CHEERS

Gọi mấy lần nhưng không ai bắt máy. Khương Mặc thử gọi cuộc gọi thoại lần nữa nhưng cũng không ai trả lời.

Không bao lâu sau một người bạn cùng lớp gọi tới giục anh nhanh đến hiện trường. Hôm nay có một vở nhạc kịch được tổ chức ở nhà hát Paris, Khương Mặc và các bạn học thực tập ở đây, anh phụ trách sân khấu nên hôm nay chắc chắn phải đến xem hiện trường trước.

Khương Mặc hết cách cũng chỉ có thể ra ngoài làm việc của mình trước, tạm thời gác lại chuyện của Thẩm Triều Văn qua một bên.

Ở hiện trường rất loạn. Sau khi vội vàng xác nhận hoàn thành công đoạn, Khương Mặc cầm bộ đàm đi vào phòng trang phục xác nhận tình hình của các diễn viên, đi tới cửa, cửa khép hờ, hai cô gái tóc vàng mắt xanh đang trần nửa người ở ngoài phòng thay đồ, đang giúp nhau mặc buộc ngực… cái kiểu buông thả nhiệt tình chết tiệt này. Khương Mặc quay đi, bất đắc dĩ gõ cửa: “Lady, sao các cô không vào phòng trong hay đóng cửa lại rồi hẳn thay đồ vậy?” 

Một cô gái trong đó cười liếc mắt với Khương Mặc: “Mo, vì biết anh sẽ đến.” 

Mấy cô này rất thích kéo lấy anh để đùa. Khương Mặc nhìn đầu tóc rối bù của đối phương nhắc nhở: “Làm nhanh đi, mặc quần áo cho tử tế vào rồi đi trang điểm ngay.”

Advertisements

REPORT THIS AD

Bận rộn đến giữa trưa, sau khi buổi diễn bắt đầu Khương Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh đứng bên sân khấu để giám sát cảnh quay, sau lại không yên lòng móc điện thoại ra gọi cho Thẩm Triều Văn.

Từ lúc gọi anh đã không hi vọng có thể gọi thông, tính tình của Thẩm Triều Văn lầm lỳ, không nhận điện thoại cũng là hợp lý.

Kết quả sau hai tiếng bíp điện thoại đã được kết nối.

Khương Mặc do dự đưa điện thoại lên tai, nghe giọng Thẩm Triều Văn gọi: “… Anh?”

Giọng trầm và hơi khàn. Đã lâu không nghe giọng cậu, nay chợt nghe vậy mà có chút lạ lẫm.

Khương Mặc vội nói cậu chờ một lát rồi nhanh chóng bước qua cánh gà, chạy thẳng ra bên ngoài rạp.

“Sao buổi sáng không bắt máy?”

Thẩm Triều Văn im một lúc mới đáp: “Khi đó em thiếp đi.”

“Ban ngày ban mặt mà ngủ gì?”

“Lúc đó em say, ngủ một giấc đến giờ mới tỉnh.”

Say?

Một người ghét rượu như vậy thế mà lại chạy đi uống rượu??

Uống một ly đã gục còn dám chạy đi uống rượu?

Khương Mặc cầm điện sửng sốt hồi lâu mới khẽ thở dài. Vốn muốn nói với cậu vài câu, cuối cùng vẫn là nín lại.

Mấy chuyện thế này tốt nhất là không nên hỏi.

“Lo mọi chuyện xong hết chưa?”

“Ừ, xong rồi, chiều nay em về trường.”

Một khoảng lặng.

Khương Mặc tự nhận mình là một người biết ăn nói, nhưng giờ phút này đối mặt với Thẩm Triều Văn không hiểu sao anh lại thấy miệng lưỡi vụng về, không biết phải an ủi thế nào cho phải.

Loại tính cách dù có vui buồn khổ sở cũng im lặng không nói một lời hay bộc lộ trước mặt người khác như Thẩm Triều Văn, im lặng cũng xem như bình thường.

“Anh không hỏi cậu cũng định không nói cho anh biết đúng không?” Giọng Khương Mặc trách cứ, “Dù thế nào cậu cũng nên nói với anh một tiếng.”

“Em cố tình không nói đấy.” Giọng Thẩm Triều Văn bình tĩnh, “Em chỉ muốn xem anh có gọi điện quan tâm đến em hay không.”

Khương Mặc: “… Đừng có đùa.”

“Anh hẳn cũng biết em chưa từng đùa.”

“…” Khương Mặc nghẹn họng, “Đừng có nói mấy chuyện này!”

Thẩm Triều Văn như mỉm cười, sau đó lại tiếp tục im lặng.

“Vậy chúng ta nói gì?” Giọng cậu vẫn bình tĩnh như trước, “Anh nói với em đừng buồn, nén bi thương, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, sau đó em cảm ơn anh, nói mấy chuyện này à?”

Khương Mặc im lặng.

“Có vẻ em không giống như những người khác, mỗi khi gặp chuyện lớn em sẽ không sợ, không hoảng, dường như cũng rất ít buồn, chỉ vô thức nghĩ chuyện kế tiếp phải làm sao, nên xử lý thế nào… Có thể là vì cuộc sống lúc trước của em luôn hỗn loạn, không có thời gian để buồn. Có phải anh cảm thấy em máu lạnh lắm không?” Thẩm Triều Văn nói, “Lúc trước em từng nghĩ nếu không có bà em sẽ sụp đổ, nhưng bây giờ xem ra, dường như em cũng không khổ sở nhiều lắm, chỉ thấy cảm thấy trong lòng trống rỗng và hơi mệt.”

Khương Mặc nghe đến mức tim nhói lên.

“Có ai giúp đỡ cậu không? Họ hàng hay người lớn trong nhà chẳng hạn?”

“Không có.” Thẩm Triều Văn đáp, “Kể cho anh chuyện cười này, bà em chỉ có mỗi đứa con gái là mẹ em, nhưng đến ngày chôn bà mẹ cũng không về, toàn bộ tang lễ này chỉ mình em xử lý. Còn cha em vậy mà lại đến quỳ lạy, nhưng quỳ lạy xong kéo em qua một góc đòi em hỏi tiền mua rượu, còn hỏi có phải bà để nhà lại cho em không, bảo em cho thuê đi, sau này hàng tháng ông ta thu tiền thuê giúp em… Có phải cực kỳ buồn cười không?”

Khương Mặc lại thở dài.

“Còn có một chuyện rất thú vị để em chia sẻ với anh.” Thẩm Triều Văn lại nói, “Một ngày trước khi bà xảy ra chuyện có gọi điện cho em, nói rất rất rất là nhiều chuyện, hỏi em còn nhớ chuyện hồi nhỏ không… Bà hỏi em có nhớ hồi học lớp ba, cái ống khói trong xưởng hồi ấy cứ đến tối lại làm ầm ầm, lúc đó em còn nhỏ không biết tại sao cứ đến tối ống khói lại ầm ầm cả lên, lúc đó hỏi bà đó là tiếng gì, bà nói, bởi vì trời tối con sói xám sẽ đến, âm thanh đó là tín hiệu cảnh báo lũ trẻ trong xưởng rằng nếu chúng không đi ngủ sớm sẽ bị sói xám bắt đi… Thật ra em không nhớ, nhưng bà lại nhớ kỹ. Dù sao hôm đó bà cũng nói rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, toàn những chuyện nhàm chán em sắp quên. Đến lúc sắp cúp máy bà lại chợt nói, Triều Văn à, lúc trước con nói muốn đi Anh học, vậy thì con đừng lo chuyện tiền bạc cứ đi đi, nói rằng trong nhà có tiền, hi vọng em có thể học được thêm nhiều điều, tích lũy thêm kiến thức, đừng tiếc tiền… Anh nói xem, có phải bà em dự cảm được mình sắp đi nên mới nói với em nhiều chuyện vậy không?”

Từ trước đến nay Thẩm Triều Văn luôn rất ít nói, Khương Mặc chưa từng nghe cậu một tràng dài thế này, anh không dám ngắt lời cậu, cứ thế lẳng lặng nghe.

Bên ngoài nhà hát có một cái hồ nhỏ, ở giữa có một bức tượng thiên sứ. Khương Mặc đút tay trong túi áo khoác đảo đảo mấy đồng tiền xu, suy nghĩ một lúc anh lấy một đồng ra ném vào trong hồ.

Khương Mặc nhìn đồng xu chìm dần xuống đáy, anh thầm cầu nguyện trong lòng mong bà của Thẩm Triều Văn yên nghỉ. 

Anh nói ngập ngừng: “Dù sao ba mẹ anh cũng rất thích cậu, sau này cậu cứ coi bọn anh là người thân, được không.”

Vài giây im lặng.

“Thành thật mà nói em không khát khao một mối quan hệ gia đình hoa thuận nào cả, đối với cuộc đời em mà nói chuyện đó không quan trọng.” Thẩm Triều Văn nói chầm chậm, “Ban đầu đối tốt với ba mẹ anh và vì anh, còn sau này là vì họ cũng tốt với em, con người sống với nhau là có qua có lại, ba mẹ anh tốt với em, cả đời này em đều sẽ nhớ kỹ, sau này khi họ về già cũng sẽ có một phần của em, đây là điều chắc chắn. Nhưng em không muốn làm em trai anh, xin anh đừng đồng tình với em, cũng đừng thấy em đáng thương, đó không phải là điều em muốn.”

“Điều cậu muốn cũng không thể.”

“Em không quan tâm có thể hay không, nhưng anh không thể bảo em giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được.” Thẩm Triều Văn nói, “Anh có thể từ chối em, nói rằng anh không thích em, nhưng đừng nên nói cái gì mà xem em như người thân nữa, điều này làm người ta rất đau lòng.”

Khương Mặc xoắn xuýt một lúc: “Triều Văn, anh không muốn miễn cưỡng.”

“Miễn cưỡng?” Thẩm Triều Văn hỏi anh, “Vậy tại sao lúc em hôn anh anh không đẩy em ra? Vì sao anh lại còn nhắm mắt?”

Khương Mặc: “…”

Nói xong Thẩm Triều Văn cúp điện thoại một cách cực kỳ lạnh lùng.

Khương Mặc cầm điện thoại hỗn loạn trong gió trước rạp hát, hồi lâu sau cũng không định thần lại.



Thời gian đến năm học thứ hai của Khương Mặc.

Mùa xuân năm đó Thẩm Triều Văn đúng hạn đến King’s University London học trao đổi.

Đôi khi cuộc sống luôn là những sự tình cờ ngẫu nhiên như thế, cái ngày Thẩm Triều Văn cuối cùng cũng có thời gian đến Paris, tình cờ cũng là ngày Khương Mặc nhận được lời mời gặp mặt từ người bạn qua thư kia.

Khương Mặc vừa nhận được một lá thư của người bạn C cách đây không lâu.

Nội dung bức thư rất ngắn gọn, không nói về nghệ thuật hay bất kỳ điều gì, chỉ có một địa chỉ và một ngày tháng, thời gian đối phương mời vừa lúc là ngày Thẩm Triều Văn đến Paris.

Thời gian trùng nhau thật sự rất khó xử.

Từ chối bên nào cũng không thích hợp. Đây là lần đầu Thẩm Triều Văn đến Paris, không thể không gặp, bạn qua thư cũng là lần đầu tiên hẹn, cũng không tiện đổi lại thời gian.

Kỳ thật Khương Mặc từng nghĩ không đi gặp bạn qua thư kia, cứ để mối quan hệ của họ luôn trừu tượng như vậy là được, để người bạn qua thư ấy vĩnh viễn là tri kỷ, là ký thác, là ảo tưởng của mình.

Nhưng cuối cùng con người đều có lòng tham, anh vẫn mong mờ một đoạn duyên phận mịt mờ này, muốn biết người đã trải qua những tháng ngày dài đằng đẵng cùng anh là người như thế nào, anh quá hiếu kỳ.

Đến ngày đó Khương Mặc khoác lên mình bộ quần áo chỉnh tề nhất, vội vàng đến nhà ga đón Thẩm Triều Văn đã ngồi tàu tám tiếng.

Anh không có thời gian để giải thích thêm với Thẩm Triều Văn, sau khi lên xe ở trạm nói địa chỉ với tài xế, anh nói lời xin lỗi với Thẩm Triều Văn: “Có thể tối nay anh không thể ăn tối với cậu được, cậu sẵn sàng chờ anh không? Đến chỗ anh ở chờ anh.”

Thẩm Triều Văn nhìn bộ quần áo rất chỉnh tề của Khương Mặc, “Anh còn có cuộc hẹn khác à?”

Khương Mặc thản nhiên đáp lời cậu: “Ừ, anh phải đi gặp người bạn qua thư kia.”

Thẩm Triều Văn im lặng nhìn anh một lúc thật lâu.

“Em đưa anh đi. Anh hẹn lúc mấy giờ?”

Khương Mặc có hơi xấu hổ: “Tự anh đi là được, cậu đến nhà anh chờ đi, chờ anh về chúng ta lại…”

Nhìn nhau một lúc.

Dường như Thẩm Triều Văn nhìn thấy sự bất an của anh, cậu cười nghiêng người sang cho anh một cái ôm đầy động viên.

“Anh, em đưa anh đi.” Giọng điệu cậu thoải mái, “Mặc dù em cảm thấy yêu một khái niệm trừu tượng là không ổn lắm, nhưng đó là quá khứ của anh. Dù cho kết quả thế nào em vẫn sẵn lòng đưa anh đi.”

Đừng nên như vậy.

“Không được, cậu đến nhà anh chờ anh đi, không biết tối nay phải đến lúc…”

“Không sao, em không vội.” Thẩm Triều Văn ngắt lời anh, “Đi luôn đi, đừng trễ giờ, em đợi anh ngoài nhà hàng. Đừng trễ hẹn, như vậy rất thất lễ.”

Khương Mặc ngửi thấy mùi vị phong trần mệt mỏi trên người Thẩm Triều Văn, nhưng kỳ lạ là vào khoảnh khắc được Thẩm Triều Văn ôm lấy anh lại cảm thấy mình rất an tâm, trong lòng bỗng tràn đầy dũng khí vô hạn để đối mặt với điều không biết.

Vị trí mời là ở quận 5, một nhà hàng được xếp hạng sao có lịch sử lâu đời ở địa phương, ngồi bên cửa sổ có thể nhìn thấy nhà thờ Đức bà và sông Seine.

Khương Mặc đúng giờ đi vào nhà hàng, trong lòng anh rất hồi hộp, căng thẳng muốn chết. Anh mất tự nhiên sửa nơ của mình lại, hỏi phục vụ vì sao trong sảnh không có ai dùng bữa, đối phương cười nói với anh, khách hôm nay đã bao cả buổi tối để chờ ngài, hi vọng họ có không gian yên tĩnh.

Bởi vì câu nói đó anh đã suy nghĩ miên man một lúc. Sau khi phục vụ gõ cửa rồi rời đi, Khương Mặc nắm chặt lấy tay cầm, mở cánh cửa kia ra với tràn đầy xúc động.

Trong phòng riêng là một ông lão tóc bạc trắng, rất gầy với đôi mắt tràn đầy tinh thần.

Đó là một gương mặt huyền thoại với tất cả các nhà làm phim.

Sau khi đối phương nhìn thấy anh, cười hỏi: “Mo?”

Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Khương Mặc kinh ngạc đến mức đứng đờ ra đó hồi lâu, kích động đến mức suýt nữa bật khóc.

Thế mà là ông ấy.

Không thể tưởng được vị C giao lưu với mình nhiều năm lại là thật sự là người này.

Thật quá kinh ngạc.

Nhìn nhau một lúc, cảm xúc xoay chuyển trong không khí vài lần, Khương Mặc đi qua trao một cái ôm với đối phương kèm theo nói năng lộn xộn: “Ngài Claire, không thể tin được tôi đang ôm chủ tịch của đoàn giám khảo liên hoan phim cấp hoàng gia, ngài, tôi…”

Đối phương vỗ vai anh ngắt lời: “Đừng nói thế, hi vọng ông già tôi không làm cho cậu vỡ mộng, có lẽ cậu càng mong tôi sẽ là một cô gái trẻ.”

“Không, giấc mơ của tôi đã thành hiện thực.” Khương Mặc đỏ mắt ôm ông lão như thể đang ôm một người thân, “Nói thế này giống như lấy lòng, nhưng tôi thật sự rất thích bộ phim “More than day” của ngài, đó là ngọn đèn của tôi.”

“Không phải chúng ta biết nhau vì bộ phim này sao?” Người kia cười, “Lúc đó cậu tranh luận kịch liệt với người khác trên diễn đàn vì bộ phim này, lại vừa lúc tôi thấy được bình luận của cậu. Nói thật, tôi đã xem rất nhiều người đánh giá, nhưng chi có lờicậu làm tôi cảm thấy cậu hiểu tôi.”

Đúng vậy, đó là sự hiểu biết không liên quan gì đến danh tính, tuổi tác, biên giới hay giới tính, họ quen nhau qua một bộ phim và hiểu nhau qua câu chữ, là sự giao lưu tinh thần thuần túy nhất, họ cùng chung chí hướng vì có những hiểu biết tương tự về nghệ thuật.

Họ đã biết nhau qua thư nhiều năm, không liên quan gì đến chuyện trăng hoa, một chút cũng không, chỉ vì hợp ý mà thôi.

Cảm giác này quá kỳ diệu.

Khương Mặc ướt mi ôm đối phương, mọi thứ xung quanh như mờ ảo. Anh ngước mặt, chợt nhìn thấy bóng dáng bên ngoài ô cửa sổ — Thẩm Triều Văn đang lặng lẽ đứng bên bờ sông, bóng lưng yên tĩnh độc lập, đang ngẩn ngơ nhìn ra dòng sông Seine đen ngòm.

Chỉ trong nháy mắt ấy Khương Mặc cảm thấy mình đã hiểu được khái niệm ‘trừu tượng’ và ‘cụ thể’.

Một cảm giác kỳ lạ bắt đầu trôi nổi trong thân thể, giống như một quả bóng bay, từ từ bay lên không trung.

Bờ sông nhiều gió, cậu ấy có lạnh không?

Khương Mặc nhìn bóng lưng của Thẩm Triều Văn ngoài cửa sổ, chợt trong lòng dâng lên một nỗi xót xa khó tả.

_________________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi