CHẾ TẠO HÀO MÔN

Khi buổi họp báo chính thức kết thúc, Hoắc Khải muốn tự mình đưa hai mẹ con Cố Phi Dương rời đi.

Nhạc Văn Văn rất vui vẻ, Hoắc Khải có thể thừa nhận thân phận của hai mẹ con cô bé trước mặt nhiều người như vậy, thì sau này cô bé sẽ không bị người khác chế giễu nữa. Đối với cô bé này mà nói, trong đời không có nhiều chuyện khiến cô bé vui hơn chuyện này.

Nhưng Cố Phi Dương lại từ chối yêu cầu của Hoắc Khải, lý do rất đơn giản, ngay cả khi đã thừa nhận rồi thì nhất định sẽ vẫn có rất nhiều người tiếp tục bàn tán. Thời kỳ đầu sóng ngọn gió này vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Hoắc Khải cũng không ép buộc, dù sao suy nghĩ của Cố Phi Dương cũng khá hợp lý.

Cho dù anh quả thật không quan tâm suy nghĩ của người khác nhưng xuất phát từ việc cân nhắc các yếu tố, cuối cùng vẫn để Cố Phi Dương tự đi.

Đương nhiên, chắc chắn là có sự bảo vệ âm thầm của đội viên Tinh Anh.

Sau khi Cố Phi Dương rời đi, Ninh Thần cũng đi tới nói: “Phía công ty vẫn còn nhiều chuyện chưa làm xong, em về công ty trước”.

“Cần anh đưa em đi không?”, Hoắc Khải hỏi.

“Không cần, em tự lái xe đi. Buổi tối anh nhớ phải về ăn cơm, có lẽ Đường Đường muốn nói chuyện với anh đấy”, Ninh Thần nói.

Về chuyện của Cố Phi Dương, Đường Đường cũng đã biết từ lâu, hơn nữa cũng vui vẻ chấp nhận. Quan hệ của cô bé và Nhạc Văn Văn cũng rất tốt.

Nhưng tự biết và công khai thừa nhận là hai chuyện khác nhau, Ninh Thần buộc phải cân nhắc đến cảm nhận của con gái.

Hoắc Khải gật đầu, đồng ý.

Đợi Ninh Thần đi rồi, Giản Tư Tư đi tới hỏi: “Ông chủ, bây giờ anh đi đâu, có cần tôi đưa đi không?”

Cùng là một vấn đề, Hoắc Khải vừa hỏi Ninh Thần, bây giờ Giản Tư Tư lại hỏi một lần, khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hơn nữa, vẻ mặt của Giản Tư Tư cũng rõ ràng là rất lạ, có chút do dự khi nói chuyện.

Hoắc Khải nhìn ra cô ấy muốn nói gì đó, nên nói: “Tôi tự lái xe tới, nhưng chúng ta có thể cùng đi đến hầm gửi xe”.

Giản Tư Tư vâng một tiếng, ngoan ngoãn đi cùng anh vào thang máy.

Trong thang máy, Giản Tư Tư không nói lời nào, cho đến khi xuống hầm để xe, xung quanh không có ai, cô ấy mới không nhịn được mà hỏi: “Anh và cô Cố ở bên nhau lâu lắm rồi nhỉ?”

“Cũng mấy năm rồi”, Hoắc Khải trả lời nói.

“Chị Ninh sao có thể đồng ý chứ?”, Giản Tư Tư lại hỏi.

Vấn đề này, Hoắc Khải đã trả lời trong cuộc họp báo, lúc này càng không muốn nhắc lại. Giản Tư Tư biết, mình đã hỏi một câu không nên hỏi.

Cho dù là tại sao Ninh Thần đồng ý thì cuối cùng cô cũng đồng ý rồi. Ngay cả khi chuyện này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cũng không thể phủ nhận, Ninh Thần có thể làm được chuyện mà rất nhiều người phụ nữ khác không làm được.

Hình tượng của cô được nâng cao trong mắt người khác, đồng thời cũng giữ được cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình.

Có câu nói rất có lý, một cuộc hôn nhân lâu bền không thể tránh được sự sai lầm của người đàn ông.

Nhìn qua thì có vẻ câu nỏi này rất vô nghĩa, nhưng nếu nghĩ sâu xa một chút thì đàn ông cũng là một sinh vật, phần nhiều có chủ nghĩa đàn ông. Sau khi anh ta phạm lỗi sẽ muốn bù đắp, xuất phát từ sự hổ thẹn, có thể sẽ càng quan tâm đến vợ hơn.

Cũng có một câu nói khác, tự nhiên ân cần chắc chắn là có biến, không cưỡng hiếp thì là ăn cắp.

Sau đó Hoắc Khải không trả lời vấn đề này, hai người rơi vào trầm tư, Giản Tư Tư hơi cúi đầu, như đang nghĩ gì đó.

Hoắc Khải cũng không làm phiền cô ấy, hai người cứ im lặng mà đi như vậy.

Không lâu sau, đến trước xe của Hoắc Khải, anh nói: “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước nhé”.

Giản Tư Tư ngẩng đầu lên nhìn anh, trên khuôn mặt đỏ bừng một cách kỳ lạ. Cô ấy lấy hết dũng cảm nói: “Ông chủ, anh nói xem, nếu bên cạnh anh lại xuất hiện thêm một người giống cô Cố, thì chị Ninh có đồng ý không?”

“Không biết”, Hoắc Khải lắc đầu, nói: “Nhưng tôi sẽ không làm như thế, trước đây đã nói rõ, ở bên Cố Phi Dương là chuyện ngoài ý muốn. Không có sự cố đó, chúng tôi cũng chỉ là những người lạ. Đây là chuyện ngẫu nhiên, không thể xảy ra nhiều như vậy”.

“Tôi nói nếu như”, Giản Tư Tư nói.

“Không có nếu như. Tự tôi sẽ cắt đứt khả năng này”, Hoắc Khải nói.

Trên khuôn mặt Giản Tư Tư lóe lên một tia thất vọng. Hoắc Khải quyết liệt phủ nhận khiến cô ấy cảm thấy thất vọng.

Nhưng mặt khác cũng chứng tỏ Hoắc Khải không phải là dạng lăng nhăng.

Nhưng anh không lăng nhăng thì mình còn có cơ hội ở cùng anh sao?

Dường như không có khả năng rồi…

Càng nghĩ như vậy thì trong lòng Giản Tư Tư càng khó chịu.

Thứ không đạt được mới là tốt nhất, không đạt được mới là tiếc nuối lớn nhất trong đời, mà càng không đạt được thì càng muốn có.

Những suy nghĩ này khiến Giản Tư Tư hơi mất khống chế.

Hoắc Khải nhìn thấy sự kỳ lạ của cô ấy, bất giác hỏi: “Cô sao thế?”

Giản Tư Tư ngẩng đầu nhìn anh, vài giây sau, đột nhiên xông tới, Hoắc Khải không kịp phản ứng đã thì môi cô ấy đã chạm đến.

Sau sự tiếp xúc vô cùng dịu dàng này, Giản Tư Tư lùi bước, vẻ mặt cô ấy đỏ bừng, nhưng lại không chạy đi ngay mà kiên định nói: “Cho dù cả đời này không có cơ hội được làm người yêu của anh, nhưng trong lòng tôi, anh mãi là sự lựa chọn tốt nhất. Có thể tôi không có cách nào nhận được sự công nhận của chị Ninh như đối với cô Cố, thậm chí anh cũng không chấp nhận. Nhưng cá nhân tôi sẽ không bỏ cuộc! Chuyện cô Cố có thể làm, tôi cũng có thể làm. Mà tôi nhất định sẽ làm tốt hơn cô ấy!”

Sau khi nói ra hết những lời nói cất giấu trong lòng, nhịp tim của Giản Tư Tư tăng tốc gấp mấy lần.

Cô ấy cũng đã là phó tổng giám đốc công ty siêu lớn với quy mô tài sản lên tới hàng chục ngàn tỷ. Nhưng trong chuyện này vẫn là cô bé chưa có kinh nghiệm.

Đặt biệt là trước mặt Hoắc Khải, cảm giác xấu hổ tột độ khiến Giản Tư Tư không thể tiếp tục ở lại mà xoay người chạy vào trong xe, sau đó khởi động rồi dùng tốc độ nhanh chóng rời đi.

Hoắc Khải vẫn đứng như trời trồng, có chút hỗn loạn.

Giản Tư Tư này…

Thật ra, tình cảm của Giản Tư Tư, anh đã sớm biết, nhưng cô bé này vẫn dùng phương thức chung sống như ông chủ và nhân viên, nhiều nhất là mối quan hệ bạn bè.

Nếu đã là bạn bè, đồng nghiệp thì có rất nhiều chuyện đều vô cùng nhạy cảm. Giản Tư Tư không nói, đương nhiên, Hoắc Khải cũng không nói.

Anh cho rằng Giản Tư Tư sẽ luôn nhẫn nhịn, cho đến khi không nhịn được thì tìm một người bạn trai, xua đuổi hình bóng của Hoắc Khải trong lòng cô ấy.

Nhưng không ngờ, Giản Tư Tư lại không tìm bạn trai, mà sau khi biết chuyện của Cố Phi Dương lại cho cô ấy thêm dũng cảm để tỏ tình.

Trên môi vẫn còn lưu lại hương vị của Giản Tư Tư, đó là mùi vị nụ hôn đầu của cô gái trẻ.

Hoắc Khải lại không vui mừng mà trái lại nở một nụ cười khổ. Sau khi lớp giấy mỏng manh này bị chọc thủng thì nên tiếp tục đối diện với nhau thế nào đây.

Ngay cả khi mình có thể thờ ơ thì cô ấy có thể làm được không?

Giản Tư Tư cũng không phải là cô gái thích ngồi không chờ chết. Nếu cô ấy đã nói là không từ bỏ, còn có thể tốt hơn Cố Phi Dương vậy thì nhất định sẽ nỗ lực trên mặt nào đó.

Nghĩ tới đủ loại phản ứng khác nhau mà cô ấy có thể tạo ra mà trong lòng Hoắc Khải cảm thấy rất kỳ lạ.

Hơi lắc đầu, Hoắc Khải cũng lên xe, sau đó rời khỏi hầm gửi xe.

Nhưng không lâu sau, chiếc xe của Ninh Thần đi tới, dừng ở đây.

Tuy Ninh Thần nói công ty có việc nhưng thật ra là sau khi xuống hầm xe vẫn luôn ngồi trong xe không đi.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay có ảnh hưởng nhất định đến cuộc đời cô, cô cần phải bình tĩnh.

Mà điện thoại của bố mẹ và cả Ninh Ngọc Lâm, hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đang tốt đẹp bỗng nhiên nhảy ra một người phụ nữ.

Ninh Thần có thể chấp nhận việc này không có nghĩa là Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai có thể chấp nhận. Ninh Ngọc Lâm thì khá hơn, xem xong họp báo, cũng không tỏ ra ghét bỏ Hoắc Khải mà trái lại còn khuyên Ninh Thần nghĩ thoáng ra một chút.

Người đàn ông ưu tú như thế, có người phụ nữ khác thích anh là chuyện bình thường. Nếu vì chuyện nhỏ đó mà tức giận thì sớm muộn gì cũng tức chết.

Em trai đã nói như thế, khiến Ninh Thần cũng thấy buồn cười, theo lý mà nói thì không phải là em nên cùng bố mẹ lên án anh rể sao?

Nhưng cô cũng biết, chồng mình là thần tượng mà em trai sùng bái nhất. Ninh Ngọc Lâm không thể nào chủ động nói xấu Hoắc Khải được.

Sau khi cúp điện thoại của bố mẹ và em trai, Ninh Thần ngồi ngây ra một lát, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi