CHÊNH VÊNH

Tiểu thư Hồng gia thấy mình bị bắt quả tang thì vội vã trốn sau lưng giáo chủ, đỏ mắt nhỏ giọng gọi: “Tạ… Tạ ca ca.”

Tạ Đại thiếu gia thân hình cao lớn mặc áo đỏ bước từng bước tới gần, lướt qua giáo chủ, bất đắc dĩ thở dài với tân nương tử, giọng điệu ôn hòa: “Sao không nói sớm với huynh, huynh sẽ không ép muội mà.”

Tiểu thư Hồng gia cúi đầu nói không ra lời, nhỏ tiếng khóc nức nở.

“Đi nào, huynh với người đánh xe tiễn muội ra khỏi thành.”

Giáo chủ khôi phục tinh thần, “Ơ nhưng… thật ra ta không phải là…”

“Chở một chuyến hết bao nhiêu bạc.” Tạ thiếu gia hỏi.

“Năm mươi lượng.” Giáo chủ thuận miệng đáp.

“Được, lên đường thôi.”

“…”

Ba người cùng nhau lên xe, đây là lần đầu tiên con lừa nhà giáo chủ phải kéo nhiều người như thế, khó tránh khỏi sức không theo lòng, hà hà hự hự đi ba bước lại dừng một bước, tận hai canh giờ sau mới ra đến ngoài thành.

Vị Chu công tử kia chờ đến mức tâm hồn nguội lạnh, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về tay.

Tiểu thư Hồng gia nhào vào lòng Chu công tử, khóc không thành tiếng, Tạ thiếu gia dịu dàng an ủi: “Muội không cần lo lắng, việc hôn sự này vốn dĩ chỉ là ‘mệnh lệnh cha mẹ, lời nói đầu môi’ thôi, ta cũng không để ý lắm, phía bên cha mẹ ta sẽ nghĩ cách nói rõ.”

Vợ chồng son ngàn lần cảm ơn Tạ thiếu gia, tình cảnh cảm động, giáo chủ trông ra mà cũng nước mắt lưng tròng.

Sau khi tạm biệt, Tạ thiếu gia lại quay người lên xe.

Giáo chủ không vui, “Nãy là vé một chiều.”

Tạ thiếu gia không hề nhiều lời, lấy ra hai thỏi bạc trắng trong túi tiền kín đáo đưa cho giáo chủ, nói: “Làm phiền la phu (người đánh xe lừa).”

Giáo chủ nhét bạc vào một bên, túi quần thoáng cái căng phồng cả lên, giáo chủ thỏa mãn vỗ vỗ túi, hắn chưa bao giờ được mang theo nhiều tiền như vậy bên mình cả.

Vì vậy con lừa lại hà hà hự hự kéo hai người về Tạ gia.

Lúc này đã gần giờ Tý rồi, tiệc cưới của Tạ gia đã sớm kết thúc, ngoài cửa vắng như chùa Bà Đanh, ấy thế nhưng lại có một cỗ xe ngựa đứng chình ình phía trước.

Đến gần nhìn thử, một gã đánh xe đang nằm ngáy khò khò trên xe ngựa, Tạ thiếu gia tiến lên đánh thức gã dậy, gã đánh xe lập tức sợ tới nhảy bật lên, “Hồng, Hồng tiểu thư!”

Cặp lông mày đẹp đẽ của Tạ thiếu gia nháy mắt nhíu chặt, y quay đầu nhìn về phía giáo chủ, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi