhà chúng ta không?”, Nhạc Văn Văn hỏi.
Mặt mũi Cố Phi Dương đỏ như mông khỉ: “Con nói linh tinh gì thế”.
“Đường Đường nói thế đấy ạ, bạn ấy bảo bố mẹ phải ngủ chung với nhau mới là bố mẹ được”, Nhạc Văn Văn nói.
Trẻ con hiểu biết khá mông lung, hiểu biết của chúng với rất nhiều chuyện chỉ ở riêng bề mặt.
Nhưng bề mặt, đâu hẳn đã là chân tướng chứ.
Cố Phi Dương thực sự không biết nên giải thích với cô nhóc chuyện này thế nào, chỉ đành gắng gượng cảm giác ngại ngùng trong lòng: “Rửa tay xong thì chuẩn bị ăn cơm đi, có chuyện gì sau này nói tiếp.”
“Lại là sau này nói tiếp, lần nào mẹ cũng nói thế, ghét thật!”, Nhạc Văn Văn đáp lại với vẻ không vui.
Sau khi rời khỏi phòng vệ sinh, sắc hồng trên mặt Cố Phi Dương cũng không giảm bớt đi bao nhiêu, nhất là khi nhìn thấy Hoắc Khải bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp, cô ta càng xấu hổ hơn.
Mấy câu nói mà Nhạc Văn Văn nói với cô trong phòng vệ sinh khiến trái tim Cố Phi Dương đập nhanh hơn không biết bao nhiêu, nhất là khi nhớ tới định nghĩa về bố mẹ của cô nhóc, cô ta cảm thấy hoảng hốt, đồng thời cũng loáng thoáng cảm thấy chờ mong.
Hoắc Khải nhìn vẻ bất thường trên gương mặt cô ta, không nén được câu hỏi: “Sao mặt em đỏ thế?”
Cố Phi Dương bị hỏi vậy mà không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng liếc nhìn anh rồi cúi đầu xuống.