CHÊNH VÊNH

Giáo chủ buông đũa xuống ân cần hỏi: “Sao vậy?”

Tạ thiếu gia đỏ bừng cả mặt, cố gắng bình tĩnh đáp, “Chắc bị mắc xương cá.”

Giáo chủ vội vàng rót cho y một chén trà, đặt tay lên ngực y khẽ vuốt vuốt giúp y thuận khí.

Bởi vì quanh năm suốt tháng giáo chủ chỉ làm mấy việc tinh tế tỉ mỉ trên khuôn mặt người khác nên năm ngón tay vô cùng nhỏ nhắn mềm mại, cách một lớp áo mà Tạ thiếu gia vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm ấm áp kia đang chậm rãi chuyển động trên lồng ngực mình, lòng y thoắt nhiên có chút dập dờn.

Tạ thiếu gia không kìm lòng được đè tay giáo chủ lại.

Giáo chủ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người quấn lấy nhau, trong không trung chợt có hơi thở mùa xuân đang rẽ lối.

Bấy giờ, sau lưng vang lên một giọng nam không đúng lúc, “Ơ, đây phải chăng là Tạ Đại thiếu gia?”

Tạ thiếu gia buông tay hắn ra, hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo đắt tiền đang đi tới chỗ họ.

Tạ thiếu gia đứng lên, “Hồng thiếu gia.”

Hồng thiếu gia có cái mũi cao thẳng, chiếc cằm sắc sảo góc cạnh, tiếc là chóp mũi có hơi tẹt, nếu không chắc đã là mỹ nam tử hiếm có rồi.

Sắc mặt Hồng thiếu gia bất thiện, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai, “Sao thế này, là do làm ăn của tửu lâu Tạ gia quá tốt không có chỗ nữa nên chỉ có thể đến Hồng gia sao?”

Tạ thiếu gia mặt không cảm xúc, khiêm tốn nói, “Để Hồng thiếu gia chê cười rồi, là do đồ ăn của tửu lâu Hồng gia rất ngon nên ta đã đặc biệt mời bạn của mình đến nếm thử.”

Hồng thiếu gia nghe vậy thì chuyển ánh mắt của mình lên người giáo chủ.

Hôm nay giáo chủ không đeo mặt nạ da người, Hồng thiếu gia vừa trông ra đã sửng sốt, hắn quay sang nhìn Tạ thiếu gia, “Ồ, trách sao Tạ thiếu gia gai mắt a tỷ, thì ra bên người đã có mỹ nhân bực này.”

Tạ thiếu gia không chút động tĩnh gì bước sang bên cạnh nửa bước, che lại giáo chủ ở sau lưng, trầm giọng bảo, “Chờ Hồng lão gia hết giận, ta ắt sẽ đến nhà xin lỗi với lệnh tỷ.”

“Không cần!” Hồng thiếu gia cả giận nói, “A tỷ nhà ta đến giờ vẫn chưa chịu về, bị ngươi làm cho tức điên rồi!”

Tạ thiếu gia khẽ giật mình, bấy giờ y mới nhớ ra, Hồng tiểu thư bỏ trốn với Chu công tử có lẽ còn chưa dám trở về.

Tạ thiếu gia không tiện nhiều lời thêm, đoạn dẫn giáo chủ cáo từ.

Rời khỏi tửu lâu của Hồng gia, Tạ thiếu gia thấy giáo chủ cứ luôn chẳng nói chẳng rằng, nghĩ do tình cảnh ban nãy khiến giáo chủ khó chịu thì có chút tự trách, “Giáo chủ không cần phải để trong lòng đâu.”

Giáo chủ lắc đầu, vẻ mặt có hơi phức tạp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi