CHẾ TẠO HÀO MÔN

“Mẹ nói chuyện với ông Hồ rồi, đợi trưa nay con

trai ông ấy tan ca sẽ ăn cơm cùng nhau. Lát nữa gặp

người ta, nhớ nói vài câu khách sáo. Bây giờ chọn

được nhà tốt không dễ gì, khả năng tăng giá trị cao

hơn nhà bình thường nhiều” Đặng Tuấn Mai dặn dò.

Ninh Thần liếc mắt nhìn Hoắc Khải, không nói

năng gì.

Hoắc Khải thì mỉm cười đáp: “Mẹ nói đúng ạ, khả

năng tăng giá của nhà thiết kế đẹp với nhà thiết kế

xấu quả thực có khác biệt lắm, cảm ơn bố mẹ đã quan

tâm chúng con!”

Có được câu cảm ơn của con rể, Đặng Tuấn Mai

vẫn thấy phấn khởi lắm, chí ít không phí công vô ích.

Ninh Quốc Năng lầm bầm nói: “Ai thèm quan tâm

cậu, không có con gái tôi thì ai thèm để ý tới cậu!”

“Đừng để ý tới ông ấy, ông ấy là vậy đấy!” Đặng

Tuấn Mai lườm Ninh Quốc Năng: “Cũng chẳng biết

sau khi con gái đi, ai là người quệt nước mắt. Bây giờ

con gái về thì lại lầm bầm ở đấy, tính khó ở gì đâu!”

Mặt mũi Ninh Quốc Năng đỏ nhừ lên: “Ai quệt

Chương 72: Hoạt động khuyến mại của cửa hàng hoa quả

nước mắt chứ, tôi bị cát bay vào mắt thôi. Với cả, nếu

không vì con gái bà lấy được anh chồng “tốt quá”

không mua nổi căn nhà tử tế, làm sao tôi phải nhọc

lòng như vậy?”

Đặng Tuấn Mai lúng túng nhìn Hoắc Khải, đang

định giải thích thì Hoắc Khải đã mỉm cười: “Bố nói

đúng ạ, đúng là con chưa làm tốt, thiệt thòi cho hai

mẹ con cô ấy. Con sẽ cố gắng thêm, sau này đổi sang

căn nhà khác to hơn đẹp hơn”.

Anh tỏ ra yếu thế khiến Ninh Quốc Năng không

thể nào mắng tiếp được nữa, cộng thêm công việc

buôn bán ở cửa hàng phải dựa vào Hoắc Khải mới

khởi sắc được, ông đành lầm bầm vài câu rồi thôi.

Khả năng nắm bắt tâm lý người khác của Hoắc

Khải vượt qua tưởng tượng của mọi người, anh biết rõ

làm sao mới “đối phó” được với kiểu người ương

ngạnh như Ninh Quốc Năng.

Thấy bố và chồng không xung đột với nhau nữa,

Ninh Thần cũng âm thầm thở phào, bèn đổi đề tài:

“Mẹ, công việc buôn bán hai hôm nay sao rồi ạ?”

“Cũng được, khách cũ dần dần quay lại rồi, có

thêm không ít khách mới nữa!” Đặng Tuấn Mai nhìn

Hoắc Khải với vẻ tán thưởng: “Cũng may nhờ có cửa

hàng hoa quả Hoằng Viễn, nếu không bây giờ chắc

phải đóng cửa rồi”.

Chương 72: Hoạt động khuyến mại của cửa hàng hoa quả

Hoắc Khải quan sát bố cục của cửa hàng hoa quả,

buột miệng hỏi một câu: “Bây giờ một ngày kinh

doanh bán được bao nhiêu ạ?”

“Chắc khoảng năm sáu trăm tệ gì đó, chủ yếu vì

thời gian trước đó thất thoát quá nhiều khách, nếu

không thì nhiều nhất chắc có thể bán được bảy tám

trăm” Đặng Tuấn Mai đáp.

Hoắc Khải nhanh chóng tính toán trong lòng. Lợi

nhuận của cửa hàng hoa quả thông thường nằm ở

mức 30%, nếu một ngày bán được năm sáu trăm thì

cũng chỉ kiếm được khoảng một trăm tám mươi tệ,

cũng không hề nhiều.

Sở dĩ những cửa hàng hoa quả lớn kiếm được

nhiều tiền, ngoài lượng khách hàng nhiều, còn vì họ

bán nhiều hoa quả cao cấp nữa.

Phải biết rằng, chênh lệch lợi nhuận giữa hoa quả

cao cấp và hoa quả thông thường về cơ bản là gấp

đôi.

Hoa quả từ cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn cũng có

không ít loại cao cấp, đáng lý ra chỉ cần có người mua

sẽ không đến độ chỉ bán được chừng này.

Đặng Tuấn Mai giải thích: “Nơi này là khu dân cư

cũ, về cơ bản chỉ có người già và trẻ nhỏ, bình thường

họ cũng chỉ mua ít nho với táo thôi. Mấy loại như

Chương 72: Hoạt động khuyến mại của cửa hàng hoa quả

cherry, nhót tây hay sầu riêng, ít người mua lắm. Một

ngày bán được sáu bảy trăm đã là không ít rồi”.

Hoắc Khải gật đầu, nếu chỉ bán được nho với táo,

vậy thì một đơn hàng mười mấy hai mươi mấy tệ là

nhiều rồi, tính ra lượng khách mua hàng cũng vẫn ổn.

Thế nhưng, nguồn hoa quả cao cấp kiếm được

tiền mà không bán ra được thì lãng phí quá.

Dường như Đặng Tuấn Mai cũng nóng lòng vì điều

này, bà nói: “Cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn mỗi ngày

đưa tới không ít hoa quả cao cấp, nơi này lại có quá ít

người mua, mấy hôm nay bị thằng Ngọc Lâm ăn mất

kha khá rồi. Phong à, con xem xem có thể thương

lượng với cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn, bảo người ta

cố gắng đưa một ít hoa quả bình thường thôi là được

tồi”

Khi nói câu này, Đặng Tuấn Mai thực sự rất

ngượng, dù sao thì người ta chịu bán đúng giá cho

mình đã là khá lắm rồi, còn kén cá chọn canh, đúng là

khó nói.

Ninh Quốc Năng thấy vẻ mặt ngượng ngùng của

bà, vốn định mắng cho vài câu, trước mặt thằng rể vô

dụng này, có gì đâu mà bà phải ngại.

Nhưng hoa quả cao cấp khó bán ra cũng là khúc

mắc trong lòng ông. Thứ này phải tốn tiền thật để

Chương 72: Hoạt động khuyến mại của cửa hàng hoa quả

mua về đó. Cho dù giá nhập không cao, nhưng tiền

vẫn là tiền chứ! Không thể để nó tồn đọng mãi không

bán ra được cho Ngọc Lâm, đúng không nào?

Cho dù bản thân ông không sợ thâm hụt tiền,

cũng phải sợ Ninh Ngọc Lâm ăn nhiều quá tiểu

đường.

Ninh Thần nhìn anh, chắc hẳn cô cũng hi vọng

Hoắc Khải có thể giúp bố mẹ điều chỉnh chủng loại

hoa quả.

Thế nhưng, Hoắc Khải mỉm cười lắc đầu: “Mẹ ơi,

con thấy không cần thiết phải điều chỉnh chủng loại

hàng đâu, chỉ cần thay đổi phương pháp bán hàng là

được rồi”.

“Thế nghĩa là sao?” Đặng Tuấn Mai hỏi lại với vẻ

khó hiểu. Bán hoa quả cần phương pháp bán hàng gì

nữa?

“Mẹ từng nghe đến buffet hoa quả chưa ạ?’, Hoắc

Khải hỏi.

“Buffet hoa quả?” Đặng Tuấn Mai hoàn toàn mờ

mịt, hiển nhiên chưa từng nghe thấy bao giờ.

Ninh Thần thì biết nhiều hơn một chút, cô hỏi: “Có

phải là cắt hết tất cả các loại hoa quả rồi thống nhất

giá bán là mười tệ cho nửa ki-lô-gam, để khách hàng

tự chọn?”

Chương 72: Hoạt động khuyến mại của cửa hàng hoa quả

“Đúng vậy!”, Hoắc Khải gật đầu.

Đặng Tuấn Mai nghe thì hiểu, nhưng lập tức lắc

đầu: “Như thế làm sao được, nếu khách hàng toàn

chọn loại tốt, chẳng phải sẽ lỗ chết à?“

“Cho nên chúng ta sẽ không thể bày hết tất cả

hoa quả cao cấp ra, cần 80% là hoa quả bình thường,

thêm 20% là hoa quả cao cấp thôi, khống chế chủng

loại ở 20 loại là đủ rồi. Trong tình huống bình thường,

khách hàng vào cửa hàng sẽ ngại chọn loại đắt, ai

cũng sợ bị người ta chê cười đàm tiếu mà. Thỉnh

thoảng cũng sẽ có dạng mặt dày thích hưởng hết ưu

đãi của người ta, nhưng chỉ là thiểu số thôi. Tính

chung vào vẫn kiếm được rất nhiều, đã vậy vì có thể

cho khách hàng tự do lựa chọn, có thể nhìn thấy rõ

hoa quả cao cấp lẫn ở bên trong khiến họ dễ nảy sinh

cảm giác như mua được món hời. Nhưng nếu chỉ có

vậy thì chỉ nâng cao được lượng hàng bán ra thôi, vẫn

chưa đủ. Muốn kinh doanh tốt hơn nữa, cần tạo hoạt

động khuyến mại có chủ đề”.

“Hoạt động gì thế?”

“Bốc thăm may mắn”. Hoắc Khải trả lời, anh mỉm

cười: “Chắc hẳn em cũng biết, đợt này Taobao đang

có chương trình bốc thăm may mắn toàn cầu, tạo ra

một làn sóng hưởng ứng cực kỳ lớn. Chúng ta không

cần làm gì quá lớn, chỉ cần nói với khách hàng, bất kể

Chương 72: Hoạt động khuyến mại của cửa hàng hoa quả

là ai, dù chỉ tới cửa hàng mua một quả bất kỳ, đều có

thể tham gia rút thăm may mắn. Mỗi một vị khách

may mắn trúng thưởng sẽ có được tất cả các loại hoa

quả trong cửa hàng, mỗi loại nửa ki-lô-gam”.

Đặng Tuấn Mai ban nãy còn khá do dự, bây giờ

nghe thấy thế thì giật mình, chẳng buồn nghĩ ngợi gì

đã lắc đầu ngay: “Không được, không được, như thế

làm sao mà được. Người ta mua một quả mà phải tặng

tất cả hoa quả trong cửa hàng, tuyệt đối không được!

Cả hai phương pháp của con đều dễ lỗ, chỉ cần không

cẩn thận sẽ lỗ sạt nghiệp mất!”

“Không đâu mẹ ơi. Cũng giống như buffet hoa quả

vậy, sẽ không có quá nhiều người chỉ muốn hưởng lợi

đến độ mua mỗi một quả. Đơn giản thế nào cũng phải

mua chừng bốn năm ki-lô-gam, đúng không nào?

Đương nhiên, nếu hoạt động này muốn kiếm được

tiền sẽ cần rất nhiều người tham gia. Người càng

đông thì tỉ lệ lỗ của chúng ta càng thấp. Bởi vì cho dù

cả nghìn người tới mua hoa quả, nhưng mỗi ngày chỉ

có một người trúng thưởng. Cho nên, nhất định phải

tuyên truyền thật đồng bộ. Ví dụ như đăng bài quảng

cáo trên Wechat thì khi tới cửa hàng mua hoa quả sẽ

được thêm hai lượt rút thăm trúng thưởng, vân vân.

Chỉ cần tuyên truyền tốt, nhất định sẽ thành công ạ”.

Đặng Tuấn Mai là một người khá truyền thống,

Chương 72: Hoạt động khuyến mại của cửa hàng hoa quả

cách nghĩ cũng đơn giản, rất khó thích ứng với những

thứ mà Hoắc Khải vừa nói.

Ninh Thần hiểu nhanh hơn, vì thời gian này vẫn

luôn làm việc với Taobao.

Cô nghe xong mà hai mắt sáng ngời, bởi vì

phương pháp bán hàng mà Hoắc Khải nói quả thực có

khả năng thành công rất lớn, yếu tố duy nhất chưa

chắc chắn lắm là có thể thu hút được nhiều người đến

hay không.

Mà riêng điều này, Ninh Thần không hề nghỉ ngờ.

Bởi vì cửa hàng Taobao của cô có thể nhảy vọt từ

một năm bán hai trăm tệ tới một ngày bán hàng chục

ngàn tệ, đa phần đều dựa vào công sức tuyên truyền

của Hoắc Khải.

Chỉ riêng khả năng tuyên truyền quảng bá của

Hoắc Khải không có gì cần nghi ngờ thêm.

“Mẹ ơi, con cảm thấy có thể làm được. Với khả

năng quảng bá của Hoắc Khải, sẽ không lỗ vốn đâu”,

Ninh Thần chủ động khuyên nhủ.

Đặng Tuấn Mai vẫn tỏ ra rất lo lắng. Bà chưa từng

tiến hành các hoạt động khuyến mại bao giờ, trước

nay vẫn bán hàng theo cân theo ký.

Lúc thì đòi làm buffet hoa quả, lúc thì đòi bốc

thăm trúng thưởng, làm bà rối hết cả lên.

Chương 72: Hoạt động khuyến mại của cửa hàng hoa quả

Đúng lúc này, Ninh Quốc Năng đột nhiên lên tiếng

hỏi: “Hoạt động bốc thăm may mắn gì đó mà cậu nói,

có phải giống mua xổ số không?”

Đặng Tuấn Mai kinh ngạc quay đầu nhìn lại, bà

không ngờ rằng ông già cứng đầu nào cũng biết đặt

câu hỏi.

Mặt mũi Ninh Quốc Năng ửng lên: “Sao hả, thời tôi

với bà còn trẻ, chẳng phải ở quảng trường Nhân Dân

cũng từng có hoạt động này à. Một đống người chen

chúc mua xổ số, ai cũng muốn trúng ô tô nên nghĩ

rằng tiêu một đồng cũng không sao hết, lỡ như trúng

thưởng thì kiếm món hời quá mà. Tôi cảm thấy, hoạt

động bốc thăm gì đó, chẳng phải cũng cùng cơ chế

với mua xổ số sao?”

Hoắc Khải mỉm cười: “Bố nói đúng đấy ạ, về bản

chất là giống nhau, đều lợi dụng tâm lý ăn may và

tham lam của người dân. Nhưng câu hỏi của bố cũng

nhắc nhở con, thực chất có thể mở rộng sang các loại

hình khác, ví dụ như trong số những người mua hoa

quả hàng ngày sẽ chọn ra một hai vị được miễn phí

toàn bộ đơn hàng. Như thế, khi họ mua hoa quả sẽ vô

thức mua nhiều hơn một chút. Vừa làm phong phú

thêm các hình thức khuyến mại, vừa giảm thiểu tỉ lệ lỗ

vốn do hoạt động bốc thăm mang lại. Quả nhiên gừng

càng già càng cay, nếu bố không nhắc, con thực sự

Chương 72: Hoạt động khuyến mại của cửa hàng hoa quả

không nghĩ tới điều này”

Ninh Quốc Năng tỏ ra rất kiêu ngạo: “Thời tôi mở

cửa hàng hoa quả, không biết cậu còn đang nghịch

bùn ở đâu kìa! Chẳng phải tạo khuyến mại thôi sao,

bình thường lười quá không muốn làm, chứ nếu không

đâu đến lượt cậu nói?”

Dáng vẻ kiêu ngạo của bố khiến Ninh Thần phải

cười trộm.

Câu nói của Hoắc Khải rõ ràng là đang tâng bốc,

chỉ có mình Ninh Quốc Năng không nghe ra được rồi

tưởng anh khen thật.

Nhưng vì Hoắc Khải tâng bốc như thế nên thái độ

của Ninh Quốc Năng khá hơn rất nhiều. Chí ít khi nói

chuyện, ông cũng không còn lạnh nhạt nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi