CHEERS

Nếu như nói Khương Khải Đông qua đời là vận mệnh vô thường, vậy thì những chuyện xảy ra sau đó Khương Mặc cho rằng có lẽ vận xui tới.

Những chuyện này xảy ra rất sát nhau, toàn xảy ra trong một năm đó.

Ba anh mất chưa được hai tháng, gia đình Mai Tình cũng sụp đổ. Công việc kinh doanh của gia tộc cuối cùng rơi vào tay người cậu Mai Hằng.

Tin tức là do Mai Tình báo. Lúc nói gương mặt cô bình thản đến mức gần như là thờ ơ, giống như máy móc thông báo chuyện nhà người khác, hoàn toàn không có cảm xúc. Có lẽ là vì đã trải qua nhiều chuyện nên cô kiên cường hơn cũng hờ hững hơn.

“Có lẽ người trong nhà đều hận mẹ.” Mai Tình nói, “Ban đầu bọn họ không muốn mẹ gả cho ba con, thấy ba con không có tương lai, không môn đăng hộ đối… thật buồn cười, đến sau này khi sự nghiệp của ba con suôn sẻ, họ lại đi theo ba con cầu cái này, xin cái kia. Mẹ mặc kệ là vì sợ gây phiền phức cho ba con, gây ra nhiều điều đàm tiếu bên ngoài… những chuyện này con cũng biết.”

Cô nhấp một ngụm trà, động tác vẫn rất ưu nhã.

“Từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng sống khổ cực, ông ngoại con thương mẹ nhất, không nói gì với mẹ.” Mai Tình nói, “Chuyện trước kia thì thôi, nhưng bây giờ gia đình khó khăn mẹ không thể mặc kệ. Tiểu Mặc, con hiểu ý của mẹ không?”

Khương Mặc gật đầu nói mình hiểu.

Khoảng thời gian đó mọi thứ đều hỗn loạn.

Thẩm Triều Văn ở cạnh Khương Mặc chứng kiến toàn bộ quá trình nhà họ Mai suy tàn. Nói thật, Thẩm Triều Văn không ngạc nhiên với kết quả này, lúc trước thấy nhà họ Mai liên tục chạy sang nhà họ Khương là y đã đoán được có chuyện, lại còn là chuyện lớn. Những doanh nghiệp kiểu cũ thật sự rất mong manh, ‘lâu đời’ có lẽ là một loại nền tảng, nhưng kiểu doanh nghiệp gia đình thế này vẫn có quá nhiều mặt hạn chế trong sự phát triển nhanh chóng hiện nay. Một khi không lấp một lỗ thủng thì chỉ cần một thời gian là có thể lật tàu.

Cuối cùng nhà họ Mai cũng không thể vượt qua được, cứ thế bị thời đại đào thải do quyết sách thất bại của phía quản lý cao tầng.

Mai Tình lấy tiền tiết kiệm của mình giúp nhà mẹ đẻ vượt qua khó khăn, đồng thời bán cổ phiếu trang sức và mọi thứ của mình. Chỉ để lại một căn nhà là của hồi môn năm đó, để lại cho Khương Mặc, đó là thứ duy nhất cô nhất quyết không động tới. Sau khi giải quyết xong chuyện của nhà mẹ đẻ cô thu dọn đồ đạc chạy đi Giang Tô nói muốn giải sầu.

Cuối cùng Khương Mặc và Thẩm Triều Văn đều không yên tâm nên đã đi tìm cô.

Khi tìm được người thì thấy trạng thái của Mai Tình khá tốt, quý bà Mai không làm khó bản thân, dùng số tiền ít ỏi của mình thuê một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ sống nhàn nhã. Ban ngày không có gì làm cô sẽ ra ngoài dạo hai vòng, tối đi múa quảng trường, tâm sự với người lạ, không thấy chán. Cô nói cô rất thích chốn nhỏ này, không muốn về Thượng Hải. Còn nói hôm nào đó đến thư viện trông thấy ở đó đang tuyển người, cô hứng khởi đi nhận việc trong nhất thời, giám đốc ở đó còn rất thích cô, nói tuần sau cô có thể đến thử việc.

Cô nói cô muốn ở lại đây sống một cuộc sống yên tĩnh, không muốn quay về nơi buồn bã đó nữa.

Khương Mặc sót Mai Tình nên khuyên cô trở về cùng mình. Mai Tình lắc đầu nói chờ ngày giỗ của ba anh cô nhất định sẽ về. Cô bảo Khương Mặc hãy quay về cuộc sống riêng của anh, đừng lo lắng chuyện của cô, chỉ cần thường xuyên liên lạc là được.

Không thuyết phục được, Khương Mặc và Thẩm Triều Văn bị dăm ba câu của Mai Tình đuổi đi.

Xưa nay Khương Mặc luôn là người sống không buồn không lo, có gia đình hạnh phúc. Nay Khương Khải Đông mất, nhà họ Mai sụp đổ đã làm cho cuộc sống của Khương Mặc thay đổi long trời lở đất, anh đã mất mát rất nhiều trong một khoảng thời gian ngắn. Gia đình tan rã, Mai Tình để lại cho anh một căn nhà trống, bản thân thì chạy đến một nơi yên tĩnh chữa thương, những người thân của anh cũng rời bỏ anh bằng những cách khác nhau, ai cũng có nơi để về.

Sau khi về Thượng Hải, nói sao Khương Mặc cũng không muốn về ở trong căn nhà trống trãi kia. Anh không muốn bán nhà, cũng không muốn cho thuê, càng không muốn ở, Thẩm Triều Văn không thể làm gì anh chỉ có thể làm theo ý anh, thu dọn mấy thùng đồ lớn của họ rồi tìm một phòng mới, chuyển vào nhà trọ cùng với Khương Mặc và mèo.

Bắt đầu một cuộc sống mới chỉ có hai người bọn họ.

Khương Mặc cũng không giãy dụa nhiều lắm, anh dùng thời gian để giảng hòa với cuộc sống của mình, bình tĩnh chấp nhận những hợp tan trong cuộc sống.

Thẩm Triều Văn cảm thấy dường như Khương Mặc đã thay đổi, anh trở nên im lặng hơn. Ngày xưa trên người anh có mấy phần ngông cuồng, nhất là sau khi uống rượu. Nhưng bây giờ anh không còn hướng ngoại như thế nữa, mặc dù cái tính nói chuyện cà lơ phất phơ vẫn không đổi, nhưng so với trước kia thì nhiều hơn một loại khí chất mâu thuẫn, mất đi phần lạc quan.

Có đôi khi ban ngày còn vui vẻ đánh cờ với ông chú đã nghỉ hưu dưới nhà, tối về lại trở nên chợt buồn bã, một mình yên lặng tự rót tự uống, yên lặng suy nghĩ, yên lặng thở dài, nét mặt rất khó dò, cả người đều rất ‘yên lặng’.

Thẩm Triều Văn cảm thấy khí chất của anh càng ngày càng ‘bay bổng’, như thể anh đã nghĩ thoáng ra, càng trở nên nhẹ nhàng mềm mại hơn, luôn có cảm giác anh như muốn mọc cánh thành tiên.

Ngay từ đầu Thẩm Triều Văn đã rất lo lắng, sợ kiểu ‘yên lặng’ này của anh sẽ xảy ra vấn đề, nhưng thời gian dần trôi cậu mới biết người này vẫn không thay đổi, anh vẫn uống rượu, cắm hoa, chọc mèo, viết kịch bản, rất yêu cuộc sống, vẫn là một người ngây ngô từ trong xương, chỉ thỉnh thoảng mới trở nên ‘yên lặng’ đôi chút.

Tất cả những gì Thẩm Triều Văn có thể làm là đồng hành và chăm sóc anh, dùng cách vụng về để bảo vệ Khương Mặc, muốn dùng hành động thực tế để nói với anh rằng y vẫn luôn ở bên và sẽ không rời xa anh.

Sau khi cuộc sống dần dần ổn định, Thẩm Triều Văn trở lại làm việc trong công ty luật theo sự giới thiệu của sếp cũ.

Sau khi quay lại trạng thái làm việc căng thẳng, Thẩm Triều Văn nhận thấy dường như xuất hiện một số vấn đề trong mối quan hệ giữa y và Khương Mặc.

Nói cách khác, những vấn đề chưa được giải quyết trong quá khứ dần dần lộ ra.

Công việc của Thẩm Triều Văn cực kỳ bận rộn, các dự án thương mại y làm thường rất lớn, nhịp điệu căng thẳng, thường xuyên phải bàn bạc với đối tác trên bàn đàm phán để thúc đẩy hạng mục, công việc yêu cầu tỉnh táo, cứng cỏi để chịu được áp lực cực lớn và tham gia liên tục các cuộc đàm phán pháp lý đối đầu. Tính chất công việc đã thế, thêm cả bản thân Thẩm Triều Văn vốn đã có tính cách cứng rắn, loại cứng rắn này nếu không cẩn thận sẽ mang vào cuộc sống… kiểu gì cũng sẽ xảy ra một vài vấn đề. Khi tâm trạng của Khương Mặc tốt còn có thể cười toe toét chấp nhận sự mạnh mẽ này của y, nhưng một khi tâm trạng không tốt, vậy thì họ sẽ cãi nhau, hai ba câu là không nói chuyện được nữa.

Rất nhiều lúc Khương Mặc không chịu được cái tính này của y, cảm thấy y mang cách xử lý công việc về nhà, làm cho người ta rất ngột ngạt. Ngày nào cũng quản đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, miệng lưỡi cũng phải cãi cho người khác phục mới thôi, quả thật là không để cho người ta được hít thở.

Thẩm Triều Văn cũng có những cảm xúc tiêu cực, chủ yếu tập trung ở hai điểm. Ví như nhìn thấy Khương Mặc tụ tập với đám bạn mèo mả gà đồng kia, chỉ cần bọn họ không giữ khoảng cách dù chỉ một chút, bất kể là nam hay nữ Thẩm Triều Văn cũng sẽ nổi sùng lên. Tính chiếm hữu của y với chuyện này đã đạt đến tình trạng cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần vượt qua ranh giới trong lòng y, y sẽ trở mặt ngay lập tức, nói gì cũng không nghe. Hay ví dụ như nhìn thấy Khương Mặc không nói lời nào đã ra ngoài uống rượu đến mơ mơ màng màng… Trước kia Khương Mặc thích uống nhưng còn biết chú ý liều lượng, uống theo nguyên tắc phát triển bền vững, uống có kiềm chế, nhưng bây giờ anh hoàn toàn không quan tâm đến, hoàn toàn nuông chiều bản thân. Có đôi khi Thẩm Triều Văn không làm gì được anh, sợ anh uống đến hủy hoại bản thân, nên chỉ có thể có thể cãi nhau với anh, cãi xong lại vừa tức vừa đau lòng nấu canh giải rượu cho anh.

Hai ngày cãi nhau, hai ngày yên ắng, mối quan hệ của họ cứ tuần hoàn bền vững tiến về phía trước.

Họ cần nhau, nương tựa lẫn nhau nhưng đôi lúc cũng có than phiền. Một người cho rằng người kia quá tùy ý, một người lại cho rằng người kia quá sắt thép. Đó là một nghịch lý rất kỳ quái, lúc trước họ bị thu hút lẫn nhau vì bản chất này, nhưng cũng bài xích bản chất này của nhau trong cuộc sống.

Thẩm Triều Văn cũng im lặng kiểm điểm vấn đề của mình. Y biết tính tình của mình quả thật có chút cứng đầu, y cũng muốn giải quyết vấn đề của bọn họ, nếu như Khương Mặc không thay đổi, y sẽ nhượng bộ và điều chỉnh trước để thích ứng với nhịp sống của đối phương. Nhưng công việc và cuộc sống bận rộn làm Thẩm Triều Văn không có thời gian để giải quyết vấn đề của mình.

Thẩm Triều Văn có thể cảm nhận được tâm lý của mình mất cân bằng trong khoảng thời gian đó. Chính những điều tầm thường của cuộc sống, áp lực công việc, cộng thêm vấn đề tình cảm làm cho y cực kỳ mệt mỏi.

Bước ngoặt là buổi họp lớp kia.

Người đề xuất tụ hội là đội trưởng đội tranh luận trước đây của Thẩm Triều Văn, người tham gia đều là đồng đội từng tham gia biện luận với nhau, quan hệ của mọi người rất tốt. Họ đều học ngành luật, nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên nghề nghiệp cũng đa dạng. Dù sao hôm đó muốn loại hình nào cũng có, công – kiểm – pháp, luật sư hình sự dân sự thương mại, muốn gì có đó. Trên bàn tiệc, ngồi bên trái Thẩm Triều Văn là một đàn chị làm luật sư ly hôn, bên phải là một đàn em làm ở viện kiểm sát, tai trái y nghe đàn chị nói về sự tâm đắc ngày ngày nghe vợ chồng cãi nhau, tai phải nghe đàn em phàn nàn bị cáo nói chẳng có câu nào là thật… nghe một lúc, những lời bên trái dần dần thu hút sự chú ý của Thẩm Triều Văn.

Y nghe một hồi thì bắt đầu mê mẩn những câu chuyện hôn nhân máu chó của đàn chị, những câu chuyện đó quá đi vào lòng người, rất chạm vào chỗ đau trong lòng Thẩm Triều Văn.

Cuối cùng đàn chị kể về một câu chuyện chị nghe được. Một cặp đôi bề bộn nhiều việc và có tính cách mạnh mẽ, hợp hợp tan tan ba lần. Bọn họ có những điểm chung, có cá tính và sự khác nhau trong cá tính đã làm họ xa nhau nhiều lần, nhưng những chỗ tương đồng cũng làm họ đoàn tụ với nhau nhiều lần.

Thẩm Triều Văn nghe đến hoảng hốt.

Có người nhận xét rằng hai người có tính cách mạnh mẽ ở cùng nhau sẽ là thảm họa, nếu không muốn thay đổi, ai lùi bước cũng thấy không đáng vậy thì đừng kết hôn.

Đàn chị phản bác: “Chẳng lẽ không kết hôn thì con người ta không thay đổi à? Con người ta chung quy cũng sẽ trưởng thành vì những chuyện khác nhau, thay đổi không hẳn là xấu, điều đó phụ thuộc vào việc thay đổi vì người kia hay là vì mình.”

Thay đổi vì người, hay là vì mình.

Con tim của Thẩm Triều Văn rung động vì những lời này.

Có lẽ trưởng thành cần phải thay đổi. Không thể chỉ mãi nhìn vấn đề của đối phương, bản thân mình cũng phải tự điều chỉnh, thay đổi. Bản thân của ‘thay đổi’ không đáng sợ, chỉ xem xem là thay đổi cái gì, xem xem kết quả mình muốn là gì.

Trong tiệc có người hỏi đàn chị kia: “Làm luật sư ly hôn lâu quá có bao giờ sẽ trở nên không tin vào tình yêu nữa không?”

Đàn chị cười khúc khích: “Nói gì ngốc thế, tình yêu không giống với hôn nhân, tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, hôn nhân là một hệ thống.”

Thẩm Triều Văn không khỏi hỏi: “Có đôi khi em cảm thấy tình yêu cũng cần một hệ thống, bất cứ mối quan hệ gắn bó nào cũng cần một số quy tắc, đây là quá trình từ tự do đến thành lập hợp đồng, đúng không?”

Đàn chị cười: “Có lẽ vậy, chị không phản bác chú. Nhưng cá nhân chị cho rằng tình yêu là tự do, là cảm tính, đáng quý, không thể bị định nghĩa được.”

Thẩm Triều Văn cúi đầu suy nghĩ lời cô nói.

Đàn anh có chút mập mờ với đàn chị hồi còn đi học cười hỏi: “Gia Viện, ngày nào em cũng nhìn mấy chuyện lông gà lông vịt đầy trời trong hôn nhân thế này mà vẫn còn lạc quan được hả?”

Đàn chị gật đầu chắc nịch: “Em thử dùng tài liệu sai lầm của người khác để kiểm tra và sửa sai. Thấy nhiều thì sẽ càng quý chân tình, đây có lẽ là một góc độ khá lạ, nhưng thất bại của người khác quả thật càng làm em trân trọng tình cảm của mình hơn.”

Đàn anh ghẹo: “Gia Viện, hôm nay em hơi cảm tính đó, không giống em.”

Đàn chị trừng mắt nhìn đối phương: “Lý Viên, anh không hiểu tình yêu, anh cứ cô đơn đi.”

Đàn anh: “Anh chờ em.”

Mọi người cười lên.

Không hiểu sao Thẩm Triều Văn lại vô cùng xúc động trước những lời của đàn chị.

Y nhớ lại công việc của mình… là tăng ca triền miên, đi công tác, không thể chăm sóc bạn đời hay bản thân mình. Rất bận, rất mệt, như thể đã mất đi một phần tự do. Trong hai năm qua khi mâu thuẫn với Khương Mặc ngày càng gia tăng, Thẩm Triều Văn thường sẽ cân nhắc xem có nên thay đổi cách sống của mình hay không.

Thẩm Triều Văn cúi đầu suy nghĩ, chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Y thử thăm dò đàn chị của mình: “Em có người bạn có ý muốn đổi sang làm luật sư ly hôn, trước đó chưa từng tranh tụng, không có kinh nghiệm gì, đàn chị, chị có thể cho ý kiến không?”

Đàn chị giật môi: “Đừng có quanh co, người bạn kia là chú phải không?”

Thẩm Triều Văn gật đầu: “Ồ, là em.”

Đàn chị không hiểu: “Chị nghe nói chú làm mua bán sáp nhập khá lắm mà, nghỉ việc một lần rồi lại nhảy vào nhưng vẫn làm mấy dự án cốt lõi, đang làm tốt mà sao lại đổi?”

Từ không tố tụng chuyển sang tố tụng, từ bàn đàm phán chuyển sang ghế luật sư, khoảng cách này thật sự rất lớn.

Thẩm Triều Văn trả lời cô: “Chị nói em nghe đi, em rất hiếu kỳ.”

Đàn chị nhìn y mấy giây rồi mỉm cười xích lại chia sẻ kinh nghiệm của mình với y.

Một tháng sau, Thẩm Triều Văn người muốn lột xác hoàn toàn đã đưa ra một quyết định quan trọng, đó là từ chức công ty luật rất nhiều người muốn vào và tạm biệt công việc quá khứ cường độ cao đi công tác thức đêm triền miên, tìm một nơi có danh tiếng quy mô vừa làm việc, làm từ công việc đơn giản nhất làm lên, quyết tâm trở thành một luật sư ly hôn xuất sắc càng sớm càng tốt.

Năm đó Thẩm Triều Văn tràn đầy hy vọng về tương lai, vui vẻ vì sau này không phải đi công tác nhiều, có thể dành thời gian chăm sóc gia đình và có nhiều thời gian cho bạn trai.

Mà sự nghiệp năm đó của Khương Mặc lại rất gay go, thậm chí anh còn gặp một chuyện khủng khiếp dù cho ba mươi năm sau anh vẫn thấy ghê tởm. Chuyện chết tiệt kia liên quan đến sinh nhật năm đó của Thẩm Triều Văn, nhưng Khương Mặc thật sự không muốn thú nhận với Thẩm Triều Văn vì sao năm đó anh lại quên sinh nhật của y, nên chỉ có thể phiền não ròng rã một năm trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi